• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở cửa bước vào, căn nhà được bày trí tương đối hiện đại, mọi thứ đều góc cạnh, mặc dù trông thì đẹp, nhưng tính khả dụng lại không cao.

Đồ nội thất còn rất mới, điều này cho thấy gia chủ rất chú ý đến việc vệ sinh. Tôi với Nhất Hằng nhìn quanh một lượt, căn nhà ba phòng có phương hướng và bài trí rất tốt. Nhất Hằng không tự chủ được, gãi đầu nói căn nhà nhìn rất sạch sẽ, không có vẻ gì là âm tà. Tôi lại bảo anh ta xem kỹ lại một lần, mình thì kéo chủ nhà ra phòng khách hút thuốc nói chuyện.

Một lát sau, Nhất Hằng quay ra, ra hiệu cho tôi đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ này là nơi cô gái chết, căn phòng được bố trí ngẫu hứng nhưng rất tiện nghi. Một chiếc giường đôi thấp được đặt ở góc, đã lâu không có người ở, bụi bặm bám đầy. Tần Nhất Hằng liếc mắt thấy chủ nhà vẫn đang bên ngoài hút thuốc, liền nhỏ giọng nói: "Căn nhà hiện tại xem thì không vấn đề gì. Có điều anh cũng biết đấy, một số thứ phải ban đêm mới nhìn ra được."

Đã quen với việc này, tôi liền hiểu ý, lập tức gật đầu, cả hai ra cửa nói vài câu với chủ nhà rằng có chút vấn đề về phong thủy, nhưng phải buổi tối xem mới chuẩn, hy vọng được ở qua một đêm tại đây. Chủ nhà không phản đối, dù gì thì đồ đạc cũng dọn đi gần hết, cho nên cũng không sợ bị mất trộm.

Hai chúng tôi xuống dưới quán cơm nhỏ ăn một bữa, sau đó tìm quán cà phê ngồi chờ đến tối. Ngồi quán thật buồn muốn chết, Tần Nhất Hằng thì lại chẳng nói gì, cũng đành cầm cuốn tạp chí đọc giết thời gian. Uống đến ly cà phê thứ 3 thì trời cuối cùng cũng tối, bỗng Nhất Hằng cảnh báo tôi, sau này nhất quyết không được ở riêng với Viên Trận, hiện giờ tuy chưa nhìn ra hắn có mục đích gì, nhưng chung quy thì người này vẫn có điều gì đó mờ ám.

Trong lòng tự nhủ, chẳng phải anh đã dặn tôi từ trước là trên người Viên Trận có gì đó sao? Mỗi một chuyện mà phải nói đi nói lại, cứ như mẹ già thế? Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, tôi không dám mở miệng, chỉ có thể gật đầu. Thấy vậy, Nhất Hằng như suy tư gì đó chớp chớp mắt, tiếp tục ngồi yên uống cà phê, tôi lại đành mở tạp chí ra đọc. Mãi thì cũng tới giờ, hai chúng tôi thẳng tiến căn nhà.

Có lẽ do tác dụng tâm lý, buổi tối quả thật căn nhà có chút âm u. Tần Nhất Hằng theo thói quen lượn quanh một vòng, nét mặt khó hiểu, nói: "Vẫn không phát hiện gì, lẽ nào thứ âm tà trốn đi hoặc đã bị ai đó giấu?"

Tuy trong lòng vẫn chưa an tâm, nhưng không đến mức sợ hãi, tôi châm thuốc, hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"

Tần Nhất Hằng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quay người nói: "Hay là thế này, anh lên cái giường cô gái kia ngủ, tôi ở bên cạnh quan sát, xem có phải cái giường đó có gì cổ quái. Phải có người nằm trên đó, vấn đề mới xuất hiện?"

Yêu cầu này thật sự hơi phi lí, nhưng tôi không dám từ chối, dù sao thì tiền lời kiếm được là do cả hai, chứ không thể để anh ta một mình làm việc được. Do dự mãi, lòng nói, có Nhất Hằng bảo vệ bên cạnh chắc không sao đâu, tôi liền cắn răng nằm lên chiếc giường.

Vừa đặt lưng thì Nhất Hằng ngắt cầu giao, bóng tối ập xuống, chỉ có thể thấy đốm lửa lập lòe từ điếu thuốc anh ta ngậm. Vốn dĩ nằm trên cái giường của người đã chết rất khủng bố, lại còn tắt đèn, tim tôi bất giác nhảy lên đến tận cổ, toàn thân rét run. Tuy là nằm nhưng còn mệt hơn so với đứng, chẳng dám co duỗi chán tay, chỉ một lát mà tứ chi đã tê dại.

Nhất Hằng hút hết điếu thuốc, nói: "Có khi tôi ở trong phòng sẽ gây ảnh hưởng đến sự cân bằng âm dương. Để tôi ra phòng khách, nếu có gì xảy ra thì lập tức gọi tôi."

Nói xong, chưa kịp đợi tôi phản bác, anh ra đã xoay người đi ra ngoài.

Miễn cường ngóc cổ nhìn đồng hồ, đã gần 11h đêm, sau khi Nhất Hằng rời khỏi, căn phòng có vẻ lạnh hơn một chút, cố gắng trấn an bản thân nhưng tôi vẫn vô thức sởn da gà. Qua thêm khoảng 30p, chưa có gì xảy ra.

Vị trí tôi nằm tuy không nhìn thấy Nhất Hằng, nhưng thỉ thoảng vài tiếng động ngoài phòng khách phát ra vẫn khiến tôi cảm nhận sự tồn tại của anh ấy. Trong lòng dần dần buông lỏng, không còn căng thẳng như lúc đầu. Thế nhưng vừa buông lỏng không bao lâu, đột nhiên có cảm giác cổ chân bị thứ gì đó chạm vào. Cái cảm giác vuốt ve nhè nhẹ, bởi trước đó đã dự đoán về ma sờ chân nên lực chú ý của tôi đều dồn xuống hai chi dưới, bởi vậy cảm giác rất nhạy. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, tôi tự nhủ lẽ nào là tác dụng tâm lý? Cái cảm giác vuốt ve nhè nhẹ này, đôi khi sự lưu động không khí cũng có thể gây nên. Nghĩ thế, tôi liền tập trung tinh thần, cảm giác cổ chân bị chạm cũng không xuất hiện nữa, chợt cảm thấy kỳ quái, hay là mình nhầm?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện một vấn đề, có phải do mình vẫn đang đi giày cho nên không cảm nhận được? Rất có khả năng, bởi qua lớp giày thì xúc giác bị giảm đi khá nhiều. Cứ suy nghĩ liên miên, không khỏi hơi phân tâm, chờ khi lần nữa tập trung sự chú ý xuống dưới chân thì đột nhiên tôi rùng mình.

Không biết tự lúc nào, một bàn tay nhẹ nhàng túm lấy phần mắt cá chân, bàn tay đó rất lạnh, lạnh tới mức da đầu tê dại. Muốn gọi Tần Nhất Hằng, nhưng sự sợ hãi khiến não bộ trống rỗng, toàn thân tôi đã cứng đơ. Tim đập như đánh trống, cố gắng cắn răng, nỗ lực nửa ngày, cuối cùng thì tôi cũng thốt lên được: "Tần Nhất Hằng! Con mẹ nó, mau cứu tôi!"

Dứt lời, tôi liền chẳng quan tâm trời đất mà đạp loạn, cố gắng ngồi dậy từ trên giường. Ai ngờ bàn tay kia cũng đồng thời phát lực, túm chặt cổ chân tôi mà kéo xuống phía dưới. Không nghĩ đối phương lại có lực lớn như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, toàn thân bị kéo xuống. Hai tay theo bản năng quơ quào, muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng ngoài ga trải giường ra thì chẳng có gì cho tôi túm cả.

Có vẻ đã nghe được tôi gọi, Tần Nhất Hằng vội từ phòng khách lao vào, chưa kịp bước tới, anh ta lắp bắp sợ hãi, kêu: "Đây không phải tiểu quỷ! Ngàn vạn lần đừng để bị nó kéo xuống, nếu không, con mẹ nó ai cũng không cứu được anh!"

Vốn đang chống cự ngoan cường, nghe Nhất Hằng nói vậy, nháy mắt lực tay của tôi mềm đi đôi chút, túm ga trải giường cũng không khó khăn. Hai chân nhất thời đã bị lôi ra khỏi giường, cũng may Nhất Hằng chỉ sững người trong giây lát, rất nhanh liền lao tới hỗ trợ. Anh ta vội vàng lôi một viên đá nhỏ, nhét vào tay tôi, sau đó cởi áo ra, đặt xuống sàn như một cái túi. Nói đến cũng lạ, vừa nắm viên đá trong tay, lập tức cảm thấy lực lôi kéo giảm đi. Đến khi chiếc áo của Nhất Hằng nằm im dưới sàn nhà, bàn tay vô hình kia đột nhiên biến mất.

Chỉ mấy động tác đơn giản mà Nhất Hằng toát mồ hôi đầm đìa, không dám chậm trễ, bảo tôi đứng dậy ngay, sau đó lôi ra ngoài phòng khách, rồi mới dừng lại lau mồ hôi trán.

Chưa kịp hoàn hồn, tôi hỏi: "Vừa rồi là cái gì thế."

Câu đầu tiên, Nhất Hằng nhắc tôi đừng có làm rơi trụy hồn thạch trong ray, sau đó nói: "Thứ này rất quỷ dị, nhưng cũng giống quỷ thân xanh, phạm vi mà tay nó với tới rất nhỏ, chỉ cần chúng ta ra khỏi phạm vi đó thì không có gì nguy hiểm. Hiện không biết thứ này là gì, nhưng ít nhất đã có thể đoán ra cô gái kia chết vì sao. Nếu tôi đoán không nhầm, nhất định là tối đó cô ấy đã bị thứ này lôi mất linh hồn. Thứ tà âm này không thể di chuyển, rất thống khổ, nó phải tìm ra cơ thể mới để hoàn dương sớm, nhưng sau khi mất hồn, cơ thể cô gái vẫn ở khoảng cách quá xa so với nó, nên không thể nhập vào."

Nói xong, Nhất Hằng chép miệng, có vẻ như vẫn còn chút khó hiểu: "Chỉ là vẫn có điều khiến người ta không rõ. Theo lý, sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể, phần lớn đều là hoàn chỉnh, tuy không loại trừ khả năng trong lúc thoát hồn, phần hồn phách bị tiêu tán đôi phần, nhưng tổng thể sẽ không tàn khuyết. Vài trường hợp bị phanh thây, oan hồn mới giữ nguyên hình dạng không hoàn chỉnh trước khi chết, nhưng ít ra thì vẫn có thể di chuyển. Hẳn là thứ trong phòng bị cái gì đó trói buộc ở sàn nhà."

Tuy vẫn chưa ổn định tâm tình, nhưng nghe nói chỉ cần ra khỏi phạm vi hoạt động của nó sẽ an toàn nên tôi dần bình tĩnh lại. Tiếp đó thì bắt đầu tò mò, theo lời Nhất Hằng thì thứ này bị dính ở sàn nhà? Thật ra trước đây cũng từng nghe, nhiều ngôi nhà khi thi công, có kẻ giết người rồi dùng xi măng bịt xác trong tường. Phải chẳng oan hồn loại này không thể tùy ý di chuyển? Như vậy phải chăng thứ này bị đổ bê tông dưới sàn nhà?

Nói suy nghĩ cho Nhất Hằng nghe, anh ta ậm ừ: "Cũng có khả năng. Tuy nhiên oan hồn không di động được không đơn giản định nghĩa như vậy. Nó phải căn cứ vào thời gian, địa điểm, âm dương điều hòa, thậm chí còn liên quan đến sinh thần bát tự người chết hay cả quần áo mặc trên người. Hiện giờ xem ra khả năng lớn nhất là có một căn nhà nào đó bên cạnh đã bố trí theo phong thủy, chẳng may dồn hết sát khí vào căn nhà này, khiến thứ âm tà không cách nào thoát thân."

Nói xong, Tần Nhất Hằng ngẫm lại: "Nhưng hình như xung quanh cũng không có căn nhà nào nhìn có vẻ tỏ sát khí ra ngoài cả."

Vậy thì căn nhà này thật khó mà giải quyết, không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Nếu thế, chúng tôi chỉ còn cách quay về khách sạn rồi tính. Giờ tôi mới phản ứng lại, áo của Nhất Hằng vẫn ở trong phòng ngủ, bèn hỏi anh ta, vứt cái áo xuống sàn là biện pháp gì?

Nhất Hằng nhếch mép nói: "Huyền cơ nằm ở bảy cái cúc áo trước ngực. Tuy nhìn chẳng khác gì những cúc áo nhựa bình thường, nhưng nó đều được làm từ nanh sói, hơn nữa phải lựa chọn kỹ, răng nanh sói đực mới dùng được. Theo truyền thuyết, nanh sói không chỉ có tác dụng trừ tà, mà sát khí rất nặng, nó còn có thể xua đuổi dã thú. Từ xưa nhưng bộ lạc trẻn thảo nguyên đều có tập tục đeo nanh sói, một là gì thảo nguyên mênh mô g vô bờ, rất dễ gặp những thứ âm tà; hai là ban đêm thường có dã thú lui tới, mặc dù không xua chúng đi được thì ít nhất cũng tạo niềm tin trong lòng. Tần Nhất Hằng nói, vừa rồi quả thực đáng sợ, bởi trong tay không có nhiều thứ trừ tà, may mà có mặc cái áo này, nếu không chỉ e tôi đã lành ít dữ nhiều.

Áo đêm nay không thể mang đi nữa, cũng may mùa này nhiệt độ khá cao. Chúng tôi rời khỏi căn nhà, Nhất Hằng quay đầu quan sát toàn bộ, hồi lâu vẫn tỏ ra là xung quanh không dồn sát khí về nơi đây. Mặc dù tòa cao ốc bên cạnh có sát khí, nhưng cơ bản cũng bị đường phố và dòng người tản mát bớt, không ập đến căn nhà này.

Chợt Tần Nhất Hằng buột miệng A một tiếng, vỗ vỗ vai tôi, nói: "Có lẽ tôi đã tìm ra nguyên nhân rồi. Thứ chỉ có nửa người kia không thể bò ra, nếu nguyên nhân không ở phía trên, vậy thì nó chỉ có thể từ phía dưới."

Tôi liền hiểu ý Nhất Hằng nói, tức là thứ này từ dưới lầu đi lên? Rồi vì nguyên nhân nào đó mà nó bị nhốt giữa hai tầng lầu, lên không được mà xuống cũng không xong?

Tần Nhất Hằng gật đầu: "Ngày mai chúng ta tranh thủ lên căn nhà bên dưới xem, 80% sẽ có phát hiện!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK