• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúng tôi không trực tiếp đến cửa lớn, mà đi lần theo ven tường. Lúc này tới gần mới thấy rõ, tường không phải sơn bằng sơn vàng, mà được trát bột bả từng mảng lớn. Đưa tay sờ vào, bột bả vẫn chưa khô hẳn, chắc chỉ mới được đắp lên. Chắc mọi người cũng biết, bột bả không có khả năng chống nước, đắp lên mà dính mưa dầm mấy hôm sẽ bong ngay. Tới đây thì lại nảy ra vấn đề, chẳng lẽ có ai đó thường xuyên đến để trát lại? Nhưng những nơi mới trát này rất lộn xộn, chẳng có quy luật nào cả.

Tần Nhất Hằng cũng thấy kỳ lạ, suy nghĩ một chút, lấy con dao Thụy Sỹ trong ba lô ra, cạy một chút lớp bột bả bên ngoài, để lộ phần tường đen sì phía trong. Tiếp đó anh ta quay lại nói với tôi: "Chỗ này là vết máu!"

Tôi trợn mắt hốc mồm, ngẩng đầu lên nhìn qua một lượt, bờ tường có đến mười mấy chỗ bị bột bả che lấp, nếu vậy thì phải rất nhiều máu.

"Có phải là máu người không?" Tôi lắp bắp hỏi Nhất Hằng, nếu nó đúng là máu người thì đáng sợ quá. Cũng may Nhất Hằng nói, phân nửa chỗ này là máu trâu bò. Rất nhiều công trình như xây đường xá hay nhà cửa, đều có thói quen giết trâu bò hiến tế. Chỉ là nhiều máu như vậy thì số gia súc phải không ít, anh ta cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Chưa nói đến chuyện vật tế, chỉ riêng việc hắt máu lên bờ tường thế này đã là tối kỵ. Sát khí của máu tanh rất nặng, làm vậy chẳng phải là hắt máu lên bàn thờ tổ tiên ư? Cả hai bàn bạc mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, Tần Nhất Hằng đành phải nói, đi vào trong nhìn xem, có lẽ sẽ tìm được đáp án.

Bước tới cánh cửa lớn, dùng đèn pin soi vào bên trong quan sát. Qua cửa là một khoảng sân nhỏ, qua sân mới đến cửa từ đường. Nhất Hằng căn dặn tôi phải cố hết sức tránh gây tiếng động, mình thì đi trước dẫn đường. Mới vừa bước vào trong, tôi liền có cảm giác mình cứ như ăn trộm, trước giờ vào xem nhà, bất kể là hung hay cát đều được chủ nhà cho phép, giờ lại lén lén lút lút, thật không quen.

Rón rén đi nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng rất mất sức, cũng may khoảng sân không lớn lắm, chỉ một lát hai chúng tôi đã tới cửa từ đường. Nhất Hằng thử lay lay tay nắm, cửa không hề khóa. Anh ta cau mày, tắt đèn pin, bóng Nhất Hằng lập tức biến mất trong bóng tối. Một lúc sau, đôi mắt thích ứng dần mới thấy Tần Nhất Hằng vẫn đứng trước cửa, đang suy nghĩ gì đó. Bước tới, thấp giọng hỏi anh ta: "Cánh cửa không khóa, chắc cũng là bình thường chứ? Dù sao trong từ đường mấy ai để đồ vật quý giá, hơn nữa nơi đây lại là sơn cốc, hẳn cũng không có trộm."

Nhất Hằng cũng đè thấp âm thanh, đáp: "Tôi không lo trộm, mà cảm giác trong từ đường này có oán khí, còn không nhỏ nữa, vừa rồi mở cửa làm tôi giật cả mình."

Nghe vậy, tim tôi bắt đầu đập nhanh, vội hỏi giờ phải làm sao? Nhất Hằng nói, không phải tôi đã đưa anh mẩu gỗ sao? Nó làm bằng gỗ đào, nếu lát nữa cảm giác có gì đó nhập vào người thì lập tức tự đâm vào lòng bàn tay, đâm mạnh, rách da sẽ không vấn đề gì.

Tôi vội gật đầu, tự nhủ sao lần nào cũng phải tự làm hại bản thân thế nhỉ? Nhưng với ngữ điệu nghiêm túc của Nhất Hằng, tôi bất giác vẫn nắm chặt mẩu gỗ. Đợi thêm một lát, Tần Nhất Hằng ra hiệu, rồi mở cửa đi vào. Vào trong, anh ta nín thở ngưng thần một chút, sau đó mới bật đèn pin, tôi cũng làm theo, dùng đèn soi rọi xung quanh.

Nơi đầu tiên tôi soi đèn là góc tường, lòng nghĩ nếu từ đường có thứ gì, chắc nó sẽ nấp trong góc. Thấy nơi đó trống trơn, cũng vững tâm hơn phần nào. Nhờ ánh đèn pin, giờ mới phát hiện, gian phòng này rất nhỏ, chắc dùng làm chỗ thay quần áo cho người đến cúng bái.

Bâng quơ soi đèn pin về phía trước, đột nhiên tôi bị dọa sợ đến cứng người. Chỉ thấy ngay trước mặt có một thân thể máu me đầm đùa, đang nhìn mình chằm chằm.

Không tự chủ được kêu lên một tiếng, âm thanh còn chưa phát ra, Nhất Hằng đã nhanh tay bịt chặt miệng tôi. Còn tưởng anh ta không trông thấy, miệng tuy bị bịt chặt nhưng hai tay tôi chỉ loạn xạ, ra hiệu cho Nhất Hằng.

Ai dè anh ta nói nhỏ: "Đừng hoảng sợ, đây không phải là người, chỉ là một pho tượng thôi!"

Lúc này tôi mới cố trấn tĩnh lại, bảo Nhất Hằng buông tay ra, ngồi xổm xuống thở hồng hộc. Điều hòa hơi thở, tôi mới lần nữa cắn răng chiếu đèn pin về phía trước.

Ban mãy nhất thời hoảng loản nên không nhìn kỹ, bây giờ mới thấy, quả nhiên là một pho tượng phật, cao ngang một người trưởng thành. Có điều toàn thân pho tượng bị xối rất nhiều máu, thoạt nhìn chẳng khác nào một cái xác máu me đầm đìa. Tuy trong lòng vẫn còn sợ, nhưng không kìm được tò mò, tiến tới sát nhìn xem.

Vết máu trên tượng chưa khô hẳn, mùi máu tanh vẫn khá rõ ràng. Hai mắt tượng bị che lại bằng băng dính và hai chiếc lá, việc này thật kỳ quặc. Quay sang hỏi Tần Nhất Hằng, đây là chuyện gì vậy?

Anh ta ghé mũi vào ngửi, nói: "Đây chắc chắn là máu, nhưng là máu gì thì không xác định được. Có điều với thủ đoạn này, có lẽ là máu chó đen, còn lá bịt mắt tượng là lá liễu."

Hắt máu chó đen lên tượng phật? Để làm gì mới được?

Nhất Hằng nói, thông thường máu chó đen là dùng để trừ tà, nhưng phải tùy thuộc vào cách sử dụng. Máu là vật có sát khí, máu chó đen nói thẳng là là cấp sát chi vật, dùng trừ tà tương đương với dùng cấp sát hướng âm, mang tính lấy bạo chế bạo. Mà pho tượng phật này bị hắt máu chó đen, rõ ràng là nhằm đả kích linh tính của nó, khiến tượng phật mất đi tác dụng trấn trạch. Đôi mắt bị che thì dễ hiểu thôi, hai con mắt, bất luận ở văn hóa Trung Hoa hay văn hóa thế giới đều có một vị trí rất đặc biệt. Tục ngữ có câu, điểm long nhãn, mà hiện nay, nhiều tác phẩm nghệ thuật, khi họa sĩ vẽ tranh, hầu hết chỗ cuối cùng hoàn thành là đôi mắt. Ngay cả trong các băng nhóm xã hội đen khi đàn em xăm rồng hay hổ, con mắt đều được đại ca tự mình chấm. Cho nên tương truyền, nếu dùng lá trên cây liễu ngược hướng nắng che lên mắt, người dùng có thể nhìn thấy ma. Mà ở đây, che mắt tượng với hắt máu lên tượng có chung một mục đích.

Tới đây, anh ta hơi ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Là phá bố cục trấn trạch, người ra tay muốn mang thứ gì đó âm tà vào trong này!"

Nghe Nhất Hằng nói vậy, tôi bất giác rùng mình, có người muốn mang thứ âm tà vào? Nhưng nó có ý nghĩa gì không? Nơi đây là từ đường, tuy khong nhìn thấy linh vị, thì ít nhất cũng là thờ cúng một liệt tổ liệt tông nổi danh. Tuy tổ tiên không phải thần linh, nhưng chắc chắn có tác dụng trấn trạch phù hộ. Trước kia từng nghe nói, có một người thờ cúng bài vị tổ tiên trong nhà, tự nhiên phát ra tiếng động để xua đuổi trộm cắp. Không biết thật giả thế nào, nhưng ít nhất cũng có thể thấy, tổ tiên hiển linh không phải chuyện hư cấu.

Liếc thoáng qua pho tượng phật, tôi chợt hiểu ra, liệu có phải người này muốn mang thứ âm tà vào mà hủy hoại cả những bài vị tổ tiên bên trong?

Trong lúc đang cân nhắc đắn đo, Nhất Hằng đã muốn chạy ra phía sau pho tượng để xem xét buồng trong. Tôi cũng rón rén lại gần, hỏi: "Anh có cảm giác được thứ âm tà trong này không?"

Nhất Hằng lắc đầu: "Ban nãy mở cửa, đích xác là có cảm nhận thấy oán khí. Nhưng giờ lại biến mất khó hiểu, hiện tại xem ra chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, ít nhất phải vào trong buồng mới biết được."

Dứt lời anh ta liền đẩy cửa, đứng đó ngắm nghía mấy lần. Bất đắc dĩ bên trong chỉ là một màu đen kịt, đắn đo thêm chút, Nhất Hằng bèn đẩy thêm cánh cửa, chui người đi vào.

Thấy vậy, tôi cũng bước tới, nghiêng người lách vào theo. Thông thường qua một khe cửa hẹp như thế, chúng ta đều có tư thế giống nhau, nhưng thói quen thì khác, có người thò đầu vào trước, có người lại bước chân trước. Tôi thì có thói quen đưa đầu vào trước, nhưng chưa kịp bước chân theo thì cả người vướng phải thứ gì đó, mất trọng tâm ngã vào trong, tay bám khiến cảnh cửa đóng sầm lại.

Cú ngã khá đau, Tần Nhất Hằng vội đỡ tôi dậy. Thôi cũng tốt, khỏi phải lén lút, cửa đã bị tôi gây tiếng động lớn như vậy, có giấu cũng vô ích. Lập tức đứng lên, xoay đèn pin lại xem mình vừa vấp phải thứ gì, hóa ra là một bậc cửa cao.

Vừa rồi Nhất Hằng lách vào, động tác rất liền mạch, tôi không để ý đến dưới chân còn có bậc cửa cao như vậy. Kiểu thiết kế này, hầu hết các kiến trúc thời xưa đều có, tương truyền thì độ cao của bậc cửa đều có quy định riêng. Nghe nói có thể ngăn oan hồn vào nhà, cũng có thể tránh âm khí tràn vào trong gia môn, đặc biệt, một số người còn nói, làm bậc cửa cao hơn độ nhảy của cương thi, để ngăn nó ở ngoài. Thời xưa, bàn chân phụ nữ là vị trí rất riêng tư, không được lộ ra ngoài, vì thế nó còn có tác dụng che chắn mỗi khi các tiểu thue đứng từ trong mà quan sát ra.

Còn nhớ, Tần Nhất Hằng có nói qua về bậc cửa mấy câu, bởi quanh năm suốt tháng nó ngăn cản âm khí, cho nên không được giẫm lên, ai giẫm lên sẽ bị xui xẻo. Ngẫm lại, vừa rồi mình cũng chỉ vấp phải chứ chưa giẫm lên, chắc không sao đâu. Vì thế bèn xoay người tiếp tục đi theo Tần Nhất Hằng. Lúc này anh ta đã tới bên kia căn phòng, dùng đèn pin quét tới quét lui. Tôi cũng chiếu đèn qua, phát hiện căn phòng này rất rộng, nó phải rộng ngang với hội trường mấy trăm người. Bước nhanh qua đó, lại thấy Nhất Hằng đứng im, đang nhíu mày nhìn thứ gì đó.

Đó là một cái linh vị. Vậy chẳng cần nói, chắc chắn phòng này là từ đường tế bái. Giơ đèn pin lên quét một chút, tôi lập tức sững sờ, chỉ thấy đến 2/3 không gian căn phòng chất đầy linh vị, từng cái đặt sát nhau trên bệ đá. Đây đúng là một đại gia tộc, con mẹ nó người chết được thờ phụng cũng nhiều đến thế này? Soi đèn dừng lại kỹ mấy linh vị, muốn đọc xem họ tên người chết là gì, chết khi nào vân vân. Tất cả đều họ Vạn, tên ngắn gọn, chắc được đặt theo thâm niên gia phả. Quét qua vài lần, không có gì hứng thú lắm, quay đầu lại nhìn Nhất Hằng, anh ta vẫn bất động, bèn bước tới vỗ vai mấy cái mới chợt sực tỉnh.

Thấy trên trán Nhất Hằng đã ra không ít mồ hôi, chột dạ tôi hỏi có phải đã cảm giác thấy thứ âm tà không? Tần Nhất Hằng lắc đầu, sau đó dùng đèn pin quét một lượt rừng bài vị, nói: "Lẽ nào anh không phát hiện điểm bất thường ở những bài vị này?"

Tim tôi lập tức đập nhanh, lòng nói, anh thấy gì bất thường thì cứ nói thẳng ra, đừng có hù dọa người khác như vậy! Nhưng trong hoàn cảnh này không tiện phát tác, đành xoay người nhìn lại đống bài vị. Chúng được sắp xếp rất ngăn nắp, cũng chẳng có cống phẩm gì, chẳng lẽ điểm bất thường nằm ở đây?

Lời còn chưa ra khỏi miệng, Nhất Hằng đã giải đáp: "Tất cả người trên những bài vị này đều chết chung một ngày!"

Chết chung một ngày? Tôi sửng sốt, vội cầm đèn pin soi lại mấy cái bài vị, mồ hôi lạnh bất giác đã chảy dọc xuống cằm.

Tần Nhất Hằng nói đúng, tuy không biết chính xác ngày tháng năm trong lịch cổ, nhưng ít nhất tôi vẫn biết chữ. Mặc dù những người này sống ở các thời đại và triều đại khác nhau, nhưng họ đều chết vào cùng một ngày trong năm. Điều này thực sự khó tin, nó là truyền thống gia tộc ư, ai cũng chọn ngày này để chết?

Định quay sang hỏi Nhất Hằng, ai dè ạn ta cũng đã bắt đầu soi đèn kiểm tra lần lượt từng bài vị. Đầu tiên là nhìn hàng trên cùng, sau đó dần dần tới các hàng dưới, cuối cùng dừng lại bất động ở một bài vị.

Chắc chắ có gì bất thường, tôi vội bước tới, nhìn theo ánh mắt Nhất Hằng, lập tức giật mình thon thót. Bài vị này không khác gì so với các bài vị khác, nhưng trên đó khắc ba chữ Vạn Cẩm Vinh!!!

Cái tên này không hề xa lạ, nó chính là của thầy giáo kiêm kiến trúc sư trứ danh quá cố, mà trong tay tôi còn có một quân cờ tướng của ông ta. Giờ thì đã hiểu tại sao Nhất Hằng ngây người nhìn nó chằm chằm, bởi một sự nghi vấn lớn đã nảy sinh. Thứ nhất không biết gia tộc này là ai, nhưng xét quy mô của từ đường, đó phải là một gia tộc khổng lồ và giàu có. Tuy nói từ đường đều được xây ở nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng cái chính là thôn này quá hẻo lánh, xung quanh cũng rất quỷ dị. Lão Mã chúng tôi gặp lại bị trói hồn, tất cả đều không hợp lý. Hơn nữa điều quan trọng chính là, Vạn Cẩm Vinh chết chưa lâu, nhất định bài vị mới chỉ được bày gần đây. Vậy chẳng lẽ có người mang thứ âm tà vào từ đường, chính là người lập bài vị cho Vạn Cẩm Vinh. Quả thật có vô số điều khó hiểu ở đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK