Quay về hỏi Tần Nhất Hằng mục đích, lúc này anh ta mới giải thích: "Bánh quy này là đồ cúng, bất kể thần linh hay người quá cố, đều có đồ cúng tương ứng. Nói theo nghĩa rộng thì những đồ cúng tế từ cổ chí kim nhìn mãi thành quen mắt, nói theo nghĩa hẹp thì điểm tâm hay trái cây là những đồ cúng không thể thiếu. Nghe nói có vài đồ cũng sau khi được thần linh hưởng dụng, người ăn lộc sẽ được phù hộ. Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, tôi cũng chưa đích thân trải nghiệm."
Có điều sau khi ăn bánh, hưởng lợi đâu chưa thấy, ít nhất tôi vừa bị tào tháo đuổi, đây là tự bản thân tôi trải nghiệm. Tôi hỏi: "Thế anh bảo tôi ăn bánh, mục đích là gì?"
Tần Nhất Hằng nói, ăn đồ cúng sẽ có ba loại kết quả. Một là vị tương đối ngọt, vị ngọt không đầy đủ thể hiện ở đầu lưỡi mà nó là một cảm giác, tựa như một nụ hôn ngọt ngào vậy. Đồ cúng tương đối ngọt là nguy hiểm nhất, bởi thứ hưởng dụng nó là tà vật hút dương khí, phụ nữ ăn vào sẽ rối loạn kinh nguyệt, đẻ non, đàn ông ăn vào thì mắc chứng di tinh, uể oải cơ thể, nếu sinh sống cạnh tà vật này sẽ rất dễ bị nhập.
Loại thứ hai là tương đối đắng, cũng không phải vị đắng cuống lưỡi, loại này thì lại tốt, bởi thứ hưởng dụng nó dù không giúp người thì ít nhất cũng sẽ không hại người. Loại đồ cúng này mặc dù chẳng bổ béo gì nhưng trên cơ bản là vô hại. Người ta nói rằng sau khi đồ cúng xong, dù là trái cây hay bánh ngọt thì đều hơi đắng và xốp như nhai sáp.
Loại cuối cùng là tương đối chua, loại đồ cúng này là đã bị oán khí nếm thử. Oán khí này không phải oán khí của ác ma, mà là một loại oán hận, bởi đã là ác ma thì không nhận đồ cúng. Đồ cúng này thường có vị chua, vô hại với con người, cùng lắm là khiến đường ruột khó chịu mà thôi.
Nghe anh ta giải thích xong, tôi phần nào đã hiểu, lập tức hơi bực, thí nghiệm này bản thân anh ta rõ nhất, sao không tự làm, hại lão tử chạy vào toilet nửa ngày.
Lời giải thích của Nhất Hằng nghe qua thì khá có lý, nhưng nghĩ lại chẳng có cơ sở nào, chỉ miễn cưỡng chấp nhận. Bánh trái bỏ đó qua đêm, trong hoàn cảnh ẩm ướt khó tránh sẽ bị biến chất, ăn vào đau bụng là thường tình. Chỉ là giờ việc đã sáng tỏ, bước tiếp theo chúng tôi nên làm gì?
Tần Nhất Hằng nói, thứ trong phòng này thật đáng thương, cũng không muốn hại người. Nếu dùng phương pháp trừ ma thông thường thì không nỡ, vẫn phải tìm cách để tự nó rời đi thì hơn.
Nhưng phương pháp đuổi ma quỷ của chúng tôi trước giờ nói thẳng ra là rất ngang ngược, võ đoán. Nhưng hôm nay phải làm cách nào để nó tự đi, hơn nữa còn là một hồn ma lưu luyến nơi đây bao nhiêu năm, thật sự là khó khăn. Có điều hết cách, Tần Nhất Hằng nói sao thì tôi nghe vậy chứ bản thân có biết gì về tâm linh đâu.
Cả hai bàn bạc qua một chút, quyết định tìm hiểu xem người này trước kia chết thế nào. Nghe ông lão kể thì hẳn đó là tổ tiên nhà họ, cởi chuông cần tìm người buộc chuông, chúng tôi phải đi hỏi người nhà.
Việc tìm hiểu chuyện này tương đối phiền hà, chúng tôi giả bộ tò mò, hỏi một vài người lớn tuổi còn sống, mặc dù biết căn phòng bị ma ám, nhưng không thể nói gì về nó. Quay về hỏi ông lão đầu tiên, ông ta suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể nói người trong phòng chắc trước đây làm quan ở triều đình.
Vậy là chẳng có manh mối gì, tôi với Tần Nhất Hằng ở lại hai ngày, ai cũng bắt đầu manh nha ý muốn quay về. Tần Nhất Hằng chợt nói: "Nếu hết biện pháp, chúng ta vẫn có thể thử một cách."
"Cách gì?" Tôi hỏi.
Tần Nhất Hằng không đáp lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Con mẹ nó cái ánh mắt này, tôi không rét mà run, nhất định là muốn tôi chịu trận. Hỏi rõ một chút, quả nhiên tôi đã đoán đúng, hơn nữa lần này có vẻ khiến tôi lo lắng hơn bất cứ lần nào trước đây.
Tuy Tần Nhất Hằng luôn mồm nói nhẹ nhàng thôi, nhưng bản thân trải qua nhiều bài học, tôi không dám tin. Hơn nữa, theo chủ ý của anh ta, lần này là muốn tôi để thứ kia nhập vào thân!
Nhất Hằng cứ thuyết phục tôi mãi, rằng chuyện này chỉ có thể tự chúng ta giải quyết bội bộ, nếu dùng người của gia đình họ sẽ không có kết quả. Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng hứa lên hứa xuống là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Suy nghĩ mãi, tôi nghiến răng đồng ý, thật ra cũng vì đồng tiền, vì tiền mà bất chấp giá nào.
Thấy tôi đồng ý, anh ta liền dẫn đi chuẩn bị, trước tiên đào một hố nhỏ bên ngoài căn phòng, sau đó dựng một cái đòn gánh vào đó, cũng may nhà chủ vẫn còn một cái chứ thứ này thời buổi hiện đại khó tìm lắm. Cuối cùng anh ta buộc một vòng vào ngón giữa của tôi bằng sợi chỉ đen, đầu kia buộc vào đòn gánh. Nhất Hằng nói: "Lát nữa anh sẽ mất đi ý thức, nhưng chỉ cần cảm thấy sợi chỉ trên ngón tay giật giật thì lập tức phải cố sức tỉnh lại."
Tuy rằng có Nhất Hằng bên cạnh chắc sẽ không sao, nhưng anh ta vẫn phải dặn dò trước như vậy, nói trắng ra giống trước khi phẫu thuật thì bác sĩ làm công tác tư tưởng cho bệnh nhân.
Tôi ngồi trên cái giường cũ, lòng nói con mẹ nó sao không nói sớm, giờ thì thân ở trên thuyền, đành phó mặc người xâu xé.
Tần Nhất Hằng đi dạo trong phòng một vòng, dùng châm giậm giậm dưới đất mấy cái, tiếp theo liền đóng cửa lại. Bóng tối bao trùm, anh ta đốt một cây đèn cầy, đặt ở chỗ giậm chân cuối cùng, sau đó nhét vào tay tôi một túm lông gà, dặn dò lúc nào tỉnh dậy phải lập tức ném túm lông ra ngoài cửa, ném càng xa càng tốt.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, cảm giác sợ hãi trong lòng dâng lên, nhưng lại sợ cử động sẽ làm sợi chỉ ở ngón tay đứt mất, đành phải căng da đầu ngồi chờ.
Một lát trôi qua, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, đúng là toàn thân tôi rét run, rùng mình một cái. Đột nhiên bỗng cảm giác có thứ gì đó tựa vào lưng mình, rồi đột ngột mất đi ý thức.
Thật tình mà nói, tôi chưa từng ngủ say như thế, trước đó nghĩ tới vô số khả năng, dự đoán cảm giác bị ma nhập sẽ như thế nào. Kết quả chờ đến khi Tần Nhất Hằng bỗng hét lên một tiếng lay tôi tỉnh, mới phát hiện cả quá trình chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không hề có chút ký ức nào.
Vừa tỉnh lại, ý thức tôi còn rất mơ hồ, cơ thể mệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng Tần Nhất Hằng vội nhắc ném lông gà, tôi cuống cuồng đứng dậy, chẳng kiêng dè đạp tung cửa, ném túm lông ra ngoài.
Ngoài dự kiến của tôi, lông gà không bay về phía trước mà lại bay lên một cách tán loạn, phất phơ khắp nơi.
Chuyện sau đó thì không còn vô lý nữa, Tần Nhất Hằng thu dọn đồ đạc rồi quay lại giải thích cho tôi toàn bộ quá trình. Theo anh ta nói, hồn ma nhập vài tôi rất nho nhã, nói chuyện chừng mực, chỉ có điều như rất đáng thương, cứ khóc mãi không thôi. Bảo sao mà lúc tỉnh, mặt tôi lại ướt đầm.
Tôi hỏi việc giậm chân dướu nền nhà của anh ta có mục đích gì, Nhất Hằng nói đó là tìm vị trí dương khí mạng nhất, buộc sợi chỉ là để bảo hiểm. Nếu thứ này cường hãn mà thật sự muốn chiếm thân thể tôi, sự liên kết này sẽ giúp tôi lưu lại chút dương khí cuối cùng, như vậy thì dù thế nào vẫn có cách cứu vãn. Đòn gánh thì có tác dụng trừ tà, chắc người thành phố hiện nay ít ai biết tới dụng cụ này. Theo người thế hệ trước kể lại, thời xưa nông thôn trình độ chữa bệnh có hạn, người lại thưa thớt, nhân khí không cao, cho nên sẽ hay xảy ra chuyện xác chết vùng dậy. Cương thi gặp người thì liền cắn xé, cào cấu, mà sức mạnh rất lớn không thể ngăn cản, chỉ có dùng đòn gánh đập vào mới có thể đánh bại nó. Cắm cái đòn gánh vào hố, nhìn qua thì nó lung lay dễ đổ, nhưng nếu thực sự có người bị ma nhập, muốn bẻ gãy hoặc xô đổ cái đòn gánh thì nó sẽ trở nên vững chãi như bàn thạch. Buộc sợi chỉ vào tay tôi và đòn gánh, tương đương với dùng một lực kiên cố để đỡ cho tôi, mấy thứ này tuy nghe có vẻ hoang đường, nhưng quả thực trên đời vẫn có những thứ thách thức khoa học như vậy.
Về phần đèn cầy trắng, Tần Nhất Hằng nói chỉ là phương pháp đơn giản để điểm mấy tinh vị trong phòng, đặt đèn cây ở vị trí sao Khôi, cũng là bảo vệ dương khí của tôi. Cuối cùng, túm lông gà tôi ném là tượng trưng cho vứt bỏ vận xui. Tuy thứ nhập vào người tôi không ác ý, nhưng người bị nhập nhẹ thì ốm nhẹ, nặng thì xui xẻo cả năm, cho nên vừa tỉnh dậy phải ném vận xui đi, sẽ giảm bớt sự ảnh hưởng của việc bị nhập.
Nghe vậy tôi liền nhớ tới túm lông kia không theo lẽ thường mà lại bay lên tứ tung, Tần Nhất Hằng gật đầu, nói như vậy là cơ bản vận xui đã tiêu tán, chỉ là e tôi sẽ bị đau đầu, trị liệu một chút là hết.
Khi tôi hỏi thứ nhập vào tôi nói với anh ta điều gì, Nhất Hằng lại thao thao một hồi, nói rõ tất cả. Giải quyết chuyện này xong, một căn nhà lớn như vậy, chúng tôi hẳn là kiếm được bộn tiền. Có điều đã mệt mỏi quá rồi, chẳng còn tâm trạng nói đến chuyện kiếm tiền, tôi quay về phòng đánh một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cơ thể vẫn uể oải, mở mắt ra không thấy Tần Nhất Hằng đâu, thu dọn một chút, tôi bước ra ngoài. Đoán chắc Tần Nhất Hằng đang ở căn phòng kia, đi tới quả nhiên anh ta đang đứng đó cùng toàn bộ gia đình chủ nhà, nói gì đó với mấy thanh niên lao động.
Đơn giản bố trí một chút, mấy thanh biên bắt đầu vung búa tạ, đập vào tường căn phòng. Tôi nhìn mà trợn mắt hốc mồm, căn phòng có vẻ đã rất lâu không tu sửa nhưng không ngờ kiên cố như vậy. Mấy thanh niên lực lưỡng đập nửa ngày mới phá được bức tường, Tần Nhất Hằng đứng quan sát, rồi đột nhiên hô dừng, sau đó chạy đến chân tường đổ, bới bới tìm tìm, lát sau cầm một quyển trục đi ra.
Chỗ tôi đứng cách tương đối xa, nhìn không rõ lắm, đại khái nó là một bức họa. Đến gần nhìn thì phát hiện không phải, mà nó là một tấm vải thêu. Nhìn mãi, thấy tấm vải rất quen mắt, nhưng cũng không nhớ ra nó là cái gì, hỏi thì Tần Nhất Hắng mới giải thích, đây là thánh chỉ. Đây thật là một chuyện động trời, trong tường nhà họ lại giấu thánh chỉ. Chữ trên đó viết rất tinh tế, nhưng vì ít đọc thư pháp cổ nên tôi không hiểu ý nghĩa nó là gì.
Tần Nhất Hằng nói, đại khái thánh chỉ đề cập về việc người nhà họ phải tuân lệnh hồi kinh, phục nguyên quan chức.
Nói xong, anh ta giải thích với gia chủ: "Tổ tiên nhà mọi người phạm tội gì đó, bin giáng ba cấp. Cụ thể là chuyện gì thì có chút liên quan đến ngục văn lúc đó. Sau đấy, tổ tiên họ vẫn không đổi tâm khí cao ngạo, liền viết sớ lên hoàng thượng xin váo lão về quê. Hoàng thượng cũng nhân hậu, đáp ứng, còn ban cho ông ta mảnh đất này. Người tổ tiên này nhất định là có tài cao, sau hai năm về quê, hoàng thượng tưởng nhớ, lại triệu ông ấy về làm quan, đáng tiếc lúc đó ông ta đã bệnh chết. Ông ta không cam lòng nên do dự không muốn đầu thai, thánh chỉ đến thì càng thêm ấm ức, liền gây nhiễu loạn trong nhà. Người nhà thấy vậy cũng sợ hãi, thánh chỉ thì không dám thiêu hủy, đành xây thêm căn phòng liền kề này, nhét thánh chỉ vào trong tường. Ông ta như vậy cũng liền theo tới, ngày ngày nhìn bức tường mà rửa mặt bằng nước mắt.
Nhưng âm dương cách biệt, ông ta đã hết hy vọng quay lại làm quan, hiện giờ thánh chỉ đã được lấy ra, chỉ cần mang nó đi đốt, giải oán khí của ông ấy, việc này sẽ xong xuôi.
Nghe đến việc phải đốt thánh chỉ tôi liền xót ruột. Nghe nói thứ này rất đáng giá, nhưng người nhà họ đều tán thành sẽ thiêu hủy, Tần Nhất Hằng bèn giao nó cho ông già, để họ tự xử lý.
Chuyến đi lần này quả nhiên không uổng công, tuy cũng trải qua nguy hiểm, nhưng ít ra đến nơi đến chốn. Điều quan trọng là hai chúng tôi có công giúp họ, giá căn nhà ắt sẽ giảm được đôi chút. Chờ họ xử lý xong thánh chỉ, tôi liền gọi ông lão vào bàn về giá cả. Ông lão quả nhiên phúc hậu, giảm kha khá giá bán cho chúng tôi, tính sơ qua một chút, tiền lãi sau khi bán là ổn, tôi liền đồng ý, ký tên điểm chỉ vào văn tự mua nhà.
Tốn thêm một ngày để làm thủ tục sang tên, tôi với Tần Nhất Hằng chuẩn bị quay về. Cả gia đình còn muốn giữ lại căn cơm, từ chối mãi mới được. Trên đường về tôi rất hí hửng, nhưng tới ga tàu hỏa thì bắt đầu sốt, uống tạm mấy viên thuốc, xuống tàu lập tức đưa vào bệnh viện.
Cũng nhân dịp này mà tôi nghỉ ngơi một trận, theo lý thuyết thì với việc ném lông gà, vận xui đã tiêu tán, nhưng chắc do suy nghĩ quá nhiều nên cứ cho rằng căn nhà mang đến xúi quẩy.
Tuy nhiên theo Nhất Hằng nói thì có lẽ số mệnh tôi là như vậy, nhờ chuyến đi đó mà cả hai đã vô tình phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.
Kể tới đây, những người đối diện đã chết lặng. Có lẽ câu chuyện của tôi bắt đầu trở nên quái đản trong mắt họ. Nhưng ngẫm lại, khi mới bước chân vào nghề này, tôi cũng thường có biểu hiện như vậy. Lại cầm máy ảnh lên và chụp một bức ảnh nhóm như thường lệ, một số người tỏ ra thắc mắc nhưng không ai mở mồm hỏi tại sao. Đêm đã rất khuya, cửa sổ không đóng, gió thổi vào khiến lưng tôi ớn lạnh. Thực ra nhiệt độ không quá thấp, chỉ là trong khoảnh khắc ánh đèn flash chiếu về phía họ, dường như tôi đã nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng thể nảy ra một ý niệm chung chung nào, cho rằng bệnh nghề nghiệp mà thôi.
Cắn răng tự trấn tĩnh, kể những câu chuyện này vào đêm khuya hẳn sẽ khiến người nghe sởn tóc gáy. Mặc dù chín người ngồi đối diện không ai quen biết ai, nhưng theo bản năng, lúc này họ đang dựa sát vào người nhau.
Tôi đứng dậy vươn vai, như một cách để đánh lạc hướng sự hoang mang, rồi bảo họ tranh thủ thời gian đi vệ sinh. Trong chín người có hai cô gái, cả hai nhìn nhau tỏ vẻ ái ngại, nhưng lại sợ hãi câu chuyện nên không dám nhúc nhích. Tôi mỉm cười, yêu cầu một người đàn ông dẫn họ đi toilet, cả hai nhìn tôi đầy cảm kích, vội vã đi vào nhà vệ sinh. Những người còn lại cũng có tâm lý bầy đàn, đồng loạt từng nhóm hai ba người đi vào.
Nhất thời chỉ còn lại một mình tôi trong phòng khách, liếc nhìn đồng hồ, còn lâu mới đến sáng, một đêm dài định mệnh. Châm điếu thuốc đưa lên miệng, chưa kịp hút một hơi thì tôi bỗng cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, bởi trong thời khắc đó, đột nhiên căn phòng sáng lên một cách kỳ lạ. Thứ ánh sáng rất chói mắt nhưng cũng tồn tại vô cùng ngắn ngủi. Thậm chí tôi không có đủ thời gian để nhìn xem nó đến từ hướng nào, nhưng có thể kết luận một điều, nó là ánh đèn flash của máy ảnh. Máy ảnh của tôi đặt trên bàn uống nước, ống kính quay về phía đối diện, kể cả trong trường hợp nó gặp trục trặc thì ánh flash sẽ không phả thẳng vào mặt mình như vậy. Có ai khác trong căn nhà ư? Hắn cũng có một chiếc máy ảnh? Nhưng mục đích của hắn là gì, có giống thứ mà tôi muốn chụp không?
Đầy nghi ngờ và sợ hãi dâng lên, nhưng đã hứa với bạn bè rằng dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải kể cho hết. Hiện giờ, chỉ có thể tiếp tục giả vờ dửng dưng, tiếp tục cố trấn tĩnh ở ghế, hút thuốc. Hút một vài hơi để nicotine có thể giúp mình bình tĩnh, đột nhiên một tiếng hét vang lên trong toilet. Âm thanh xé toang màn đêm tĩnh lặng, xuyên thẳng qua màng nhĩ tôi.
Lập tức đứng dậy đi kiểm tra, bởi những điều quỷ dị trong căn nhà chính là thứ mà tôi đang mong đợi.
Ngay sau đó, một người đàn ông hốt hoảng chạy ra, nói rằng có thứ gì đó quái lạ trong nhà tắm. Tôi khẽ nhếch mép, bảo anh ta gọi mọi người ra phòng khách, chỉ lát sau, chín người đã vây quanh tôi.
Một cô gái vừa khóc vừa nói, khi mọi người xếp hàng để vào toilet, có hai toilet ở tầng trệt, họ ý thức chia thành hai nhóm nam nữ, cô ấy đứng sau một cô gái...
Do nóng lòng tiếp tục nghe câu chuyện, một vài người trong số họ rất vội, không ai muốn ở trong quá lâu. Đến lượt cô gái đi vào, đèn bỗng tắt ngúm, cô sửng sốt, tưởng rằng ai đó bên ngoài dập công tắc, vừa định mở miệng thì đèn bật sáng. Nhưng khi rửa tay xong, đứng nhìn mình trong gương, chợt thấy có gì đó không ổn.
Nói tới đây, cô gái không khỏi run lên, giọng tiếng khóc càng ngày càng rõ, mãi mới nặn ra được một câu: "Tóc của tôi bị cắt! Tôi là người duy nhất trong phòng tắm!"
Nghe câu này, tất cả đều ngã quỵ trước sofa, dường như mọi người đã đủ sợ hãi. Tôi quan sát kỹ cô gái, mặc dù trước đó không để ý kiểu tóc cô ta, nhưng có vẻ mái tóc đã thật sự bị ai đó đụng chạm.
Ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, tôi bảo rằng đã nói từ trước, dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là hậu quả mà họ phải chịu. Nếu ai không muốn nghe, có thể lựa chọn rời đi.
Chưa nói hết lời thì hai cô gái liền đỡ nhau bước ra cửa, tiếp sau là một người đàn ông, cả ba quay lại chào tạm biệt. Tôi ngăn họ lại và nói, phải làm theo thỏa thuận, tôi phải chụp ảnh toàn thân từng người. Biểu cảm của cả ba có vẻ miễn cưỡng, có lẽ ở trong căn nhà này thêm một giây cũng là cực hình đối với họ. Ba người ngoan ngoãn đứng trước bàn uống nước thực hiện thỏa thuận, chờ tôi chụp anh xong thì vội vội vàng vàng lao ra khỏi cửa.
Mặc dù sáu người còn lại vẫn ngồi ở sofa, nhưng tất cả đều đang bị sốc, có điều tôi không thể phí miệng lưỡi an ủi họ, bởi bản thân còn phải tiếp tục câu chuyện của mình.