Qua hơn một tháng, ngày nào tôi cũng phơi nắng theo lời dặn của Nhất Hằng, da đã đen đi kha khá. Trong thời gian này Viên Trận cũng có liên lạc, tuy tôi hứng thú lắm nhưng không dám tùy tiện động thủ. Bởi Tần Nhất Hằng nói tôi đã tận mắt nhìn thấy mấy thứ kia thì phải tĩnh mục ít lâu.
Cái gọi là tĩnh mục, chính là trong một thời gian nhất định không được nhìn những đồ vật màu đỏ, bởi vật màu đỏ có lực trừ tà, khi nhìn thấy sẽ làm mất đi vận khí, tương tự như vừa bị tê cóng thì không được dùng lửa hơ ngay vậy. Nhất Hằng nói với tôi rất nhiều điều hoang đường, nhưng thà tin là có còn hơn cứ tự tung tự tác mà làm. Có điều do phải tĩnh mục nên tôi có thêm một thói quen đó là đeo kính râm, từ đó về sau, đi ra ngoài cũng Nhất Hằng, bỗng nhìn mình có thêm chút cao thâm khó đoán.
Cứ sống cuộc sống vô ưu như vậy mãi cũng nhàm chán. Vừa hay lúc này thì Viên Trận liên lạc, nói có một chủ nhà muốn bán, tuy nhiên theo lời kể của anh ta thì có vẻ căn này không phải hung trạch, bởi những người bên trong đều còn sống.
Nghe vậy nên tôi có hơi thất vọng, có điều vẫn muốn đi xem một chút, bởi theo Viên Trận nói thì giá mua so với lợi nhuận bán ra khá chênh lệch. Hơn nữa tôi nghĩ, nói không chừng nhà họ gặp vài việc lông gà lông vịt, căn bản không cần dùng đến phương thuật, như vậy chẳng phải kiếm được món hời lớn sao?
Gọi điện hỏi ý kiến Nhất Hằng, ban đầu anh ta không đồng ý, nói rằng vận khí hiện giờ của cả hai rất thấp, làm ăn buôn bán e là sẽ lỗ vốn, nên đợi thêm một thời gian, đừng sốt ruột. Nhưng không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, cuối cùng Nhất Hằng vẫn quyết định đi xem xét.
Căn nhà này cách thành phố chúng tôi ở không xa lắm, đi cao tốc chỉ mất 3 tiếng chạy xe. Mà bản thân tôi trước giờ chạy xe khá nhanh, nếu đi xe riêng sẽ tiết kiện được nhiều thời gian, vì vậy cả hai lên xe thẳng tiến. Trùng hợp là Viên Trận cũng đang ở đó, tới nơi vừa lúc bữa trưa, chúng tôi mời Viên Trận đi ăn, trong lúc ăn, anh ta đại khái nói qua về căn nhà.
Theo lời Viên Trận, hộ gia đình ở căn nhà được mấy năm, chủ nhân là một giáo viên, bà chủ thì mở một cửa hàng tiện lợi ngay dưới chung cư. Cả hai có một cô con gái năm nay 17 tuổi, ba người sống khá hạnh phúc.
Do tính chất công việc nên hàng năm, người chồng có hai kỳ nghỉ đông và hè. Bản thân ông ta lại thích đi du lịch, chi nên kỳ nghỉ nào cũng tự mình đi, hoặc cũng có khi cả nhà đi du lịch cùng cơ quan. Chuyện lạ xảy ra trong một lần vợ chồng con cái đi nghỉ hè. Lần đó họ tới một ngọn núi hoang ở lâm trường Đông Bắc, tuy chưa được khai phá nhưng chính vì vậy mà cảnh sắc thiên nhiên rất đẹp, họ tới du lịch với tâm trạng vui vẻ.
Khi chuẩn bị lên núi, người chồng có mua một quả dưa hấu lớn, đặt xuống lòng sông, chờ nó lạnh thì ăn. Nhưng khi đi chơi một vòng quay về lại chẳng thấy dưa hấu đâu, lúc đó không biết là trên núi có dân bản xứ hay còn những đoàn cắm trại khác nữa nên mặc dù mất hứng, cả nhà cũng chỉ có thể thầm mắng ai đã ăn trộm quả dưa.
Sau khi kết thúc chuyến đi quay về, con gái họ kêu buồn ngủ, nói muốn ngủ một lát. Đường xá xa xôi, hai vợ chồng cũng nhắm mắt ngủ luôn. Về đến nhà, con gái họ vẫn chưa hết buồn ngủ, ban đầu hai vợ chồng còn tưởng do đi đường mệt nhọc, nên không để ý.
Điều đáng nói là từ lúc về, con gái của họ rất khó tỉnh lại, mấy ngày liên tiếp đều ngủ li bì. Hai vợ chồng lúc này mới hốt hoảng, vội vàng đưa con tới bệnh viện, nhưng kiểm tra tất cả các chỉ số đều bình thường. Cuối cùng hết cách, họ đành tìm thầy cúng đến xem, thầy cúng nói, nhất định là bọn họ đã chọc phải thứ gì trên núi, giờ cô con gái bị nhập, phải quay lại nơi đó cúng bái.
Hai vợ chồng làm theo, mua nhiều đồ cúng tới ngọn núi kia, quỳ xuống dập đầu xin tha nửa ngày nhưng không có tác dụng, bất đắc dĩ lại phải quay về. Nhờ quan hệ, họ tìm nhiều người tới xem giúp, ai cũng nói là họ đã bất kính với thứ gì đó trên núi, nhưng đều không đưa ra được biện pháp. Sau đó thì tình cờ hai vợ chồng nghe được về chúng tôi chuyên mua hung trạch qua lời Viên Trận, cho rằng hai chúng tôi là người có bản lĩnh, liền hy vọng tới giúp xem xét. Biết chúng tôi là dân buôn bán bất động sản, khẳng định là sẽ không đến, họ cắn răng, lấy mức giá thấp nhất thị trường, nói chỉ cần chúng tôi chưa khỏi cho con gái, căn nhà sẽ bán cho chúng tôi.
Nghe Viên Trận kể xong, lòng tôi vẫn hơi đắn đo, việc giậu đổ bìm leo tuy rằng đã từng làm, nhưng trắng trợn thế này là lần đầu tiên.
Tuy nhiên cũng đã tới rồi, thì cứ đi xem xét, nếu thật sự không thắng nổi sự cắn rứt lương tâm thì cùng lắm là thu phí rồi về. Ăn xong, ba chúng tôi đến thẳng căn nhà của hai vợ chồng giáo viên.
Gõ cửa, xem ra họ đã chờ sẵn từ lâu, đon đon đả đả trà nước, trái cây, tôi không mất thời gian mà trực tiếp đi cùng Nhất Hằng vào phòng cô con gái.
Lúc này con bé đang tỉnh, trông thấy có người đi vào thì chỉ miễn cưỡng chớp mắt. Tần Nhất Hằng bước tới trước xem qua, sau đó bảo tôi sang phòng bếp lấy dao phay với cái thớt. Anh ta lục mấy sợi như cây khô trong ba lô, băm nhuyễn rồi dùng giấy đỏ bọc lại, ấn vào đỉnh đầu con bé, rồi bảo chúng tôi ra phòng khách bàn bạc đối sách.
Tần Nhất Hằng nói tình hình hiện giờ thâth sự không ổn, giống mấy người lúc trước đã xem qua, không hiểu sao phần hồn con bé lại mất đi vài phần.
Tôi nghe mà mơ hồ: "Cái gì gọi là hồn mất đi vài phần?"
Tần Nhất Hằng giải thích một chút, cũng coi như phân tích tình hình hiện tại của con bé cho hai vợ chồng người giáo viên: "Câu ba hồn bảy phách, rất nhiều người từng nghe, nhưng lại có rất ít ai chân chính hiểu được ba hồn bảy phách là gì. Theo đạo giáo, ba hồn bao gồm thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn. Bảy phách bao gồm thi cẩu, phục thỉ, tước âm, thôn tặc, phi độc, trừ uế và xú phế.
Hiểu theo một cách đơn giản, có thể ví ba hồn với bộ não, còn bảy phách tượng trưng cho hệ thần kinh, cả hai phối hợp mà điều khiển cơ thể con người. Với lý luận này, chỉ có phần mệnh hồn là luôn ở trong cơ thể. Nói thẳng ra, nếu thiên hồn và địa hồn cùng quy được về nhân thân, người đó sẽ đắc đạo thành tiên. Trong truyền thuyết có đề cập đến những yêu quái tu luyện ngàn năm chưa đắc đạo, trên cơ bản là mới gần khai hồn mà thôi.
Dựa trên quan niệm này mà trong nhân gian, nhiều nơi có tục đeo những cái khóa nhỏ trên cổ trẻ em, thực chất là để khóa hồn phách, không cho nó thoát mất. Bởi lúc còn nhỏ, thân thể và hồn phách chưa thực sự liên kết, dễ bị thoát ly vì nhiều nguyên do khác nhau. Tình huống đó cũng không khó giải quyết lắm, chỉ cần tìm một người thân thích gọi mấy tiếng, hồn phách sẽ tự tìm về cơ thể. Nói theo cách thông tục thì do hồn phách dễ tháo gỡ nên cũng dễ lắp lại. Sau khi con người thành niên, hồn phách và cơ thêt liên kết chặt chẽ, không dễ bị lay động, huống chi là mất đi vài phần.
Nói tới đây, Tần Nhất Hằng chỉ vào đỉnh đầu mỉnh, giải thích việc làm lúc nãy: "Để phòng ngừa con bé bị thứ gì thừa cơ nhập thể, tôi đã cố ý băm nhỏ củi táo tàu bị sét đánh rồi dùng giấy đỏ gói lại đặt lên đỉnh đầu, để phong bế linh môn."
"Củi táo tàu bị sét đánh không chỉ có tác dụng trừ tà, thụ chính khí, mà sau khi nghiền nát, hòa với sương mai, đắp lên tay trái lâu ngày còn có tác dụng cầu con cái. Sở dĩ tôi làm vậy là bởi vì con đường hồn phách đi ra khỏi cơ thể chính là qua đỉnh đầu. Những kẻ lợi dụng tà thuật, thu hồn con người để sử dụng cũng ra tay trên đỉnh đầu nạn nhân. Lý thuyết này đã phát triển cùng với nền văn hóa hàng nghìn năm của chúng ta, ngay ở tiểu thuyết thần thoại cũng có thể bắt gặp. Ví như vòng kim cô trên trán Tôn Ngộ Không, thực chất là dùng để khóa hồn phách của con khỉ, khiến nó không cách nào bỏ trốn. Cho nên lúc làm phép linh hồn xuất thể, phần hồn Ngộ Không cũng có chiếc vòng trên đầu, hiểu thông tục là dù có chạy xa đến đâu, xích chó vẫn buộc ở cổ, chỉ là sợi xích dài hay ngắn mà thôi."
Tần Nhất Hằng nói một thôi một hồi về những khái niệm huyền học, nghe kỹ cũng không đến mức quá khó hiểu, hai vợ chồng người giáo viên cũng minh bạch sự nghiêm trọng của hiện tại ra sao, đôi mắt đỏ hoe, cầu xin chúng tôi cứu con gái mình.
Tần Nhất Hằng lại nói, chuyện này không phải là vô phương cứu chữa, tuy nhiên lúc hành động thì khá phiền phức, nhưng chỉ cần có niềm tin, kiên trì thì còn gái họ là có thể bình phục.
Nghe thấy con mình có cách cứu chữa, hai vọe chồng vội vàng cảm tạ liên hồi, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu. Tôi nhìn cũng cảm thấy xót xa, liền hỏi Nhất Hằng: "Vậy tình hình thực tế con bé là thế nào?"
Nhất Hằng nói: "Thoạt nhìn thì ba hôn bảy phách đã mất đi vài phần, tuy nhiên không nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì câu đi mất, hay là vì nguyên nhân gì mà tự bỏ trốn."
Theo những gì hai vợ chồng kể thì cá nhân Tần Nhất Hằng nghiêng về việc hồn phách bị thứ gì đó câu đi mất. Nếu thật như vậy thì rất khó giải quyết, bởi vì thứ nhất chúng tôi không biết nó là thứ gì; thứ hai, họ cũng đã thành tâm đi cúng bái mà vẫn vô hiệu, có thể thấy thứ kia lòng dạ hẹp hòi, khẳng đỉnh là thứ khó đối phó.
Lời còn chưa nói hết, người mẹ đã òa khóc. Tần Nhất Hằng thấy vậy cũng có chút khó xử, liền an ủi: "Chuyện này từ khi bắt đầu quá trình đô thị hóa thì không diễn biến quá nhanh, nó cũng ít khi xảy ra, chỉ vùng quê hẻo lánh mới hay có chuyện nhập thể. Vấn đề mấu chốt bây giờ là tìm cách giải quyết."
Tuy lời Tần Nhất Hằng nói chỉ để trấn an bà vợ, nhưng cũng rất có lý. Tôi còn nhớ hồi nhỏ có từng nghe cô mình kể về chuyện thật xảy ra trong thôn của họ. Một người phụ nữ địa phương đi vào trong núi, do mót quá mà trót đại tiện ở gốc cây. Đây là một điều đại kỵ, bởi nói không chừng bạn đã phóng uế trên đầu một thứ mà mình không nhìn thấy. Người phụ nữ này vì thế mà hóa điên, về nhà mất hết tính người, gặp ai cũng cắn. Người nhà hết cách, liền trói cô ta lại, đặt lên giường, sau đó tìm thấy cúng đến xem.
Thầy cúng nói là cô ấy bị vật gì đó nhập thể, nhưng không có biện pháp trực tiếp, chỉ thử dùng vật trừ tà xua đuổi, có điều không hiệu quả gì. Chợt trong số người làng tới xem, có một đồ tể hét lên: "Ngươi là thần thánh phương nào?" Không ngờ cô gái bị lệ khí của đồ tể làm sợ hãi, ngoan ngoãn khai ra một địa chỉ là một động nhỏ ở núi Ngô Đồng. Thấy cúng thấy thế liền lập tức dẫn người trong làng đi tìm, cuốu cùng tìm được một con chồn trong động ở núi Ngô Đồng. Điều khiến người ta kinh ngạc là, con chồn kiếm được ở đâu cái giày da trâu, đang nằm trong đó ngủ ngon lành. Mọi người vội giết chết con chồn, quay về làng thì quả nhiên cô gái kia đã khôi phục bình thường. Đây tuy chỉ là một câu truyện truyền miệng, tôi không biết thật giả, nhưng nếu chiếu theo lý thuyết của Nhất Hằng thì khả năng nó đáng tin.
Hiện giờ sự việc đã rõ, chỉ còn trông vào hành động của Tần Nhất Hằng. Tôi đưa mắt dò hỏi, anh ta liền ghé vài tai nói nhỏ: "Nếu chỉ đơn giản là chồn tinh nhập thể thì giải quyết không khó, việc khiến người ta đau đầu là nếu hồn phách bị thứ gì đó cường đại câu đi, thì phiền toái lớn."
Chuyện này có thể ví như máy vi tính, nếu chỉ là nhiễm virus, dùng phần mềm diệt trừ là được, cùng lắm là chạy lại hệ điều hành. Nhưng nếu vô duyên vô cớ bị mất một phần cứng nào đó thì lại là một chuyện khác.
Nghe Nhất Hằng phân tích như vậy, lòng tôi chợt trùng xuống, lời anh ta nói chỉ là để mọi người lạc quan thôi. Bản thân cũng là con một, tôi hiểu sự quan trọng của con bé đối với hai vợ chồng, nên thật sự muốn giúp đỡ. Thấy hai vợ chồng đáng thương, Tần Nhất Hằng cũng động lòng trắc ẩn, suy nghĩ một chút, quyết định là thử theo phương pháp bình thường xem sao, theo dân gian thì nó là gọi hồn.
Việ gọi hồn rất phiền toái, khi tiến hành vô cùng hao tổn tinh lực. Đầu tiên là phải tắt toàn bộ đèn trong nhà vào cách khoảng thời gian cố định, chẳng hạn như giờ Dần, giờ Mão hay giờ Sửu, chỉ thắp một ngọn đèn dầu để dẫn đường cho linh hồn. Sau đó mở cửa sổ ra, đứng đó, lần lượt quay về hướng chính nam, chính tây, chính đông, chính bắc, gọi liên tục tên của con bé. Cuối cùng đốt một lá bùa có ghi sinh thần bát tự của con bé, hòa vào nước cho nó uống.
Bên cạnh đó, ban ngày vào giờ Thìn, Tỵ, Chính Ngọ, và giờ Mùi, hướng về bốn phía Đông Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc mà cúng vái, đây là cầu xin các lộ thần tiên chư quỷ nể tình, nhường đường cho hồn phách của cô con gái. Sau khi uống cốc nước có tro bùa, bảy ngày tiếp theo không được gọi tên con bé buổi tối, bởi hồn phách chưa ổn định, nếu bị cô hồn dã quỷ qua đường nghe thấy, sẽ lần nữa câu dẫn hồn rời thân thể.
Dựa theo chỉ dẫn của Nhất Hằng, chúng tôi từng bước tiến hành, tuy một ngoại nhân như mình không cần nhúng tay, nhưng thấy hai vợ chồng lụi cụi làm cũng không nỡ đứng nhìn. Mà việc khiến người ta đau đầu, đó là thực hiện hết các bước lần đầu tiên, vẫn chưa có hiệu quả gì. Tần Nhất Hằng nói có thể là do hồn phách bị lạc quá xa, liền lặp lại lần thứ hai.
Lần này thì quả thật đã có công hiệu, con bé buổi tối uống xong cốc nước thì tự mình ngồi dậy, ban đầu có vẻ vì lâu chưa hoạt động nên tứ chi mất không chế, sau đó bắt đầu quen dần, bước xuống đất đi lại.
Hai vợ chồng vô cùng cảm động, không biết dùng từ ngữ nào để cám ơn chúng tôi. Người giáo viên lập tức định viết hợp đồng bán nhà theo lời hứa, tôi thì nói thẳng: "Bản thân tôi thấy cô bé khôi phục cũng rất vui, chuyện mua bán bỏ qua đi."
Người giáo viên lại rất kiên quyết trả ơn bằng cách bán rẻ ngôi nhà, tôi thì kiên quyết cự tuyệt, cả hai cứ đẩy đi đẩy lại tờ hợp đồng. Thế nhưng trong lúc tất cả mọi người đang vui mừng thì Nhất Hằng lén giật gấu áo, kéo tôi ra một góc. Tưởng anh ta có ý muốn mua căn nhà, tôi đang định khuyên can thì ai ngờ Nhất Hằng lại liên tục nhướn mắt ra hiệu.
Nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện chính là cô bé kia, lúc này đang ngồi ở mép giường rất an tĩnh, thoạt trông không có gì bất thường. Quay lại dùng mắt dò hỏi, Nhất Hằng ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Phải cẩn thận, hồn phách triệu hồi hình như không phải của con bé!"