Tần Nhất Hằng đóng cửa lại, nói tôi nhổ phân cừu ra, vừa rồi bảo tôi ngậm là vì sợ tôi dẫn theo thứ gì vào trong. Nói xong anh ta rải ngũ cốc vào cạnh cửa, dặn lưu ý đừng dẫm lên. Thật sự thở phào, vốn dĩ còn lo lắng phải ngậm cái thứ tởm lợm trong mồm, nhỡ gặp gì đó khiến tôi nhảy dựng, lại nuốt nó xuống...
Nhổ cục phân cừu ra, súc miệng vài ngụm nước mới bay bớt mùi vị, tôi đi đến cái cối xay quan sát, thắc mắc sao ở đây lại có đồ vật này? Cái cối xay đá to như thế, trọng lượng khỏi bàn, nếu mang từ nơi khác đến đây thì hẳn phải tốn rất nhiều công phu. Nó nằm ở chỗ này, chẳng cần Nhất Hằng giải thích, tôi cũng có thể đoán được khả năng nó rất quan trọng đối với từ đường.
Quay sang hỏi Nhất Hằng: "Cái cối này dùng để làm gì?"
Nhất Hằng nói: "Đừng chạm vào, còn có thứ khiến anh giật mình hơn cơ."
Nói xong anh ta vén tấm vải chống nước lên, nhất thời tôi sợ đến cứng họng. Hóa ra bên dưới là một loạt tủ quần áo y hệt cái tủ ở căn nhà kia, mỗi cái đều được quét sơn đỏ, dán kín bằng băng dính. Vô thức lùi lại hai bước, lòng tự hỏi, lần trước cái tủ đã suýt giết Tần Nhất Hằng, sao ở đây còn có nhiều như vậy?
Thấy Tần Nhất Hằng cứ đi tới đi lui mấy cái tủ, không có ý muốn giải thích, tôi bèn hỏi: "Có phải những cái tủ này cũng nhốt thứ gì bên trong?"
Anh ta lắc đầu, tôi hơi sốt ruột: "Anh lắc đầu là biết hay không biết? Tôi sợ hãi suốt từ lúc vào đến giờ, anh lại cứ giấu giấu diếm diếm."
Lúc này Nhất Hằng mới mở miệng: "Tôi không biết, nhưng chúng ta phải nghĩ cách mang những cái tủ này đi."
Mang đi? Chưa nói đến chuyện tủ này chẳng có giá trị gì, nó không giống đồ cổ cho lắm mà cái chính là, ở nơi thâm sơn cùng cốc, không có phương tiện giao thông, chỉ bằng sức hai người thì một cái cũng chẳng mang đi được. Đại khái đếm qua, có đến sáu cái lận.
"Vậy rốt cuộc những cái tủ này dùng để làm gì? Mang về có ích lợi sao?" Tôi hỏi.
Nhất Hằng đi tới cạnh một cái tủ, gõ nhẹ mấy cái, nói: "Cụ thể dùng để làm gì thì tôi không biết. Nhưng theo tôi đoán, mỗi cãi tủ này đều viết gì đó bên trong, mà khả năng cao là địa chỉ của những ngôi nhà."
Nghe anh ta nói thế tôi liền hiểu, tức là anh ấy nghi ngờ đám tủ quần áo này là chỉ bộ, đây chẳng phải đùa ư? Lúc trước anh ta có từng nói, để dễ mang theo, chỉ bộ càng gọn nhẹ càng tốt, giờ bỗng nhiên lại có ý là Vạn Cẩm Vinh khác người, dùng mấy cái chỉ bộ khổng lồ? Ông ta muốn để những người khác tìm thấy? Hơn nữa nếu đây là những chỉ bộ, vậy trước đây nó bị ai lấy đi, sau đó làm cách nào lại có ở trong nhà người khác? Càng ngày càng nhiều những chuyện rối rắm không thể hiểu nổi, có cảm giác mạch máu trên trán tôi đang thắt chặt. Cau mày nhìn sang Tần Nhất Hằng, hỏi tại sao anh biết đây là chỉ bộ?
Nhất Hằng lắc đầu, nói: "Tôi chỉ đoán thôi. Có thể phải mở hết ra mới biết bên trong là cái gì."
Ý anh ta là muốn mở chúng ra? Lập tức tôi cảm giác chân mình mềm nhũn, chắc chắn là không tán thành rồi. Cho dù có mang về, cũng không thực hiện được, bèn khuyên: "Có nhất thiết phải mở nó ra không? Dù gì cũng chỉ là suy đoán, ngộ nhỡ đoán sai thì sao? Chúng ta đâu biết bên trong có thứ gì đáng sợ hay không."
Tần Nhất Hằng khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn nói: "Dù tôi đoán sai hay đúng, không mang mấy thứ này về được thì cũng phải mở ra."
Nói xong anh ta dùng ngón tay chỉ vào một cái tủ, nói hôm trước ở nhà hai vợ chồng trẻ mình không để ý lắm. Giờ quan sát kỹ mới phát hiện, những cái tủ đều được cải tạo từ quan tài cũ, hơn nữa, với tình hình hiện tại, e là nó được ghép từ một số quan tài liền kề, mà khả năng còn là một cái quan tài cũng nên.
Nghe xong tôi càng khó hiểu, dùng quan tài cải tạo. Thực sự làm người ta không ngờ, đóng tủ quần áo, thiếu gì vật liệu mà lại dùng gỗ quan tài? Nhìn thì cũng chỉ là loại gỗ thường thôi, tuy không phân biệt cụ thể là gỗ gì, nhưng chắc chắn không phải loại gỗ quý.
Châm một điếu thuốc, hút nhanh vài hơi, lại nhìn những cái tủ một lượt. Chúng giống y hết cái tủ mà tôi gặp ở căn nhà kia, hình thức cũng tương đồng, nhưng nhìn độ lớn thì dùng gỗ quan tài ắt không đủ.
Thứ nhất là về hình dáng, tủ quần áo khác xa quan tài, bạo gan đi tới nhìn một chút, mỗi mặt của tủ quần áo là một tấm gỗ hoàn chỉnh, điều này càng khiến tôi xác nhận, một quan tài thì không thể làm thành một cái tủ to như vậy, bởi căn bản quan tài không có tấm gỗ nào diện tích bằng với lưng tủ.
Nói ý nghĩ của mình cho Nhất Hằng nghe, nghe xong anh ta cũng gật đầu: "Bởi vậy tôi mới suy đoán, rất có thể tất cả số tủ này đều được làm từ 1 cái quan tài duy nhất. Tuy suy đoán này có phần thái quá, nhưng khá có lý."
Nói xong Nhất Hằng ném mẩu thuốc, lại châm điếu khác, vẻ mặt vẫn đầy nghi hoặc. Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu suy nghĩ, cám thấy sự suy đoán của anh ta không đáng tin lắm, cả đống tủ to như thế lại làm từ một cỗ quan tài? Vậy thì cỗ quan tài đó phải lớn thế nào, đừng nói là đặt người chết, cho dù có sống trong đó chắc cũng chẳng vấn đề, ai lại dùng cỗ quan tài như thế?
Huống chi, cứ cho là có, thì cỗ quan tài từ đâu mà ra? Chẳng lẽ ạ đó trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng trào, muốn làm một cỗ quan tài lớn nhất thế giới, sau đó lại hối hận, cảm thấy tiếc gỗ, liền đổi thành tủ quần áo? Còn chưa kịp nói ý nghĩ ra, tôi đã phản ứng lại, sao anh ta kết luận tủ được làm từ quan tài? Theo lý thì chỉ từ cái tủ quan sát, không thể phân biệt được, trừ khi anh ta có vật tham chiếu, tỉ như đã gặp cỗ quan tài kia ở đâu đó rồi!
Nghĩ như vậy, tôi thật sự hoang mang, nhìn về phía Nhất Hằng, hỏi: "Có phải anh đã từng thấy cỗ quan tài đó?"
Nhất Hằng hơi sững người, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Tôi chưa được nhìn thấy cỗ quan rài, nhưng đã được thấy một bộ phận của nó."
Nói xong anh ta nhắc tôi nhớ về căn nhà cửu tử trấn chân long, đã nhặt một mảnh gỗ có viết sinh thần bát tự của tôi.
Cái này thì không thể quên được, ấn tượng về đêm đó quá sâu, chính tấm gỗ đó đã dẫn chúng tôi phá trận cửu tử trấn chân long. Tuy rằn lúc đó rất sợ, những cũng chưa thấy gì xảy ra cho đến nay, bèn không để ý tới. Giờ lại nghe Nhất Hằng nhắc lại, lập tức tôi cảm giác ớn lạnh toàn thân, bởi ý tứ anh ta rất rõ ràng, đó là tấm gỗ ghi sinh thần bát tự của tôi, giống hệt gỗ của mấy cái tủ này.
Tôi không nói gì được về vấn đề này, cả hai lâm vào trầm tư, tuy nhiên đầu óc tôi hiện tại trống rỗng, chỉ là cần chút thời gian để bình tĩnh lại. Cứ như thế trôi qua 10p, Nhất Hằng mới như tỉnh mộng, nói: "Vừa rồi mải để ý mấy cái tủ mà quên mất, thứ này ắt cũng không tầm thường."
Vừa nói, tay anh ta vừa chỉ cái cối xay bằng đá, sau đó đi tới bên cạnh, nói vừa rồi nhìn qua, ống trúc hẳn là dẫn nước ra ngoài, tới nơi nào thì chưa rõ, nhưng nhìn bên trên cái cối xay, e là đã kết luận được.
Nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, lúc này tôi mới để ý, trên cối xay còn có thứ gì đó được khắc. Hình thù khá trừu tượng, chim cá bay nhảy linh tinh, thoạt nhìn cứ như trẻ con vẽ bậy. Tôi thử nhìn kỹ, cũng chẳng phân biệt được là những động vật gì, tuy nhiên những hình khác thì rất chằng chịt, gần như kín cả bên ngoài cối xay.
Tần Nhất Hằng ngồi xổm xuống, chỉ vào bộ phận bên dưới cối xay, nói: "Trong phương thuật thì cối xay này có một tên gọi riêng, là Nghiền Ngục. Nghiền Ngục là một khổ hình dưới địa ngục trong truyền thuyết. Tuy nhiên dưới địa ngục nó trông thế nào thì chẳng ai biết, đồ vật chỉ có tính mô phỏng, nhưng đều nhỏ hơn cái này rất nhiều. Tác dụng là dùng để xua đuổi ma quỷ, bởi nó có thể nghiền nát hồn ma khiến chúng không thể siêu sinh. Hơn nữa nghe nói một số cao nhân còn dùng nó để cải vận. Cái này nằm ở đây hoàn toàn không phải để xua đuổi ma quỷ, mà dùng để nghiền máu thịt con người, sau đó nước nghiền sẽ được dẫn đến các hồ nước tù, tức là hồ bước không có nguồn, chỉ tích nước từ mưa. Nói vậy cái hồ này, khả năng cao là một nơi âm khí cực nặng, máu thịt sẽ từ ống dẫn chảy ra, cuối cùng chảy quanh toàn bộ từ đường.
Nói đến đây, Nhất Hằng dừng lại mấy giây suy nghĩ rồi tiếp: "Làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là dùng oán khí vây khốn những hồn phách của tất cả các bài vị, không cho họ chuyển thế đầu thai!"
Những lời anh ta nói đã khiến tôi sợ tới mức không thể diễn tả bằng câu từ, nếu tất cả đều là sự thật, vậy chẳng lẽ từ đường được xây ra không nhằm cúng bái tổ tiên, mà là để giam giữ tổ tiên? Nghĩ đến đống bài vị rậm rạp, ít cũng phải mấy trăm cái, thật khiến người ta sởn tóc gáy, lẽ nào nó không phải được xây dựng bởi hậu nhân của gia tộc này? Những tổ tiên sớm nhất, trên bài vị có thể hiện từ những triều đại rất lâu đời, mà người họ Vạn đều chết vào một ngày cố định, liệu có liên quan gì với nhau? Rốt cuộc mục đích người xây nên từ đường là gì?