Tuy căn phòng có ánh sáng nhưng vẫn không khỏi ớn lạnh từ phía trong, tôi nhích lại gần Tần Nhất Hằng, định hỏi anh ta bước tiếp theo nên làm gì, có phải là thật sự cần mở mấy cái tủ không?
Chưa kịp mở miệng, chợt cả hai giật mình, có tiếng gõ cửa, cùng lúc căng thẳng quay đầu nhìn ra. Tiếng động mặc dù rất nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng. Tần Nhất Hằng lập tức ra hiệu im lặng, sau đó rón rén lại gần cánh cửa áp tai nghe, rồi quay lại lắc đầu với tôi. Không dám tùy tiện mở mồm, nhưng không thể hiểu ý anh ta là gì, tôi cứ dùng ánh mắt dò hỏi. Không biết anh ta có biết tôi muốn nói gì hay không, vẫn tiếp tục ra hiệu đừng tiến lên, tiếp đó lại áp tai nghe, nhưng tiếng gõ cửa đã biến mất. Nói thật là tôi không quá sợ hãi, bởi luôn có cảm giác bên ngoài là một người sống. Nhưng đột nhiên tiếng gõ dừng lại, tim lại đập rộn lên, lẽ nào người bên ngoài đang định phá cửa? Nghĩ vậy, bất giác tôi lùi về sau hai bước, có điều đợi một hồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Có vẻ Nhất Hằng cũng ngạc nhiên, liếc nhìn đống ngũ cốc rải trước cửa, thấy không xáo trộn gì, mới quay lại chỗ tôi, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài không giống tà vật, có điều vẫn phải cẩn thận. Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải tranh thủ ra ngoài."
Nói là thu dọn đồ đạc, thực ra chỉ là xách ba lô lên, buộc lại dây giày mà thôi. Chuẩn bị xong, Nhất Hằng thổi tắt nến, căn dặn ra ngoài đề phòng bị mai phục. Sau đó anh ta tới sát cửa lắng nghe, rồi bật đèn pin, mở cửa đi ra. Đi phía sau, theo bản năng tôi ngắm nhín bốn phía xung quanh. Vốn dĩ hành lang này rất hẹp, đừng nói là giấu người, ngay giấu một cái áo còn khó. Thấy hai bên không có ai, lòng mới khẽ buông lỏng, hỏi: "Nhất Hằng, tiếng gõ cửa vừa rồi là gì vậy?"
Nhất Hằng cũng thấy rất kỳ quái: "Đúng là quái lạ, bởi vừa rồi cửa đâu có khóa, người bên ngoài muốn vào chỉ cần đẩy ra là được."
Tôi thầm nghĩ, vậy gõ cửa, chẳng phải đang làm chuyện thừa thãi sao? Lẽ người bên ngoài nhắc chúng tôi nên đi ra? Vốn đầu óc đang loạn cả mớ câu hỏi, bèn dứt khoát không nghĩ nữa, đi ra ngoài trước rồi tính.
Đi thêm một lát, gần tới cuối hành lang, bỗng Nhất Hằng dừng lại một cách khó hiểu, cứ cầm đèn pin quét lia lịa về phía trước. Do đi sau lưng anh ta, tầm nhìn tôi bị hạn chế, bèn bước lại gần, thò đâu ra quan sát.
Lập tức tôi giật mình kinh hãi, bởi bên cạnh cánh cửa sắt có một người đang nằm, không rõ là sống hay chết. Nhất Hằng không dám manh động, cầm đèn soi một hồi, có vẻ đến 8 phần là thi thể, lúc này mới cẩn thận bước tới.
Tôi cũng tò mò định bước theo thì anh ta quay lại ngăn, nói đừng qua vội. Sau đó lấy thứ gì đó trong túi ra, quơ quơ trước mặt cái xác, rồi mới vẫy tay gọi tôi: "Lại đây!"
Nghe giọng Nhất Hằng có chút nặng nề, lòng nghĩ có lẽ sự việc không quá khả quan, lại gần mới biết, đúng là một cái xác. Tuy nhìn thấy xác chết không đến nỗi quá sợ hãi, nhưng điều làm tôi sởn gai ốc, đó là cái xác chính là Viên Trận!
Ánh đèn trên tay Nhất Hằng dừng ở gương mặt Viên Trận. Mặt anh ta có vết bẩn, tuy nhiên biểu hiện rất an tường, không có vẻ gì là đau khổ trước khi chết cả. Dù không phải là thân thiết lắm, nhưng đã làm ăn với nhau lâu như vậy, giờ bỗng nhiên thấy thi thể anh ta, tôi thật có hơi chưa tiếp nhận được. Tần Nhất Hằng cũng hơi mệt mỏi, nhất thời cả hai không mở miệng nói câu nào. Sau một hồi sững sờ, Nhất Hằng mới dùng đèn pin chỉ cho tôi xem, Viên Trận mặc một bộ đồ hàng hiệu, có vẻ là chuẩn bị trước khi tới đây. Trên người không thấy có vết thương, nhưng nhìn kỹ tôi mới hốt hoảng, hai cánh tay Viên Trận đã không còn!
Lập tức nhìn về phía Nhất Hằng, nhưng mặt anh ta bị khuất bóng tôi, không rõ biểu hiện, nên tôi mở miệng: "Tay Viên Trận đâu?"
Thực tế thì hỏi câu này cũng hơi quá, bởi Nhất Hằng cũng vừa phát hiện cái xác như mình. Lúc đầu trông thấy thi thể, tôi còn suy đoán, chắc vừa rồi người gõ cửa là Viên Trận, sau đó vì nguyên nhân gì mà không thể đẩy cửa đi vào, đành quay lại đường cũ, cuối cùng té chết ở đây, có thể do trúng độc. Nhưng hiện giờ trông thấy Viên Trận cụt hai tay, vậy vừa rồi gõ cửa là một người khác? Đầu tôi đã hoàn toàn hỗn loạn.
Tần Nhất Hằng im lặng hồi lâu, sau đó thở dài bảo tôi đi theo, tiếp đến nhảy qua bờ tường, nhưng không đi ra từ đường, mà dẫn tôi quay lại căn phòng có ba cái lỗ. Anh ta châm một điếu thuốc, ngồi xuống dựa vào tường, hút một hơi nửa điếu, sau đó nói: "Giờ mà ra ngoài e là rất nguy hiểm, chỉ có cách ngồi đây chờ đến sáng. Phòng này có ba cửa triệt sát khí, cho nên nói một cách tương đối, là nơi an toàn nhất toàn bộ khu nhà."
Tôi cũng đành ngồi phịch xuống, Nhất Hằng lại hỏi: "Có phải anh rất mơ hồ về tất cả mọi chuyện?"
"Anh hỏi thừa."
Nhất Hằng cười khổ: "Thật ra thì tôi cũng không hiểu hết 100%. Tuy vậy tôi có thể nói suy đoán của mình cho anh nghe. Đầu tiên, đúng là tôi đến để tìm chỉ bộ, nhưng tôi đã đoán sai chỉ bộ là cái gì, mãi vừa rồi mới biết. E là những tủ quần áo này được người ngoài cố ý mang vào, mục đích là gì thì chịu, chỉ biết ít nhất những cái tủ đó không phải chỉ bộ. Bởi chỉ bộ không phải một đồ vật, mà nó là một con người!"
Nghe Nhất Hằng nói đến đây, tim tôi như ngừng lại, vốn đâu phải thằng ngu, tôi lập tức hiểu ra đến bảy tám phần. Chẳng phải như thế thì Viên Trận chính là chỉ bộ? Vấn đề này con mẹ nó cũng quá hoang đường đi, một chỉ bộ thành tinh?
Nhất Hằng ừ một tiếng, nói tiếp: "Không sai, tin nhắn bí ẩn lúc trước có gợi ý, nhưng không ai trong chúng ta nghĩ tới phương diện này. Việc sau đó trên người anh ta có thứ gì đó, là do hay đi mấy nơi âm khí nặng mà ra, chứ nó không liên quan nhiều lắm đến chuyện ở đây. Tôi biết càng nói tiếp thì càng khó tin, nhưng những chuyện khó tin mà chúng ta từng trải qua không hề ít."
Cúi đầu suy nghĩ, bản thân tôi cảm thấy Nhất Hằng nói không sai. Đã gặp nhiều việ quái đản, sớm đã lật đổ thế giới quan trong mình. Nếu một người có thể biến thành oan hồn, vì cái gì lại không thể biến thành chỉ bộ? Ngẩng lên thấy Nhất Hằng đang nhìn mình, tôi khẽ gật đầu, ý bảo anh tiếp tục giải thích đi.
Nhất Hằng ngầm hiểu, nói tiếp: "Ai cũng biết, nhiều thấy bói xem tay, xu thế các bàn tay chỉ có thể suy luận ra vận mệnh tổng quát của một người. Bởi theo thời gian, đường vân tay sẽ có sự thay đổi nhỏ, trên thực tế thì vân tay con người chứa đựng nhiều thông tin hơn chúng ta tưởng. Tôi cũng không biết rốt cuộc Viên Trận là cái dạng gì, sau này có cách nào thay đổi không, nhưng hiện giờ xem ra, e là chỉ bộ nằm trên hai bàn tay Viên Trận."
"Đến 80% phần chỉ bộ này không cụ thể, chỉ có thể thông quá phương thức đặc thù mới tìm được vị trí. Cho nên những ngôi nhà ghi trên đó, ngay đến cao nhân, sợ cũng không dễ dàng tìm ra. Mà không biết Viên Trận bị ai sai khiến, luôn căn cứ vào chỉ bộ để đi tìm những căn nhà đặc thù ấy, bản thân lại không có năng lực đối phó tà vật, cho nên liền tìm tới chúng ta. Trùng hợp là, việc mua bán hung trạch của ta lại vừa khớp cho hắn lợi dụng."
Đoạn này Nhất Hằng nói chậm hết sức có thể, nhưng tim tôi thì lại đập ngày một nhanh hơn. Ý anh ta, vân tay của Viên Trận là một tấm bản đồ? Bẩm sinh mà có hay sau này mới hình thành? Muốn đặt câu hỏi, nhưng sợ cắt ngang suy nghĩ của Nhất Hằng, đành nén lại, nghe anh ta giải thích tiếp.
"Chắc chắn bọn chúng không chỉ có mình Viên Trận, những hung trạch chúng tìm là loại nào, có tác dụng gì? Vì sao nhất định phải tìm? Những điều này không ai biết. Nhưng tôi có một suy đoán táo bạo, căn nhà trấn chân long kia là một trong số đó. Từ đường Vạn gia lớn như vậy, tuy bên trong không hề có ký lục về cuộc đời tổ tiên, nhưng rất có khả năng nghề xem phong thủy của Vạn Cẩm Vinh là do tổ tiên truyền lại. Như vậy có thể nói, trên chỉ bộ không chỉ có nhà do ông ta xây, mà còn có cả nhà do tổ tiên ông ta xây nữa. Tuy vậy, suy đoán này không có cơ sở lắm, bởi trong phạm vi cả nước, những căn nhà có kiến trúc cổ như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Chắc sợ tôi không hiểu, Tần Nhất Hằng nói càng ngày càng chận, nhưng tôi nghe càng lúc càng mơ hồ. Đầu óc đã rối tinh, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Nhất Hằng có vẻ đang chờ tôi đặt câu hỏi, ngưng một chút mới nói: "Hơn nữa, tôi còn có một phỏng đoán quái dị hơn. Tụ trạch của căn từ đường được chôn ngay dưới sàn nhà, nơi đặt những cái tủ quần áo!"