• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ tôi đang thả lỏng người, không ngờ lại nghe anh ta nói môt câu như vậy, bất giác ớn lạnh sống lưng, căng thẳng quan sát xung quanh một vòng.

Ánh trăng đêm hắt qua cửa sổ không dị thường mà ngược lại còn có chút thơ mộng, thấy Tần Nhất Hằng đang dùng mấy phương pháp cố tìm cho ra thứ trong căn nhà, tôi bèn châm điếu thuốc ngồi xuống sàn. Một lát trôi qua, đầu óc mơ mơ màng màng sắp ngủ gật thì đột nhiên dưới lòng bàn chân cảm giác bị thứ gì đó chấn động, tiếp theo nháy mắt là âm thanh gáo rống, tựa như mưa rền sấm dữ táp vào mặt tôi. Âm thanh này thật sự quá lớn, trong hoảng hốt, tôi chỉ lo cả căn biệt thự sẽ bị chấn sập. Bất chấp nghĩ ngợi, tôi ôm đầu lao ra ngoài chạy trốn.

Vừa chạy được mấy bước, chợt có gì đó túm chặt lấy áo mình, tôi sợ tới mức suýt thì ngất đi, ra sức nhoài tay ra sau mà đẩy. Đang giãy dụa thì bỗng có bàn tay chộp vào vai tôi, tôi chỉ có thể kêu to, nhưng âm thanh gào rống vẫn đang không ngừng, bản thân cũng chẳng nghe thấy tiếng hét của mình. Cả thế giới dường như bị âm thanh quái đản đó bao phủ, âm thanh này phảng phất có thể phá vỡ từng tế bào cơ thể, chỉ mới vài giây mà tôi đã bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức. Chẳng thèm để ý đến bàn tay đang chụp vai mình, đau đớn khiến tôi quỳ sụp xuống nền nhà. Cảm giác đau đớn này rất khó diễn tả, nó khác với những nỗi đau mà tôi từng trải qua trước đây. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí tôi đã nghĩ đến cái chết, nghĩ rằng, chết đối với mình có lẽ là một chuyện tốt, không những giải thoát khỏi thống khổ trước mắt mà còn giải thoát khỏi thế gian đầy rẫy đau thương.

Đúng lúc này, chợt bên tai tôi vang lên tiếng kim loại va chạm, âm thanh rất nhỏ nhưng không hề bị tiếng gào rống lấn át, mà ổn định, vững chãi truyền vào tai. Nghe được âm thanh này, chợt toàn thân thả lỏng, cảm giác đau đớn trong tôi cũng biến mất, thay vào đó là tiếng Tần Nhất Hằng. Anh ta lớn tiếng gọi tên tôi, tôi lấy lại tinh thần, từ từ đứng dậy, trông thấy Nhất Hằng tay cầm một cái lục lạc, không biết có phải ban nạy bị tôi quơ tay trúng không mà mũi chảy máu ròng ròng.

Lại ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc hồi lâu. Theo tôi đây là điểm đáng sợ nhất của căn nhà, âm thanh bày không chỉ con người, mà bất cứ sinh vật nào nghe được cũng không thể chịu nổi. Lẽ nào anh thanh niên chủ nhà cũ, do âm thanh quá cường đại khiến bị tan vỡ mà chết? Cơn đau vừa rồi thật sự quá mãnh liệt, tôi không dám tưởng tượng nếu cứ tiếp tục sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hút liên tục ba điếu thuốc, tinh thần tôi mới hồi phục lại, hỏi Tần Nhất Hằng: "Vừa rồi anh có nghe thấy âm thanh gào rống không?"

Nhất Hằng lắc đầu: "Không, tôi chỉ ngje thấy tiếng hét của anh, quay đầu lại đã thấy anh ôm đầu chạy ra cửa."

Tôi thầm nói, sao có thể chứ? Chỉ mình nghe thấy âm thanh kia? Lẽ nào âm thanh này chọn lọc người nghe? Vậy theo lời kể của sáu ngón, anh ta cũng nghe thấy âm thanh này, tôi và sáu ngón có điểm chung nào ư? Nhưng có cảm giác lúc miêu tả, sáu ngón cố tình nói bớt đi về uy lực của âm thanh này.

Nói nghi vấn của mình ra, Nhất Hằng nghe xong suy tư một lúc, sau đó bảo tôi: "Có lẽ âm thanh này không tồn tại, nói cách khác là nó không tồn tại trong phạm trù khoa học vật lý. Dễ hiểu hơn thì nó là ảo giác."

Tuy vậy anh ấy cũng không tán đồng với cách giải thích này lắm, bởi âm thanh này đích xác có tồn tại, mà sở dĩ tôi nghe được là vì hiện giờ âm khí trên người mình quá nặng. Trước đây có nói, những sự vật hiện tượng giải thích được thì gọi là khoa học, những gì chưa giải thích được thì gọi là huyền học. Mà đa số người nghe được âm thanh đó, không phải ảo giác, nó là âm thanh bước sóng ngắn, tương ứng với sóng não bộ của từng người, cho nên mới có chuyện người nghe thấy, người không.

Mặt khác phần lớn con người đều có một nhận thức sai lầm, cho rằng chùa chiền có thân linh phù hộ, nhất định là nơi dương khí thịnh nhất, thực ra lại hoàn toàn ngược lại, chùa chiền là hơi âm khí cực thịnh mới đúng. Lý tưởng của nhà phật là phổ độ chúng sinh, không chia ra quỷ thần, cho nên nếu không phải người tu hành thì không nên ở lâu trong chùa.

Nghe Tần Nhất Hằng giải thích tôi mới hiểu được phần nào. Hóa ra lúc nghe sáu ngón kể về chuyện trong căn nhà, ạn ta đã đại khái đoán được nguyên nhân này, nhưng không có cách chứng thực, đành dùng tôi làm con mồi, đến chùa thu nạp âm khí. Vì để chứng thực âm thanh kia có tồn tại thật hay không mà lôi mình ra làm thí nghiệm, tuy tôi rất tức giận, nhưng việc đã đến nước này rồi, huống hồ chúng tôi vốn kiếm tiền bằng cách liều mạng, cho nên kìm lại, dù sao cũng đấm anh ta chảy máu mũi, chuyện này tạm không truy cứu nữa.

Tần Nhất Hằng tiếp tục giải thích, cái lúc lạc chính là đổ để một người đi tít đằng trước dẫn linh hồn trong đám tang, người thường nghe thì chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng người bị ma nhập, nghe tiếng lục lạc sẽ chói tai khó chịu. Mà nói đến âm thanh trừ tà chắc các bạn cũng không hiểu hết, lấy một ví dụ đơn giản như tiếng tụng kinh niệm phật, bản thân nó là phạm trù âm thanh trừ tà.

Âm thanh trừ tà có nhiều loại, âm thanh từ đồ vật hay sinh vật đều có thể dùng được. Nhất Hằng đơn giản liệt kê mấy loại. Nghe nói tiếng bẻ gãy xương hổ có lực trừ tà rất mạnh, có thể đánh thức bảy vía con người, tuy tần số decibel không lớn, nhưng hiểu quả kinh người. Tiếp theo chính là tiếng khóc của hoàng đế vừa chào đời, nghe nói cả yêu tinh ngàn năm nghe tiếng khóc này cũng phải bịt tai. Hai loại âm thanh này e là chúng ta đến phân nửa không có cơ hội chính tai nghe, có một phương pháp tương đối đơn giản để nghe âm thanh trừ tà, đó là tiếng chuông chùa vào buổi trưa.

Nghe Tần Nhất Hằng nói, tôi cũng chẳng có thời gian mà cảm thán về sự thâm sâu của huyền học, bởi vấn đề hiện tại đsng bày ra trước mắt. Nếu tôi có thể nghe được âm thanh kia, vậy thì chứng minh có thứ gì đó tồn tại trong căn biệt thự này. Chỉ là Tần Nhất Hằng dùng mọi phương pháp đều chưa tìm ra được nó, điều này rất khó giải quyết.

Hai chúng tôi ngồi bệt dưới đất bàn bạc đối sách, hiển nhiên tôi chẳng đề ra được ý tưởng gì, chỉ ậm ừ vài câu, tôi để Nhất Hằng tự hỏi tự trả lời, còn mình đứng dậy châm điếu thuốc. Căn nhà vốn dĩ trống trải, giờ thêm việc cả hai im lặng, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Một lúc lâu sau, Tần Nhất Hằng gọi tôi lại, nói: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, vẫn là cảm thấy không thể mua căn nhà này. Chi bằng ta về trước đã, mai bàn bạc kỹ hơn rồi quyết."

Tôi gật đầu, cả hai thu dọn đồ đạc để quay về khách sạn.

Do lần này đồ đạc chuẩn bị tương đối đầy đủ, mà ban nãy Tần Nhất Hằng bày ra hết để thử nghiệm nên vương vãi đầy đất. Lúc chúng tôi nhặt đồ bỏ vào balo, đột nhiên tôi có một cảm giác căng thẳng khó hiểu, phảng phất như có đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình. Không khỏi cảnh giác, tôi quét mắt quan sát xung quanh, nhưng tuy tầm nhìn không tồi, những nơi góc phòng vẫn bị bóng đêm che phủ.

Quan sát một lát không phát hiện gì, đang định quay sang bảo Tần Nhất Hằng thì thấy anh ta cũng đồng thời dùng mắt ra hiệu. Điều này khiến tôi xác định chắc chắn trong nhà có ai đó, thoáng cái mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Muốn bàn bạc một chút đối sách với Nhất Hằng, nhưng trong nhà quá yên tĩnh, chỉ có thể dùng mắt cố ra hiệu cho anh ta rằng mình cũng cảm giac được.

Tần Nhất Hằng khẽ ho một tiếng, sau đó vờ như không có chuyện gì, hỏi tôi: "Thấy túi đá Thái Sơn dưới đất đâu không?"

Tôi sửng sốt, sau đó lập tức thấy anh ta nháy mắt ra hiệu. Lòng thầm nói, con mẹ nó, tuy biết anh đang dương đông kích tây, nhưng tôi nào có chuẩn bị lời thoại từ trước. Nhất thời không biết nên làm thế nào tiếp theo.

Đúng lúc đang ngớ người thì đột nhiên Tần Nhất Hằng lao vọt qua tôi, lao đến chỗ ngoặt phía trước cầu thang. Anh ta hành động quá đột ngột, lúc tôi phản ứng được thì đuổi theo đã không còn kịp, hơn nữa do quá căng thẳng nên hai chân mềm như bún, căn bản là chạy chậm như rùa.

Lúc chạy tới chân cầu thang, Nhất Hằng đã lên tầng 2, đứng dưới nghe tiếng bước chân lộn xộn, chắc chắn là không chỉ có một mình Tần Nhất Hằng. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, còn ai đến căn nhà này nữa? Chưa kịp nghĩ ngợi thì bỗng rầm một tiếng, tôi quay đầu nhìn thig thấy tượng Chung Quỳ ngoài đại sảnh hình như bị ai đó xô đổ.

Đứng trên cầu thang, lên cũng không được, xuống cũng chẳng xong. Hiện tại đối thủ không chỉ một người, nếu tôi với Nhất Hằng tách ra đơn đả độc đấu, chỉ sợ càng không có phần thắng. Nghĩ vậy, tôi quyết định lên tầng 2 giúp anh ta. Nhưng có lẽ do đắn đo nên đã quá muộn, đúng lúc xoay người định chạy lên thì Tần Nhất Hằng đã đi xuống. Anh ta nói với tôi: "Kẻ kia rất quen thuộc với thiết kế căn nhà, tôi đuổi theo chỉ kịp trông thấy cái bóng mờ mờ, nháy mắt đã biến mất tăm hơi. Đang định kiểm tra từng phòng một thì nghe tiếng động dưới nhà, đành quay lại xem tình hình anh thế nào."

"Tượng Chung Quỳ bị ai đó xô đổ rồi!"

Nghe tôi nói, Tần Nhất Hằng lập tức biến sắc: "Không ổn, chúng ta phải rời đi ngay, trúng kế rồi, có kẻ muốn thả thứ mà Chung Quỳ trấn trụ ra!"

Trước giờ chưa từng thấy Nhất Hằng căng thẳng thế này, tôi ngây người. Anh ta đành túm lấy tay tôi, kéo chạy như điên xuống dưới. Nhưng còn chưa kịp chạy ra cửa lớn, cả hai tức khắc khựng lại, bởi rõ ràng có một bóng đen đang đứng ở đó!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK