• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thường lệ, thời điểm tôi ngừng kể chuyện là lúc phải chụp ảnh. Nhưng chưa kịp cầm máy ảnh lên thì đột nhiên một người trên sofa nhảy ra, không quan tâm mà cắm đầu chạy. Tôi gọi to một tiếng muốn giữ anh ta lại, nhưng anh ta không hề quay đầu. Tay cầm máy ảnh nhưng không kịp chụp, ba người còn lại ở sofa đều kinh ngạc nhìn theo bóng người kia dần khuất. Thấy tôi cầm máy ảnh, cả ba do dự, tuy nhiên vẫn ngồi yên trên ghế, bất đắc dĩ tôi đành chụp ảnh. Đèn flash lóe lên, có một người bỗng hỏi: "Anh làm như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì? Mong anh đừng giả thần giả quỷ nữa."

Ném cho anh ta một điếu thuốc, lại đặt cái bật lửa lên bàn. Anh ta nhặt điếu thuốc lên nhưng không châm lửa, như là đang chờ câu trả lời từ tôi. Tôi cũng châm một điếu, nói: "Nếu anh không muốn nghe, có thể đi. Nhưng tôi sẽ không trả lời anh bất kỳ vấn đề gì trừ khi anh ngồi nghe tới sáng. Lúc đó, dựa vào tâm trạng của anh, tôi sẽ giải đáp một nghi vấn."

Nghe được câu trả lời, giọng người đàn ông bỗng run lên: "Vừa rồi tôi thấy...không phải anh đang kể chuyện! Anh chỉ nhép miệng mà thôi, đến tột cùng các anh muốn làm gì?"

Rồi anh ta đứng dậy, quay sang nói với hai người còn lại: "Chẳng lẽ các người không nhìn thấy sao? Đôi lúc rõ ràng anh ta ngậm miệng, nhưng giọng kể vẫn tiếp diễn, hai người mù hết rồi à?"

Nói xong, anh ta duỗi tay túm lấy tay áo người gần mình nhất, nhưng người kia chỉ nhìn anh ta một cái rồi giật tay ra. Anh ta lắc đầu, lùi lại vài bước rồi xông về phía cửa. Vừa nghe anh ta đặt câu hỏi, tôi đã có sự chuẩn bị, cho nên lần này đã kịp chụp lại ảnh trước khi anh ta chuồn mất. Nhìn bóng người rời đi, tim tôi đập lên đến cổ họng, không phải vì lo lắng mất một người nghe, mà là bức ảnh vừa chụp, hình như có thứ gì đó bám vào lưng anh ấy. Căn nhà này thực sự có quá nhiều điểm quái gở, hơn nữa, điều khiến người ta sơn tóc gáy chính là, vừa rồi lúc anh ta chất vấn tôi, lại dùng từ 'các người'.

Nghĩ vậy, lòng tôi hoang mang, bất giác liếc về phía sau, không gian trống rỗng chẳng có ai, lúc này mới yên tâm đôi chút. Chỉ còn hai người cuối cùng, nhìn bộ dạng của họ thì đã quyết tâm ngồi nghe đến sáng. Hiện giờ đối với họ có lẽ chỉ là sự dày vò, hứng thú nghe chuyện đã sớm mất tự lúc nào. Có điều đây cũng không phải việc tôi cần quan tâm, chậm rãi kể tiếp:

Vốn đã về đến nhà, không ngờ lại phải lập tức lên đường. Tôi thay một bộ quần áo, cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, chạy thẳng đến sân bay.

Dọc đường đi, cả hai không nói chuyện, mà đường hàng không cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Xuống máy bay, việc đầu tiên là đi thuê phòng khách sạn. Thấy thời gian còn sớm, Nhất Hằng giục tôi ăn uống, rồi nhân lúc trời sáng đến căn nhà kia xem sao.

Giá cả của khu chung cư này có vẻ tương đối cao. Do quyết định đến đây vội vã nên chưa kịp tìm hiểu, nhưng nhìn quang cảnh bên ngoài cũng như kiến trúc, giá hẳn phải đắt đỏ. Khu chung cư này quản lý cũng rất nghiêm, ra vào phải có thẻ, khách bên ngoài đến thăm phải liên hệ với chủ nhà, vì thế tôi với Nhất Hằng bị chặn ngoài cổng.

Cuối cùng hết cách, tôi đành đưa cho bảo vệ 200 tệ, làm bản cam kết đàng hoàng mới được vào. Dựa theo địa chỉ trong tin nhắn, căn nhà nằm ở tầng 1, loại căn hộ cỡ lớn này, mỗi căn đều có sân phơi nhỏ, có thể dùng để trồng hoa, cây cảnh. Trước và cửa sau đều là cửa chống trộm dày cộp, cho nên tường bao sân phơi không cao lắm, tôi và Nhất Hằng đơn giản lén trèo qua là vào được.

Vừa vào trong sân phơi, đã thấy quả nhiên có một chậu cây cảnh đã chết khô, có điều chắc vừa mưa xong nên đất còn khá xốp. Hai chúng tôi đào gốc cây lên, đúng là dưới đáy có một chiếc chìa khóa. Chúng tôi quay trở lại cửa trước, dùng chìa khóa mở ra.

Nhất Hằng đi vào trước, sau đó mới gọi tôi vào. Toàn bộ căn phòng đều mang đặc trưng của hung trạch. Nhà trống không có thứ gì, chỉ còn lại vài cái bao nilon rách nát, mấy tờ báo, bụi bặm bám đầy, xem ra đã rất lâu không có người ở, đứng bên trong có cảm giác không rét mà run.

Trước khi tới đây, chúng tôi chẳng biết gì về căn nhà cả, nên bước vào cứ có cảm giác ớn lạnh. Tần Nhất Hằng không vội vàng đi lại khắp nơi, mà bước từng bước thận trọng, tôi đi theo phía sau, cũng cố đi nhẹ nhất có thể.

Theo thiết kế căn nhà, phòng chúng tôi đang đứng hẳn là phòng khách. Bốn phía đều có cửa, không cần nói cũng đoán được là phòng ngủ và bếp gì đó, chỉ là cánh nào cũng đóng chặt. Hai chúng tôi tiến đến cánh cửa gần nhất mở ra, có vẻ là phòng ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khá nhiều, có điều nó cũng trống không. Tần Nhất Hằng cau mày nhìn thoáng qua rồi đẩy cánh cửa tiếp theo.

Vừa bước vào phòng này thì Nhất Hằng đột nhiên khựng lại, tôi đi phía sau không để ý suýt thì đâm sầm vào anh ta. Nghiêng đầu qua nhìn, tôi mới sững người.

Trong góc phòng có đặt một cái tủ quần áo, tủ rất to, nhìn khá nặng nề. Điều quỷ dị là không biết ai đổ sơn đỏ lên nó, trông cứ như máu me đầm đìa, rất dọa người. Hơn thế, bên ngoài lố sơn còn quấn những lớp băng keo giấy, thoạt nhìn nó không giống tủ quần áo, mà giống một cỗ quan tài dựng đứng hơn.

Tần Nhất Hằng bảo tôi đứng yên, mìn thì đi tới quan sát cái tủ, sau đó nói với tôi: "Anh đi các phòng khác nhìn xem có đồ vật gì không, hẳn đây là mục đích người kia dụ chúng ta tới đây."

Nhận lệnh, tôi đi xem xét một lượt thì thấy, các phòng khác đều trống, trừ bồn cầu và bồn tắm trong toilet.

Quay về, đã thấy Nhất Hằng đang bóc những lớp băng keo giấy ra, tuy công việc khá mất thời gian, nhưng cũng không hề bảo tôi giúp một tay.

Cứ đứng cạnh hút thuốc chờ vậy, đợi băng keo giấy được bóc ra gần hết, Nhất Hằng lùi lại nói: "Trong tủ quần áo này có thứ gì đó, tuy nhiên tôi không chắc nó là gì. Cái tủ dùng để phong ấn, vậy bên trong rất có thể là đồ trấn trạch trừ tà. Biện pháp duy nhất để biết rõ là mở nó ra, nhưng làm thế quá nguy hiểm, cho nên không thể thử bừa được. Biện pháp khác đó là, đêm nay chúng ta ngủ lại đây, xem buổi tối xảy ra cái gì."

Thực ra anh ta báo cho tôi lấy lệ vậy, chứ lần nào chả phải làm theo quyết định của anh ấy. Thấy tối nay sẽ phải ngủ lại đây, tôi liền nghĩ phải đi chuẩn bị ít đồ. Tần Nhất Hằng cũng đồng ý, nói chia nhau ra làm việc, anh ra đi mua dụng cụ cho buổi tối, tiện mua hai cái túi ngủ và đồ ăn, còn tôi phụ trách việc hỏi thăm về căn nhà trong khu chung cư.

Tôi dạo quanh chung cư một vòng, chẳng mất sức lắm, chỉ như đi dạo công viên, có điều tốn thời gian mà thôi. Thêm mấy tiếng, mặt trời sắp xuống núi, vài ông bà già lác đác xuống sân tập thể dục. Đây chính là cơ hội mà tôi đang chờ, lập tức mặt dày mon men đến bắt chuyện. Người già ai cũng như nhau, đều thích nói chuyện phiếm, kể lể dăm ba điều, cho nên không tốn công lắm, tôi đã nắm được một số thông tin, chỉ có điều nó làm cho tôi sởn cả tóc gáy.

Theo nhưng ông bà lão biết ngọn nguồn kể lại, trước đây có một đôi vợ chồng sống trong căn nhà, đều rất trẻ, chắc là vợ chồng son. Người chồng hình như là phú nhị đại, đi muộn về sớm nhưng chẳng lúc nào thấy thiếu tiền tiêu. Vốn dĩ hai vợ chồng rất thoải mái, nhưng từ khi người vợ mua một cái áo da cáo về thì bắt đầu xảy ra chuyện lạ trong nhà.

Lúc đầu, người vợ buổi tối sẽ vô cớ mà nghe thấy tiếng khóc, cũng không để ý, cho rằng cách âm của chung cư không tốt. Nhưng cái chính là theo thời gian, cô ta còn nghe được cả âm thanh nói chuyện, mà cố dỏng tai cũng không nghe rõ nói gì. Chuyện này khiến hai vợ chồng bắt đầu sợ hãi, liền lục tung căn nhà tìm nguyên nhân, cuối cùng thống nhất ý kiến là vấn đề nằm ở cái áo da. Đi hỏi vài người hiểu chuyện, ai cũng nói cáo không phải vật nuôi mà là loài hoang dã, bất đắc dĩ bị thợ săn giết rồi làm áo khoác, ắt không cam lòng.

Hai vợ chồng nghĩ, thôi thì hao tiền miễn tai, cái áo tuy đắt tiền nhưng trong mắt họ cũng không phải thứ đáng giá, bèn mang nó tặng cho người khác.

Do trước giờ người vợ chẳng đi làm gì, ở nhà rất hay sang hàng xóm tụ tập nói chuyện, cho nên cơ bản là quanh đó ai cũng biết về cái áo. Thế nhưng chỉ mấy ngày sau khi nghe cô ấy nói muốn tặng áo cho người khác thì bỗng cả hai biến mất không tung tích. Mấy hôm sau công ty chuyển nhà đến, dọn hết đồ gia dụng đi, cả căn nhà cứ để không như vậy tới bây giờ.

Chuyện này thực sự kỳ quặc, tôi chờ Tần Nhất Hằng về, thuật lại cho anh ta nghe. Nghe xong, Nhất Hằng nói: "Nếu đây là sự thật thì không khó giải quyết. Bởi cái gọi là hồ tiên, cũng chính là hồ tam thái gia và hồ tam quá nãi mà chúng ta thường tôn xưng, chỉ khi hữu hình tứ là lúc còn sống mới có thể ảnh hưởng tới con người. Thông thường những loài có linh tính, đều có thể tu luyện thành tinh, chẳng hạn như cáo, chồn, rắn...chúng có khả năng biến con người thành vật dẫn, mà hay gọi là bị nhập thể, hoặc rối loạn tâm thần. Thế nhưng sau khi chúng chết, việc linh hồn chúng quấy phá lại không thường thấy, giải thích theo khoa học thì sóng điện não của động vật cấp thấp và con người khác nhau. Giải thích theo huyền học thì là hồn phách của động vật và con người khác xa về âm dương ngũ hành, cho nên những linh vật này sau khi chết chẳng có bao nhiêu công lực. Nhưng đó là trên lý thuyết, vẫn có một số ít linh vật tu luyện đến cảnh giới nhất định, sẽ bám vào người, gia tăng chính tu vi của bản thân. Trong quá trình đó nhất định phải có hình thức mang tính quy tắc, đó là phải mở "Lộ", quá trình mở Lộ gọi là xuất mã. Người bị xuất mã, linh vật bám vào, nói trắng ra là một loại rối loạn tân thần. Trước khi xuất mã đều có chứng bệnh mà không thể chữa theo phương pháp y học, nhưng sau khi xuất mã lại tự nhiên khỏi hẳn. Đây là lý do vì sao những người được gọi là đại tiên hay thầy cúng, khi thi triển chi thuật lại nói khác nhau về mình, bởi nhập vào họ không phải cùng 1 loại động vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK