Thật đáng tiếc, căn hộ này mặc dù theo tôi nghĩ tiềm năng giá trị rất cao nhưng cuối cùng chẳng ai mua. Tuy nhiên ít nhất chuyến đi lần này tôi cũng có thu hoạch, đó là kiến thức.
Về đến nhà được mấy hôm tôi liền phát bệnh nhỏ, cảm lạnh mà sốt. Ban đầu còn tưởng bị thứ gì ám, đây cũng là bệnh nghề nghiệp, cả ngày cứ nghi thần nghi quỷ.
Tần Nhất Hằng tới kiểm tra, nói là bị cảm bình thường, uống thuốc mấy ngày là khỏi. 3 hôm sau, có một người bạn học tìm đến tôi, anh ta nghe nói tôi đang làm cái nghề thần bí này, nên muốn nhờ tôi đưa ra ý tưởng cho mình. Nhà anh ta rất giàu, một đại gia trong thị trấn, họ xây một tòa nhà 4 tầng trong nội thị, tầng 1 làm văn phòng, tầng 2 và 3 đầu tư kinh doanh, tầng 4 sửa sang và bỏ trống. Suốt 6 tháng trời, cứ đêm ngủ ở tầng 3 là anh ta nghe thấy có tiếng giày cao gót trên tầng thượng. Thậm chí còn có lúc nghe tiếng giường kẽo kẹt, anh ta rất sợ hãi mà không dám kiểm tra. Sáng đó tôi một mình đi qua, chẳng phát hiện bất cứ điều gì liền gộ Tần Nhất Hằng tới. Kiểm tra một lượt, Tần Nhất Hằng nói: "Chỉ là một dã quỷ, thấy phòng này không ai ở nên tiến vào, nó cũng không có ác ý, cúng bái sẽ hóa giải được. Tôi với người bạn học làm theo, kết quả đúng là tiếng động đã không xuất hiện nữa.
Chuyện lần này tuy nhỏ, nhưng nó cũng khiến tôi hiểu được một điều, đó là không nên để nhà trống quá lâu, rất dễ bị ma quỷ làm nơi trú ẩn. Đây cũng là nguyên nhân mỗi khi làm tân gia, chúng ta đều mời bạn bè tới dự tiệc, để làm tăng nhân khí, bởi dù sao từ lúc xây cất cho đến lúc ở, căn nhà đã bỏ không một thời gian dài.
Tuy nói những dã quỷ thường không có ác ý hay năng lực đả thương người, thậm chí cho tới giờ, nhiều người còn sống chung với chúng, nhưng cứ thế mãi thì ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng.
Sau khi giải quyết chuyện nhà người bạn học, tôi với Tần Nhất Hằng liền bận rộn, bởi lúc ấy thị trường bất động sản đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Tin tức phía Viên Trận vẫn như cũ, rất nhiều, tuy nhiên cũng không có căn nào quá kinh dị. May mà đợi mấy ngày, cuối cùng cũng có tin tức đáng giá, đó là một căn biệt thự, giá không thấp, nhưng cả tôi và Tần Nhất Hằng đều có hứng thứ rất cao.
Biệt thự này nằm trong một khu nghỉ dưỡng, có ba tầng, tầng 3 thực tế chỉ là một gác xép, diện tích không lớn. Chủ nhân của biệt thự là giám đốc một công ty bất động sản có tiếng ở địa phương. Nguyên nhân sự việc cũng khá kỳ lạ, có lẽ chủ nhân biệt thự này làm giàu bất chính, hơn nữa bản thân mê tín, cho nên luôn thích sưu tầm những đồ vật trừ tà hộ thân. Theo lý thuyết thì mang những thứ này bên người tất nhiên chẳng kiêng kỵ gì, chỉ là từ khi bỏ 30 vạn tệ mua một cái dây chuyền mặt phật phỉ thúy từ Thái Lan về thì sự lạ bắt đầu xảy ra.
Đầu tiền là mỗi lần về nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng, ông chủ này thường xuyên mơ thấy có người muốn cướp dây chuyền của mình, mà đêm nào cũng mơ thấy. Sau vài lần thì ông ta sợ hãi, liền đưa sợi dây chuyền cho một tài xế kiêm vệ sĩ đã gắn bó lâu năm với mình. Không rõ liệu người lái xe có biết về những cơn ác mộng của ông chủ hay không, nhưng vẫn đeo nó lên cổ. Chẳng ngờ, chỉ mấy ngày sau, anh ta đã nuốt sợi dây chuyền ngọc rồi tự sát, ngay trong căn biệt thự đó.
Vốn dĩ tôi không muốn đi xem căn nhà, bởi thứ nhất giá quá cao, thứ hai là khó sang tay. Có điều thời gian đó thật sự là nhàn đến phát điên, có căn nhà để xem còn hơn là cứ ngồi chờ, cho nên tôi và Tần Nhất Hằng quyết định tới gặp mặt.
Thành phố có căn biệt thự kia không lớn, có thể nói là tuyến cuối trong các thành phố cấp 2. Tuy nhiên bất cứ nơi nào đều có đại gia, thành phố cấp 2 không ảnh hưởng đến việc mua nhà sang trọng của các đại gia. Khu biệt thự nằm ở ngoại ô, gần đó có một sân golf nhỏ. Lúc tôi và Tần Nhất Hằng đến, không nghĩ nó xa như vậy, xuống máy bay, về khách sạn trước, buổi tối mới bắt taxi đến khu biệt thự.
Cũng may trước khi tới đã liên hệ với ông chủ, ông ta sắp xếp một nhân viên chờ sẵn chúng tôi. Chào hỏi qua loa một chút thì thấy người nhân viên này không tự quyết được, anh ta chỉ phụ trách dẫn chúng tôi đi xem nhà, hơn nữa giá cả được ông chủ định sẵn từ đầu.
Cho nên nói chuyện một lát thì tôi cảm thấy người này không đáng tin cậy. Mặc dù căn nhà có người chết, nhưng giá vẫn chẳng giảm là bao. Nếu như vậy thì chúng tôi chẳng có ích lợi gì, hơn nữa giờ là ban đêm, tôi không quá tình nguyện đi xem nhà. Ngộ nhỡ căn nhà vó vấn đề gì, chúng tôi tùy tiện đi vào như vậy, chẳng phải là coi thường tính mạng?
Thế nhưng đã trễ, chúng tôi cũng chỉ có thể ngủ lại ở khu nghỉ dưỡng. Giá phòng ở đây đắt đến mứ thái quá, có điều hết cách. Ngày hôm sau, chúng tôi theo nhân viên kia đi xem nhà, căn biệt thự có kiến trúc rất đẹp, nhưng nó không lớn như tưởng tượng của tôi.
Bề ngoài thoạt nhìn là ba tầng, thực tế thì chỉ hai tầng có thể ở. Tầng thứ ba là một căn gác xép nhỏ, đủ khom lưng đi vào, dùng để chứa đồ đạc linh tinh.
Hai chúng tôi dạo qua một vòng căn nhà, Tâng Nhất Hằng vừa đi vừa thỉnh thoảng đứng lại quan sát. Tôi ở một bên nói chuyện với tay nhân viên, nội dung xoay quanh cái chết của người tài xế.
Người nhân viên này vẻ ngoài tương đối thật thà, chỉ là không biết trước đó ông chủ dặn dò gì mà khi đề cập đến người tài xế, anh ta cứ ấp a ấp úng. Cho đến khi Tần Nhất Hằng kiểm tra xong tôi cũng chẳng hỏi được gì, chỉ có thể hẹn mai mốt bàn bạc lại, sau đó quay về.
Ra khỏi cửa, tôi hỏi Tần Nhất Hằng: "Cảm thấy sao?"
"Khá ổn!"
"Khá ổn là bao nhiêu phần trăm?"
"Khó nói lắm, tuy không phát hiện thứ gì, nhưng căn biệt thự này cho tôi một cảm giác khác thường."
Nghe Tần Nhất Hằng nói vậy, tim tôi bắt đầu đập nhanh, tuy nhiên theo sắc mặt anh ta thì hình như vấn đề không lớn lắm, liền hỏi khác thường chỗ nào?
Tần Nhất Hằng hắng giọng một tiếng, nói: "Một căn biệt thự lớn, tại sao lại không có phòng bếp?"
Nghe anh ta nói vậy tôi mới sực nhớ, vừa rồi đi dạo bên trong, đúng là tôi không để ý có phòng bếp không. Nhưng theo tôi thì nó cũng hình thường, một căn biệt thự nghỉ dưỡng, không nhất thiết cần có bếp. Trong khu vốn có rất nhiều quán ăn sang trọng, huống chi khách du lịch tới đây đều để ăn chơi, ai mà rảnh nấu nướng chứ. Nói ý nghĩ của mình cho Tần Nhất Hằng, anh ta gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Anh ta nói: "Chính xác, nhà trong khu nghỉ dưỡng không có bếp là bình thường. Nhưng một cách cơ bản nhất để kiểm tra dương khí một căn nhà chính là xem có đốt lửa hay không, hay nói cách khác có nhóm lửa nấu cơm không. Cuộc sống hiện đại thì khái niệm này tương đối mơ hồ, nhưng thời xưa, nhà mà không nhóm lửa là nhà trống. Chuyện này nói cặn kẽ thì khá phiền, đơn giản mà nói, chính là trong căn nhà không có sự đụng chạm của con người, nên thường thì rất nhiều chuyện kỳ quái xảy ra ở các khách sạn, thực ra nguyên nhân sâu xa là vì vậy. Nơi nào có người nấu nướng, dương khí sẽ từ từ đi lên, trừ khi thực sự có thứ không sạch sẽ, còn hầu hết dã quỷ sẽ bị dương khí đuổi đi.
Tần Nhất Hằng nói tiếp: "Ngoài việc căn nhà không có người đốt lửa, thoạt nhìn thì tất cả đều bình thường. Nói như vậy thì người vệ sĩ đã chết cũng không do oán niệm quấy phá. Tức là có hai vấn đề, giả thiết người vệ sĩ kia chết trong nhà thật, thì thứ nhất, anh ta chết đột tử, ắt không cam lòng, mà anh ta mới chết chưa lâu, nhà lại không có bếp, oan hồn sẽ chưa tiêu tán. Thứ hai, nếu thật sự dương thọ người vệ sĩ đã cạn, thì đối với chúng ta nó là một tin tốt. Chỉ là một thương nhân như ông chủ căn nhà, hẳn vẫn hám lợi, không có khả năng bán một căn nhà chẳng vấn đề gì cho chúng ta. Nếu ông ta đã từng tìm cao nhân tới xem, mà cao nhân không giải quyết được, vậy chúng ta mua lại khác nào tự đào mồ cho chính mình?"
Nói xong, Tần Nhất Hằng chỉ nhìn tôi, hồi lâu không lên tiếng tiếp. Bị nhìn như vậy tôi có chút rợn tóc gáy, vội hỏi: "Anh có ý gì?"
"Hay là tối nay chúng ta làm thí nghiệm?" Tần Nhất Hằng nói.
Vừa nghe, tôi liền chột dạ, thì nghiệm kiểu này cả hai đã làm nhiều lần, chưa lần nào bình an cả.
Tần Nhất Hằng lại nói, thí nghiệm lần này rất đơn giản, tôi không đi cũng được. Nghe vậy tôi thoáng suy nghĩ, anh ta nói nhẹ nhàng thế chắc cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao một mình quay về khách sạn chẳng thú vị, chi bằng cứ ở lại xem náo nhiệt, vì vậy liền gật đầu.
Thấy tôi đồng ý, Tần Nhất Hằng bèn dẫn đi chuẩn bị một số thứ. Mấy thứ này rất thường thấy, nhưng tổng hợp lại thì tôi không hiểu nó có tác dụng gì. Hai chúng tôi tới siêu thị, Tần Nhất Hằng chọn mấy cái bát sứ lớn, đưa lên tai gõ gõ nghe ngóng, tiếp theo lại mua một bó đũa, cũng chọn lựa từng cái một rất lâu.
Quay về, anh ta hứng nước đầy cái bát, trước khi đi ngủ, đặt ở chân tường dưới cửa sổ phòng chúng tôi nằm. Sáng hôm sau, anh ta cẩn thận bê bát nước vào, bảo tôi tối nay sẽ xem xét bát nước này.
Đêm đó, cả hai lén lút quay trở lại biệt thự, trên đường do phải bưng bát nước nên cả hai đi rất chậm, động tác còn kỳ cục, nhưng cũng may giờ không phải mùa du lịch nên không có mấy người ở đây.
Tần Nhất Hằng mở một cánh cửa sổ đã chuẩn bị trước từ hôm xem nhà, bảo tôi chui vào trước, nhận cái bát, sau đó anh ta mới leo vào.
Chỉ mấy động tác đơn giản, nhưng vì có bát nước nên rất mất công. Bởi nước trong bát gần đầy miệng, Tần Nhất Hằng lại nói không được sánh ra dù chỉ một giọt.
Vào trong, Tần Nhất Hằng liền rũ bỏ trách nhiệm, bảo tôi giữ chặt cái bát, mình thì bắt đầu đi loanh quanh trong phòng. Hai tay tôi thực sự mỏi rã rời, liền nghĩ đặt cái bát xuống đất, nhưng chưa kịp cúi người thì Tần Nhất Hằng đã quay đầu nói, ngàn vạn lần không được đặt bát nước xuống. Lại phải thu tay về, đây cũng con mẹ nó là khảo nghiệm cơ bắp cánh tay, may mà tôi khá cẩn thận, không để nước sánh ra ngoài.
Cho tới khi Tần Nhất Hằng quay lại, cánh tay tôi đã gần như không còn cảm giác. Anh ta nhận cái bát, cũng từng bước cẩn thận, đi tới một góc căn phòng, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, sau đó dùng một cái đũa đặt ngang trên miệng bát, rồi kéo tôi lùi lại.
Trên đường về tôi mới sực nhớ, không có camera an ninh chứ? Dọc đường đi tôi cứ quan sát xung quanh, cũng may khu nghỉ dưỡng này chưa hoàn thiện, chỉ ngã tư mới có camera, quá trình đột nhập biệt thự của chúng tôi không bị ghi lại.
Ngủ một giấc đến sáng, hôm sau mặt trời còn chưa lên, Tần Nhất Hằng đã gọi tôi dậy, cả hai lén lút trở lại biệt thự.
Tới nơi, cả hai ngồi xổm xuống bên cạnh cái bát, anh ta bất động, tôi cũng chẳng dám cựa quậy, chỉ là chẳng biết đang chờ đợi cái gì.
Hơn 10p trôi qua, Tần Nhất Hằng nhìn đồng hồ, nói sắp hết giờ rồi, suy nghĩ một chút mới hiểu, có lẽ anh ta đang chờ hừng đông.
Mặt trời ló dạng rất nhanh, tôi tập trung nhìn chằm chằm cái bát, không để ý bên ngoài đã sáng trưng từ bao giờ. Tần Nhất Hằng cũng tập trung nhìn cái bát, nhưng tới khi ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ kêu, vẫn chưa xảy ra biến hóa nào.
Tần Nhất Hằng thở dài một tiếng, nghiêng đầu ngó trái ngó phải hồi lâu. Tôi muốn hỏi có chuyện gì, nhưng sợ anh ta đang làm phép gì đó đành thôi.
Lại nhìn ngó một lúc, sau đó Tần Nhất Hằng bảo tôi cùng nhảy cửa sổ ra ngoài. Trên đường về, anh ta cứ thắc mắc mãi, nói tuy mình không phải cao nhân gì, nhưng ít ra phương pháp đó chưa từng thất bại như vậy. Vốn dĩ tối qua anh ấy muốn nhìn xem người vệ sĩ đã chết như thế nào, theo anh ta nói thì nước là thứ có linh tính nhất trong tự nhiên. Khoa học cũng có nói, nước là nguyên tố quan trọng nhất trong cơ thể, những chuyện mà khoa học đã giải thích được thì gọi là hiện tượng khoa học, những thứ chưa giải thích được thì gọi là huyền học. Trên thực tế có lẽ huyền học cũng chẳng cao thâm khó đoán, mà đơn giản nó chỉ là những chuyện khoa học chưa giải thích được mà thôi.
Nước trong cái bát được Tần Nhất Hằng hứng đầy, trộn với sương đêm gọi là tiếp cận nước âm phủ, hay vô căn chi thủy. So với nước bình thường thì nó dễ thông linh hơn, anh ta bỏ cái bát ở phía nam căn phòng, qua một đêm. Nếu thật sự vệ sĩ kia chết trong phòng, trừ khi hồn ma anh ta bị quỷ dưới địa ngục bắt đi, nếu không bất kể thế nào cũng sẽ phát hiện dấu vết tồn tại của anh ta trên mặt nước. Mặc dù con người không trông thấy, cũng không cảm giác được, nhưng vô căn chi thủy thì chắc chắn có.
Mà cái đũa gác trên miệng bát, nhúng vào nước lúc hừng đông, đợi giọt nước rơi tự nhiên, chỗ nào nước chảy đến chính là vị trí hồn ma kia. Thế nhưng cả bát nước còn chẳng có phản ứng gì, thí nghiệm này không cần làm lại nữa.