• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời của Tần Nhất Hằng khiến tôi thực sự khó hiểu, vội hỏi anh ta, Viên Trận đã đi đâu. Nhất Hằng không trả lời, hút mạnh một hơi thuốc, nói tôi nghỉ ngơi một chút đi, cả hai phải mau chóng rời khỏi chỗ này.

Hỏi một đăng lại trả lời một nẻo, tôi lặp lại câu hỏi, kết quả Nhất Hăng lắc đầu: "Nơi đó tôi cũng chưa từng đi, không rõ nó là thế nào. Cứ chuẩn bị sẵn tinh thần thì hơn!"

Đành nằm vật xuống giường, vắt tay lên trán tôi cứ nghĩ mãi, mấy hôm nay có vẻ việc mình gặp phải ngày càng kỳ quặc, theo lời Nhất Hằng, tổng cảm giác anh ta biết chút ít gì đó, nhưng không chịu nói cho tôi.

Tuy rất tò mò, nhưng Nhất Hằng không nói, có hỏi thêm cũng vô ích, nên nghĩ đi nghĩ lại quá mệt mỏi mà nhằm mắt ngủ thiếp đi. Ai ngờ hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Tần Nhất Hằng đã gọi tôi dậy, nói rằng phải tranh thủ thời gian đi chuẩn bị vật dụng cần thiết.

Tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra, tuy vẫn còn ngái ngủ, tôi cũng chỉ có thể cố gắng ngồi dậy, rửa mặt đánh răng, ăn qua loa cái bánh rồi theo Nhất Hằng ra ngoài.

Điều khiến tôi hoảng hốt là nơi đầu tiên anh ta đưa tôi đi lại là công ty bảo hiểm. Nhất Hằng mua cho mỗi người một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, lẽ nào nơi sắp đi sẽ vô cùng nguy hiểm? Trước giờ những căn hung trạch tuy cũng gây ra một số phiền toái, nhưng hầu hết đều hữu kinh vô hiểm, Tần Nhất Hằng tuy không bảo đảm an toàn 100% cho tôi, nhưng ít nhất cũng bảo đảm 100% an toàn cho bản thân, vậy mà lần này lại mua bảo hiểm?

Nghĩ như thế, lập tức tôi có chút kiêng kỵ với nơi sắp phải tới, tinh thần căng thẳng đến khó chịu. Cũng chẳng thăm dò được gì trên nét mặt Tần Nhất Hằng, chỉ là cả đường đi anh ta nói rất ít.

Đã quen biết nhau lâu, ít nhất tôi cũng hiểu đôi chút về con người này, cảm thấy rằng hiện giờ anh ta cũng rất thấp thỏm trong lòng, chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Sau khi mua bảo hiểm, chúng tôi lại ra ngoài mua một ba lô đầy đủ đồ phượt, rồi phân công nhau hành động. Nhất Hằng đi chuẩn bị một số vật dụng phương thuật, tôi thì đến siêu thị mua thật nhiều lương khô với đồ hộp, cuối cùng cả hai gặp nhau, chất đầy đồ đạc lên hai ba lô lớn, bắt xe đến thẳng sân bay.

Vé máy bay đã được Nhất Hằng đặt từ trước, nhưng tối mới cất cánh, thấy còn sớm, tôi thử dụ anh ta nói ra sự thật xem có gì giấu diếm không. Bất đắc dĩ Nhất Hằng chỉ nhắc, chi bằng hỏi han thì nên nghỉ ngơi dưỡng sức, chặng đường tiếp theo không dễ dàng, tôi cũng đành ngậm miệng.

Quả nhiên Nhất Hằng không nói điêu, vừa xuống máy bay, cả hai đã lên tiếp tàu hỏa, sau đó ngồi xe khách, xuống xe đã là chuyện của hai ngày sau.

Dọc đường đi Nhất Hằng rất ít nói, tôi quá nhàm chán, chỉ có thể chơi game di động. Nhưng không ngờ sau khi xuống xe khách, đoạn đường tiếp theo càng trở nên khó đi. Tần Nhất Hằng nói, theo kế hoạch thì ít nhất sẽ gặp vài cái máy kéo đi lại, có thể đưa chúng tôi vào, ai dè giờ đang vụ thu hoạch nên máy kéo tập trung hết ở ruộng. Cả hai đi bộ nửa ngày mới đến một cái thôn.

Thôn rất hẻo lánh, tổng cộng chỉ có mấy hộ dân, tuy nhiên đồng ruộng xung quanh rất trù phú, liếc mắt một cái là hoa màu trải dài vô hạn. Nhất Hằng hỏi thăm một chút, chúng tôi tạm dừng chân ở một nhà trong thôn. Chủ nhà họ Mã, gia đình không đông, chỉ có hai vợ chồng và người con nghe nói đang đi làm ở thành phố. Thông thường thì những thôn hẻo lánh này rất ít khi gặp người ngoài, cho nên lão Mã khá tò mò về chúng tôi, hỏi này hỏi kia mãi. Ban đầu Nhất Hằng còn có thể trả lời vài câu, sau bị hỏi phiền quá bèn nằm xuống giả vờ ngủ.

Tôi thì ngược lại, rất thích nói chuyện phiếm, nên ngồi hỏi lão Mã vài chuyện trong thôn. Lão Mã nói tuy ở đây hoa màu trù phú, nhưng vì quá hẻo lánh, nhà nước chẳng chịu sửa sang đường xá, cho nên cuộc sống vẫn tương đối eo hẹp.

Tôi bèn nói: "Cùng lắm thì thôn mình góp tiền xây đường, coi như là một khoản đầu tư lâu dài đi."

Ai dè lão Mã lại thần thần bí bí nói: "Chuyện này chúng tôi đã nghĩ đến rồi, người trong thôn cũng đều tán đồng. Thế nhưng mà xây không được, có biết vì sao mà không xây được đường không?" Lão âm dương quái khí hỏi tôi.

Câu hỏi này tôi chẳng biết nói thế nào, một người ngoài như mình làm sao biết chuyện của thôn? Nhưng lão Mã chưa kịp giải đáp thì Tần Nhất Hằng lại chen mồm: "Bởi thôn này các ông ở gần quỷ môn quan. Ngoài việc trồng hoa màu, ai động thổ người đó sẽ chết?"

Lão Mã vô cùng kinh ngạc, đến tôi nghe mà cũng sửng sốt. Tần Nhất Hằng ngồi dậy, tiếp tục nói: "Cái gọi là quỷ môn quan, chính là cửa thông với địa phủ. Tương truyền, ngày rằm tháng bảy sẽ mở quỷ môn quan cho vong hồn dạo một vòng nhân gian, thăm người thân bạn bè gì đó. Tuy nhiên có nhiều ý kiến khác nhau về địa điểm cụ thể của quỷ môn quan, đó cũng là điều bình thưởng, bởi thực chất quỷ môn quan không phải là một cánh cổng. Nói trắng ra, nó là một vị trí âm huyệt trong phong thủy. Âm huyệt nghĩa là gì? Chính là do phong thủy thế gian luân chuyển, có chỗ tốt ắt sẽ có chỗ không tốt, nói ngắn gọn thì nó là một nơi tập trung sát khí. Những địa phương như vậy rất nhiều, từ thời xưa đến nay, khi xây dựng đều loại trừ những địa điểm đó, cho nên mặc dù có một số nơi như vậy trong thành phố, nhưng không đáng kể. Trên đất nước có rất nhiều âm huyệt, dù người dân vẫn sinh sống quanh đó, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Đó là lý di vì sao nhiều nơi rõ ràng rất tiềm năng, nhưng khi có chủ đầu tư xây chung cư, lại chẳng thể thu hút người tới ở."

Tốc độ nói của Nhất Hằng rất nhanh, tôi cũng chỉ có thể hiểu vài ý chính, ý anh ta là, e rằng cạnh thôn này có một âm huyệt. Nhưng như vậy thì tôi lại càng không hiểu, anh ta dẫn mình đến đây làm gì.

Có vẻ lão Mã cũng hiểu ra gì đó, vội gật đầu, tuy nhiên không nói gì thêm, chỉ nói rằng đã muộn rồi, mình đi chuẩn bị cơm chiều, liền ra khỏi phòng.

Ông ta vừa ra ngoài, tôi bèn hỏi Nhất Hằng: "Anh dẫn tôi đến đây, là để tìm âm huyệt?"

Anh ta lắc đầu: "Lần này đến đây là tìm một cái từ đường."

Tôi cau chặt lông mày, nói đi nói lại vẫn là dẫn đi xem nhà. Chẳng lẽ ở đây có từ đường nhà anh ta, Nhất Hằng dẫn tôi đến để bái tế tổ tiên của mình? Chắc đa số các bạn đều biết, từ đường là một nơi để cúng bái gia tiên, thật ra thì nó giống một cái miếu thờ, công dụng không khác nhau mấy, chỉ là một bên thờ thần linh, còn một bên thờ gia tiên mà thôi. Rất nhiều dòng họ danh gia vọng tộc đều có một nơi như vậy, thứ nhất để hương khói tổ tiên phù hộ con cháu an khang, thứ hai, nó là một biểu tượng của dòng họ. Hầu hết các dòng họ đều có tập tục thờ phụng tổ tiên, nhưng không mấy ai có năng lực xây dựng từ đường.

Vì vậy tôi hỏi Nhất Hằng, từ đường này là thế nào, anh ta vẫn kiên trì lắc đầu, chỉ nói nếu không có gì bất ngờ, tối nay sẽ biết.

Bữa chiều lão Mã nấu cho chúng tôi mấy món dân dã, ăn khá ngon miệng. No nê, Nhất Hằng bảo tôi thu dọn đồ đạc, phải mau chóng lên đường. Hai chúng tôi cõng ba lô lớn đi dọc con đường mòn của thôn, đêm nay trăng sáng vằng vặc, tầm nhìn rất tốt nên chẳng cần bật đèn pin.

Đi chừng hai ba mươi phút, Nhất Hằng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu chỉ về phía không xa. Nhìn theo ngón tay anh ta, tôi mới thấy, con đường nhỏ phía trước tách ra làm hai, một bên uốn lượn đi vào rừng cây. Nhất Hằng nói: "Phía kia tám phần là đúng đường, phải cẩn thận."

Nói xong đưa cho tôi một cây gỗ nhọn đầu, dặn khi cảm thấy cơ thể có gì không đúng thì lập tức đâm vào lòng bàn tay của mình. Tôi sửng sốt, vội hỏi: "Có phải chúng ta gặp phải thứ gì không?"

Tần Nhất Hằng chép miệng hỏi: "Ban nãy anh có để ý, hai bên mắt cá chân lão Mã đều buộc chỉ đỏ không?"

"Tôi không chú ý lắm."

"Chỉ đỏ này không phải chỉ đỏ bình thường. Chỉ đỏ bình thường có tác dụng trừ tà, tương đối mỏng. Nhưng chỉ buộc ở chân lão Mã khá dày, lại được buộc ở vị trí kỳ lạ như vậy. Nếu tôi đoán không sai, bên trong sợi chỉ đó là tóc của trẻ em chết yểu, chỉ đỏ chỉ được phủ bên ngoài ngụy trang. Đây là một cách thức phương thuật, thông thường dùng để trói gia súc, tránh bị ma đói ban đêm câu đi. Nhưng dùng trên người thì rất hiếm thấy, thôn này căn bản không phải không thể xây đường, mà là người bị trói chỉ đỏ vĩnh viễn không ra được khỏi thôn. E rằng...e rằng lão Mã đã sớm không phải một người sống nữa. "

Nhất Hằng dứt lời, mồ hôi lạnh trên người tôi lập tức túa ra, không phải người sống? Ý nói, lão Mã là một xác chết??? Nhưng người chết sao lại sống động như thật? Trước đây đã từng nghe, nhiều nơi có tập tục buộc chỉ đỏ vào chân người chết trước khi chôn, nhưng đó là buộc hai chân vào nhau để tránh xác chết vùng dậy. Cho nên cương thi trên màn ảnh mà ta hay thấy, không thể đi lại bình thường mà phải nhảy bằng hai chân. Nhưng đó là thời còn thổ táng, hiện nay đa số người dân đã tiến hành hỏa táng, tuy còn nhiều vùng nông thôn thổ táng, nhưng nói đến cùng, một xác chết không thể sống động như lão Mã được!

Tần Nhất Hằng lắc đầu nói: "Đây với cương thi là hai chuyện khác nhau. Do đất nước rộng lớn, tập tục các vùng cũng khác nhau. Nhưng đa số đều có thói quen túc trực bên linh cữu, chính là khi người mới chết không chôn ngay, mà thắp ngọn đèn thủ hồn, đình thi ba hoặc bảy ngày. Nói ra cũng đơn giản, theo huyền học thì hồn phách người chết không muốn đi ngay, lưu luyền người nhà. Nên làm vậy là để tránh vong hồn luẩn quẩn, gây phiền toái cho người sống. Mà sở dĩ phải cử người canh xác chết, là sợ không cẩn thận khiến những loài vật có linh tính làm xác chết vùng dậy. Còn đứng trên góc độ khoa học, là để kiểm tra có phải chết lâm sàng hay không, nên không ai vội chôn người thân cả."

Nhưng lão Mã thì khác, nói hiện giờ ông ta không phải người sống, là nói hiện tại hơn phân nửa hồn phách trong cơ thể không phải của chính ông ta. Hay có thể nói, ông ấy bị thứ gì đó nhập, sau đó lại bị ai đó dùng phương thuật, giúp thứ này tồn tại lâu trong cơ thể.

Rốt cuộc sau một hồi giải thích thì tôi cũng đã hiểu, tuy giọng Nhất Hằng khá điềm đạm nhưng nghĩ vẫn thấy sợ. Nói vậy thì đồ ăn chúng tôi vừa ăn liệu có phải...

Tần Nhất Hằng rất lạc quan, nói đồ ăn chắc là không vấn đề gì đâu. Bởi lúc đó lão Mã cũng ăn cùng, vẫn cứ nên đi tìm cái từ đường kia trước thì hơn.

Theo hướng anh ta chỉ ban nãy, có thể thấy cái nóc nhà mờ mờ, cảm giác một kiến trúc khá lớn. Chỉ là không nghĩ tới, đi vào rừng cây hơn 10p, đến lúc bắt gặp kiến trúc này, tôi lập tức ngớ người.

Căn nhà quá to lớn, tuy không bằng một cung điện nguy nga, nhưng là một từ đường, nó cũng phải vào hàng nhất nhì. Gia đình này hẳn phải giàu nứt đố đổ vách, nếu không làm sao có thể xây một căn từ đường lớn đến mức ấy.

Nhất Hằng không đi vào ngay, mà bảo tôi trốn đến một thân cây quan sát. Nhờ ánh trăng, tôi đánh gia tổng thể kiến trúc một chút, nó rất cao, chỉ là không xác định có nhiều tầng hay không, bởi rất nhiều kiến trúc đơn tầng cũng xây cao như vậy. Mái nhà lợp bằng ngói đen, cũng có thể là ngói xanh, nhưng do trời tối, lại xa nên không phân biệt được màu sắc.

Bề ngoài thì không khác mấy so với các từ đường khác, điểm lạ duy nhất đó là, bờ tường không xám hay bạc trắng như bình thường, mà loang lổ chỗ trắng chỗ vàng, nhìn chẳng ra sao.

Có chút kỳ quái, tôi liền hỏi Nhất Hằng: "Thông thường, để trang trọng thì từ đường đại đa số dùng sơn xám hoặc trắng để sơn tưởng, sao cái từ đường này lại quái lạ như vậy?"

Nhất Hằng cũng rất thắc mắc không hiểu nguyên do, chỉ quan sát thêm một lúc, thấy không có động tĩnh gì, bèn kéo theo tôi, rón rén đi tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK