• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người bạn cũ này là từ hồi còn học phổ thông, tuy đã lâu chưa liên lạc nhưng không phải đến nỗi cắt đứt quan hệ. Anh ta nghe nói dạo gần đây tôi có làm ăn chung với một người hiểu về tâm linh, cho nên thử xin giúp đỡ.

Người thân của anh ấy gặp một phiền toái khá lớn, tuy không liên quan đến hung trạch, nhưng nói ra cũng thật ly kỳ, bởi nó bắt nguồn từ một chiếc hung xe.

Nguyên nhân sự việc rất đơn giản, giống như đại đa số lý do củ hung xe, đó là tai nạn. Người thân của anh bạn cũ này tạm thời gọi là A nhé, lúc xảy ra tai nạn, A cũng ở trên chiếc xe đó. Bọn họ lái một chiếc xe con đâm trực diện vào một chiếc xe tải chở nặng. A may mắn thoát nạn, nhưng người cầm lái thì bị chọc thủng cổ, máu bắn đầy mặt cô ta.

Điều quái lạ là sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, A liền khăng khăng mình không phải là A, mà là tài xế lái xe đã chết. Càng rợn người hơn là trên mặt A bắt đầu xuất hiện vết bớt giống hệt vết máu bị bắn vào lúc đó. Tuy nhiên nó chưa phải điều đáng sợ nhất. Gia đình này nằm giáp ranh giữa Hà Bắc và Liêu Ninh, người nhà cho rằng cô ấy chịu cú sốc quá lớn nên sinh ra ám ảnh tâm lý, liền đưa cô ấy lên bệnh viện lớn. Lúc xe đi qua cửa khẩu địa phận Sơn Hải quan, A sống chết nói mình không thể qua cửa, bởi có âm binh đứng canh gác bên ngoài. Cuối cùng thật sự hết cách, nghe nói tôi làm nghề mua bán hung trạch, rơi vào đường cùng liền đánh liều liên lạc với tôi, hy vọng tôi và bạn có thể tới xem một chút.

Tuy bản thân là một kẻ thực dụng, nhưng đối với sự thỉnh cầu của bạn bè tôi vẫn tình nguyện ra tay giúp đỡ. Huống hồ bản thân tôi cũng chẳng phải có tác dụng quá lớn, vấn đề chỉ là bảo Tần Nhất Hằng đi theo để anh ấy xử lý.

Tần Nhất Hằng cũng là người có nghĩa khí, nghe thấy vậy thì rất vui vẻ giúp đỡ, chúng tôi sắp xếp đơn giản hành lý, hôm sau liền tới Sơn Hải Quan. Mặc dù đi đường mệt nhọc nhưng lâu lâu du lịch một chuyến cũng cảm thấy sảng khoái.

Tới nơi, người nhà của A đã ở sẵn ga đón chúng tôi, họ khá nhiệt tình, sắp xếp khách sạn tốt nhất làm chỗ dừng chân, cứ như bắt được cứu tinh vậy.

Hỏi tình hình mới biết, họ cũng đã tìm mấy vị được xưng là đại tiên ở địa phương, nhưng không có hiệu quả gì. Hiện giờ chỉ có thể tạm thời nhốt A ở nhà, đưa đi bệnh viện tâm thần thì không nỡ, nhưng cứ nhốt ở nhà như vậy cũng không phải cách lâu dài.

Người nhà A tạm thời ra về, tôi và Tần Nhất Hằng ở lại khách sạn. Theo Tần Nhất Hằng suy đoán, với lời kể của người nhà thì cô A kia chỉ bị ma nhập thân thôi chứ không có gì ghê gớm. Chỉ là, nếu đơn giản như vậy, mấy đại tiên họ mời sẽ giải quyết được, trừ khi tất cả đều là lừa bịp, nếu không e là chuyện có chút phức tạp.

Nghe vậy tôi cũng không lo lắng lắm, dù sao mình cũng chẳng phải người trong nghề, chỉ ở cạnh xem náo nhiệt thôi. Tối đó cả hai đi ngủ sớm, sáng hôm sau liền tới nhà A.

Tất cả đã đợi sẵn, chúng tôi vào phòng ngủ, thấy A bị trói trên một cái giường đơn, cũng không biết có phải ngủ rồi không mà toàn thân mềm nhũn.

Tôi bước tới nhìn thoáng qua, quả nhiên mặt cô ấy có một vết nám trông như bớt. Tần Nhất Hằng dạo quanh phòng một vòng, rút hương ra đốt rồi cắm vào cái bát đựng đầy gạo. Sau đó anh ta bảo tất cả rời khỏi phòng ngủ, không được quấy rầy cô ấy ngủ, chuyện này buổi tối mới có thể xử lý.

Người nhà liền ra ngoài, tụ tập một chỗ bắt đầu hút thuốc. Tần Nhất Hằng kéo tôi đến một góc, nhỏ giọng nói: "Lần này thật thú vị, anh đã nhìn thấy thần tiên bao giờ chưa?"

Tôi sững sờ, nghĩ là A sắp thăng thiên đắc đạo: "Cổ nhân tu luyện đều thăng tiên bằng các này sao? Ý anh là thứ bám vào người cô ấy không phải hồn ma, mà là thần tiên?"

Tần Nhất Hằng mỉm cười nói: "Không phải!" Sau đó dùng mắt hất về phía đám người đang ngồi hút thuốc kia, nói: "Trong số những người này có âm binh, anh tin không?"

Cái này càng khiến tôi mơ hồ, nhìn những người nhà đang ngồi kia, đếm sơ qua có mười mấy người. Trong mười mầy người này có âm binh? Giữa ban ngày ban mặt? Rồi còn như không có việc gì, tụ tập cùng một đám người bình thường hút thuốc? Lại còn bàn chuyện cổ phiếu gì đó? Nói thật, tôi không tin.

Tôi khẽ hỏi Tần Nhất Hằng: "Anh nói thẳng ra đi, tôi chẳng nhìn ra là ai cả. Theo lý, họ đều là thân thích, chắc chắn là biết rõ nhau, nếu có người không bình thường trà trộn, hẳn là sẽ nhận ra."

Anh ta không lấp lửng nữa, nhấn mạnh: "Vừa rồi hương tôi thắp là cống hương rất đắt tiền. Anh xem trong bọn họ ai không hút thuốc, hẳn là đang thưởng thức mùi hương."

Nghe Tần Nhất Hằng nói vậy, tôi quét mắt thật nhanh, nhưng chỉ có 4 người không hút thuốc, đến 3 là phụ nữ, chỉ có một người đàn ông. Không kìm được, ánh mắt tôi đổ dồn vào người đàn ông không hít thuốc, nhưng nhìn mãi lâu cũng chẳng thấy có điểm nào kỳ quái.

Hỏi lại Tần Nhất Hằng, anh ta cũng chỉ nhếch mép, bảo rằng có cảm giác trong phòng có thứ như vậy, chứ cũng chưa xác định nó bám lên người hay trốn nơi nào. Vừa rồi thắp nén cống hương coi như là đút lót, để nó không phá chúng ta.

Nghe vậy tôi có chút căng thẳng, thầm nghĩ, dù là hồn ma cũng nên khoan dung, đừng hại người chứ.

Cả hai chờ thêm một lát, cảm thấy không tiện nói chuyện liền kiếm cớ đi ăn chút gì đó, rồi ra ngoài. Người nhà cô A sống chết giữ chúng tôi lại, nói muốn mời chúng tôi đi ăn mấy quán nổi tiếng, cả hai từ chối mãi mới thôi.

Ra khỏi cửa, Tần Nhất Hằng khá hưng phấn, nói chuyện này khả ngộ bất khả cầu, theo anh ta suy tính, hẳn là lúc ấy A trong trạng thái hoảng loạn cực độ mà át mất phần hồn. Dân gian cũng có rất nhiều cách nói như vậy, mà đúng lúc hồn tài xế vừa rời xác, trời xui đất khiến thế nào lại chui luôn vào cơ thể của A. Hiện giờ phần hồn cô A chỉ e vẫn quanh quẩn trong chiếc xe, âm binh hôm nay tới, mục đích là bắt giữ hồn tài xế kia, nhưng hồn phách và thân thể không khớp nên nó khó xuống tay.

Giờ thì tôi cũng có chút thông suốt vấn đề, còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lúc bị sợ hãi quá độ, người lớn luôn kêu ba hồn bảy vía quay về, không đơn giản chỉ hò hét, mà còn kết hợp nhiều yếu tố như vị trí, phương hướng, và phải hô nhiều lần.

Tôi với Tần Nhất Hằng đi bộ một vòng cổ thành Sơn Hải Quan, ăn bữa cơm, chiều lại quay về nhà A. Lúc này A đã tỉnh, đang làm loạn trên giường, luôn mồm bảo người nhà: "Đừng để nó mang tôi đi!"

Do được Tần Nhất Hằng giải thích từ trước nên tôi hiểu, ý A ám chỉ chính là âm binh kia. Người nhà cô ấy vây quanh giường, ra tay cũng không nỡ, chẳng biết làm thế nào bất lực nhìn hai chúng tôi.

Tần Nhất Hằng bảo họ ra ngoài, chỉ để ba chúng tôi ở lại. Sau đó nhoài người ghé vào tai A nói gì đó, đến khi đứng dậy thì A đã nước mắt đầm đìa. Chờ cho A khóc hết, Tần Nhất Hằng gật đầu với cô ta, sau đó kéo tôi ra ngoài, nói với người nhà: "Đến tối, mỗi người đi vào dùng tay sờ lên trán cô ấy một cái, chỉ được vào từng người một, người trước ra, người sau mới được vào."

Người nhà A rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ biết gật đầu. Tôi chẳng biết đây là biện pháp gì, nói thật nó giống như là cáo biệt di thể vậy.

Hỏi Tần Nhất Hằng, anh ta mới giải thích, đây là tạo cơ hội cho âm binh mang hồn tài xế đi, anh ta đã thuyết phục được hồn ma tài xế, hắn nguyện ý đầu thai. Nhưng không thể cứ để âm binh ngang nhiên mang hồn đi như vậy, tuy người khác không nhìn thấy, nhưng anh ấy nhìn thấy, phải nể mặt âm binh.

Lý luận của anh ta nghe có vẻ rất tức cười, cũng không biết âm binh làm việc dưới âm phủ có phải đều hẹp hòi như vậy không. Dù sao thì sự tình xem ra cũng không đơn giản giải quyết.

Tối đến, Tần Nhất Hằng lại vào tìm A nói chuyện khá lâu, lần này còn không cho tôi vào. Chờ đến khi xong, sắc mặt anh ta rất kém, cứ như làm chuyện gì đó mệt nhọc vậy.

Tiếp theo là làm theo kế hoạch từ trước, người nhà của A lần lượt đi vào phòng. Chờ tất cả xong xuôi tôi với Tần Nhất Hằng mới vào, lúc này A đã ngủ rồi, Tần Nhất Hằng đưa tay kiểm tra, vẫn còn thở, liền ôm lên, chạy nhanh ra ngoài bảo người nhà dẫn mình đến xem chiếc hung xe.

Đoàn người xuất phát, hung xe vẫn nằm ở bãi đỗ của đội cảnh sát giao thông. Trên đường đi, ngang qua công viên, Nhất Hằng xuống xe bẻ mấy cành liễu.

Tới nơi, Tần Nhất Hằng hỏi người nhà, ai có quan hệ tốt nhất với A, sau đó giao cành liễu cho người đó, bảo vẽ hình tròn dưới đất, vừa vẽ vừa gọi to tên A lên. Những người còn lại đứng cách xa một chút, tốt nhất là cỡ 3 đến 40 mét.

Đại khái chừng 10p sau, A bắt đầu có ý thức. Ban đầu cô ấy loạng choạng, nói không ra lời, nhưng đã nhận ra được người nhà. Tần Nhất Hằng bước tới kiểm tra, nói giờ chỉ cần nghỉ ngơi, hàng ngày phơi nắng nhiều một chút là ổn.

Người nhà A ngàn ân vạn tạ, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống trước mặt chúng tôi. Ở lại thêm một ngày, tôi và Tần Nhất Hằng liền lên đường trở về. Lúc này A đã có thể đi đứng nói chuyện bình thường, chỉ là tương đối yếu, trí nhớ không được tốt lắm, hơn nữa vết bớt trên mặt không thể mất đi. Tuy nhiên không đáng kể, có thể giữ lại mạng sống, cô ấy không để bụng cái này.

Lúc về, người bạn cũ của tôi sống chết cứ nhét tiền vào tay, tôi từ chối mãi không được, cuối cùng đành nhận. Tuy số tiền không lớn lắm, nhưng so với chi phí chuyến đi, nó nhiều gấp mấy lần.

Sau chuyện này, tôi nghỉ ngơi gần một tháng, trong thời gian đó cũng có vài tin tức về hung trạch, nhưng không phải chủ nhà ra giá quá cao thì là đường xá quá xa xôi, cả hai đều lười bôn ba. Bên cạnh đó thời gian này thị trường bất động sản đang đóng băng, rất nhiều căn nhà mất giá khiến tôi lần nữa tính bỏ nghề.

Thế nhưng con người chỉ thờ ơ được trong thời gian ngắn, trước sau cũng không thoát khỏi dục vọng tiền tài. Không mua hung trạch nhưng thời gian đó hai chúng tôi cũng làm một số việc nhỏ, tuy tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng công sức bỏ ra cũng không lớn. Rất nhiều lần Tần Nhất Hằng chỉ cần chỉ đạo qua điện thoại mấy câu là xong. Chủ yếu là mấy vấn đề liên quan đến phá dỡ hay chuyển nhà, tuy không trực tiếp giải quyết, nhưng vẫn phải trả thù lao.

Đây là một cai thầu do người nhà A giới thiệu cho chúng tôi, anh ta gặp một chuyện khó xử, đó là một căn nhà cũ đã sửa sang lại nhiều lần, theo lý thuyết thì nên phá bỏ xây mới. Nhưng máy móc lần nào cũng không nhạy, anh ta bèn tìm đến cửa, nhờ Tần Nhất Hằng giúp giải quyết, còn hứa hẹn dù thành công hay không, cũng sẽ trả thù lao.

Tần Nhất Hằng tới thực địa quan sát một chút, quay về nói với tôi, dưới căn nhà đó có một lão vương bát đè lên móng, dù động đất cũng không sụp. Nghe xong tôi cũng cảm thấy thú vị, có một số việc đúng là khó mà giải thích, tuy khoa học kỹ thuật hiện nay rất phát triển, nhưng các công trình thời bây giờ chưa chắc đã vững bằng các công trình thời cổ.

Tần Nhất Hằng không dám giúp việc này, vì như vậy rất dễ chuốc họa vào thân. Tuy nhiên theo anh ta, chỉ cần mỗi ngày, căn giờ âm khí nặng nhất, đổ giấm xuống bốn góc căn nhà, khả năng sẽ hiệu quả. Có điều chuyện này chẳng ai chứng thực được. Ấy vậy mà sau đó căn nhà kia vẫn phá dỡ được, không biết cai thầu đã mời được cao nhân nào.

Sau này để ý mới thấy có nhiều chuyện phá dỡ kiểu này, đa số khi khởi công luôn có một hai căn nhà không phá được, đa số là nhà cổ. Có rất nhiều nguyên nhân, như máy xúc hỏng đột ngột, thợ chính ốm đột xuất, thậm chí chủ đầu tư còn được báo mộng, vân vân. Lần nào Tần Nhất Hằng cũng nói chỉ có thể đứng ngoài nhìn, mặc dù đối phương trả khá hậu hĩnh cũng không thể nhận. Hơn nữa phía Viên Trận càng ngày càng cung cấp thông tin thường xuyên hơn, chúng tôi bắt đầu bận rộn, chuyên tâm vào việc mua bán hung trạch.

Hắng giọng, nuốt nước bọt, tôi không biết mình đã đốt bao nhiêu điếu thuốc. Một tiếng trôi qua thật nhanh, chín người đối diện lắng nghe một cách say sưa, không ai đứng dậy đi vệ sinh, tất cả đều nhìn tôi, chờ tiếp tục. Ra hiệu cho mọi người ngồi thẳng, tôi cầm chiếc máy ảnh trên bàn lên và chụp. Máy ảnh của tôi là máy SLR tương đối cao cấp, dù kỹ thuật chụp ảnh không được tốt thì hiệu ứng hình ảnh cũng rất ổn.

Biểu cảm của những người đối diện khi flash bật sáng khá mơ hồ, tôi thật sự muốn biết biểu cảm của họ trong ảnh như thế bào, nhưng tiếc là không được nhìn ảnh trên máy, chỉ có thể đặt cái máy ảnh xuống, vì đây là một lời hứa.

Trên thực tế, tôi không biết tại sao người bạn này lại muốn mình làm vậy. Trong những năm qua, dường như tôi chỉ mù quáng nghe theo lời khuyên của anh ấy, nhưng sự thật chứng minh, lời anh ta luôn đúng. Hơn nữa lần này đã hứa, dù sao cũng không còn cách quay đầu. Hít một hơi thật sâu tự nhủ, có lẽ đến rạng đông mình sẽ biết câu trả lời. Tôi nhấp một ngụm trà, tiếp tục câu chuyện...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK