• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Nhất Hằng dọa sợ, theo bản năng tôi suýt thì kêu lên thành tiếng, trông thấy anh ta ra hiệu lại cố mà kìm lại. Ý Nhất Hằng là đừng để Viên Trận nghe tiếng động, tôi dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì xảy ra.

Tần Nhất Hằng lấy điện thoại trong túi, bấm một dòng chữ rồi đưa cho tôi: "Trong phòng này có thứ gì đó!"

Thứ gì mà anh ta nói chắc khỏi cần giải thích, cũng may trong phòng đèn sáng trưng, Nhất Hằng lại đã tỉnh nên tôi không quá sợ hãi. Cầm di động lên bấm: "Đây là chuyện gì?"

Nhất Hằng nhìn qua, lắc đầu rồi bấm lại: "Đánh lạc hướng Viên Trận."

Tôi gật đầu, Nhất Hằng liền nhắm mắt lại. Đánh lạc hướng Viên Trận, nói dễ hơn làm. Thời gian này ai cũng đẫ đi ngủ, suy nghĩ mãi vẫn chưa biết tìm lý do gì. Khoảng 15p sau, nghĩ đến đầu cũng đau thì không ngờ Viên Trận lại mặc quần áo chỉnh tề đi ra, nói: "Chẳng ngủ được, thức đêm chán quá, anh có đi quán bar với tôi không?"

Đang phát rầu vì không biết làm sao dụ anh ta ra ngoài thì anh ta lại chủ động đi, tôi vội nói: "Không, anh đi đi, cẩn thận một chút!" Sau đó tiễn Viên Trận ra cửa.

Đóng cửa phòng cẩn thận, tôi đi vào đấm cho Nhất Hằng một cú. Con mẹ nó quá dọa người, giả chết như thật, anh ta có thể đi ứng cử giải Oscar được đấy.

Tần Nhất Hằng nói: "Lúc đầu là tôi hôn mê thật, trong căn phòng kia bị âm khí che mắt, lúc vội vàng chạy trốn thì đập đầu vào tường."

"Sao tự nhiên anh lại bị âm khí che mắt?" Tôi kỳ quái hỏi.

Tần Nhất Hằng bặm môi: "Tôi đã tự tay đóng cánh cửa tủ lại, vì trên cửa có chỗ quái lạ."

Nghe ngữ khí anh ta thần bí, tôi vội hỏi chỗ nào quái lạ, Tần Nhất Hằng lại không chịu trả lời, mà nói: "Không dễ hình dung lắm, tóm lại nó là một địa chỉ."

"Địa chỉ? Là ở đâu?" Tôi nghe mà đầu óc mông lung.

Tần Nhất Hằng lại lắc đầu, xem ra vẫn không chịu nói, chỉ chỉ ra cửa: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì Viên Trận đang trên đường tới căn nhà kia."

Nghe nhắc đến Viên Trận tôi mới nhớ vừa rồi Nhất Hằng nói trong phòng có thứ gì, vội hỏi: "Thứ ban nãy anh viết là gì?"

Nhất Hằng chìa tay lấy thuốc hút rồi nói: "Thứ đó ở trên người Viên Trận, cụ thể là gì thì chưa rõ, nhưng tóm lại, nó là thứ không sạch sẽ." Nói xong anh ta hỏi tôi tìm Viên Trận tới đây bằng cách nào.

Nghe hỏi vậy tôi liền bực bội, rõ ràng anh ta dùng ngón tay chỉ di động gợi ý cho mình cơ mà. Ai ngờ Nhất Hằng nghe thế lại lắc đầu, nói: "Tôi muốn gợi ý cho anh, nhưng không phải về Viên Trận, mà là cái lư hương trong tin nhắn kia kìa!"

"Lư hương?" Tôi cố nhớ lại, trên bức ảnh có một bộ phận lớn bị thứ gì đó đen sì che mất, lẽ nào nó là lư hương? Nếu cái lư hương này quan trọng, vậy chẳng phải người kia chắc chắn lúc nào cũng mang theo, trong ảnh lại xuất hiện nó, như vậy xem ra người chụp cố ý nói cho chúng tôi, cái lư ở trong tay mình?

Tần Nhất Hằng gật đầu, nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta phải tới căn nhà. Lúc trước thứ mà ta bắt gặp ở nhà trưởng thôn, tôi vẫn tưởng là thiên kim đỉnh, nhưng sau đó nhìn kỹ mới phát hiện, nó không phải một đồ phong thủy, mà là một lư hương dùng để cúng bái. Lư hương lớn như vậy hiển nhiên không đặt ở nhà bình thường, từ hình dáng bên ngoài lại khác những lư hương trong chùa chiền. Cuối cùng suy nghĩ một chút, toi cảm thấy lư hương nayg rất có thể xuất phát ở từ đường của một gia tộc lớn nào đó. Chỉ là không biết cụ thể nó ở đâu, mà vốn dĩ cái lư hương anh ta đac giấu kỹ, không ngờ lại bị người ta lấy trộm.

Tần Nhất Hằng nói một hồi có vẻ mệt, uống mấy ngụm nước rồi hỏi tôi: "Viên Trận từ đâu tới đây?"

Kể lại chuyện mình gọi Viên Trận cho Nhất Hằng nghe, anh ta nhíu mày, nói: "Chờ mai Viên Trận về, hỏi cẩn thận xem đó là loại nhà gì, nếu anh ta không giả bộ, chúng ta sẽ qua đó nhìn xem."

Chưa cần đến sáng, đại khái mới 3, 4h Viên Trận đã quay về. Tôi với Nhất Hằng không ngủ, mới đầu còn tán gẫu mấy câu, sau đó chẳng ai nói gì mà nằm xem TV. Thấy Nhất Hằng đã tỉnh, Viên Trận rất kích động, tôi cố tình quan sát nét mặt, không thấy vẻ giả bộ nào.

Nhất Hằng nói sơ qua cho Viên Trận vì sao mình lại bị ngất, nhưng đã giản lược đi nhiều, đặc biệt cố ý nói tránh về cái tủ quần áo, chỉ bảo rằng mình không cẩn thận bị âm khí che mắt. Viên Trận không phát hiện được sơ hở trong câu chuyện, tuy nhiên nhìn biểu hiện thì có chỗ nào đó không đúng, nhưng tôi không hình dung ra là gì. Bèn đổi chủ đề, hỏi Viên Trận về căn nhà gần đây nhất mà anh ta mới xem.

Viên Trận tả sơ qua cho chúng tôi nghe, căn nhà này là một căn hộ nhỏ tầng 5, đã xây dựng được mấy năm, tuy nhiên phòng còn rất mới. Đường xá cũng thuận tiện, giá trị chênh lệch không nhỏ, chỉ là gần đây nhất có một cô gái chết khó hiểu. Cô ta cũng không phải chủ nhà, mà là họ hàng, do học đại học ở thành phố, nên thường tới chơi, ở lại. Đêm hôm cô gái chết, gia chủ đều đi vắng, chỉ mình cô ấy ở nhà. Chờ đến khi gí chủ quay về thì mới phát hiện xác đã thối rữa, không biết đã chết bao nhiêu ngày rồi.

Vốn chủ nhà là người mê tín, nhà có người chết, chẳng dám làm gì, đành tạm thời tới khách sạn ở tạm, chỉ mong mau bán được căn nhà, rồi dùng tiền đó mua căn mới.

Nghe Viên Trận nói khá tường tận, không giống như đang bịa chuyện, Tần Nhất Hằng cũng gật đầu, tôi liền tỏ ý muốn đi xem căn nhà đó một chút. Viên Trận rất cao hứng, bởi rốt cuộc sau khi việc thành, anh ta cũng được trích phần trăm. Vì thế ba chúng tôi thống nhất ngày mai sẽ đi, sau đó từng người ngủ bù. Cả đêm không ngủ, vừa đặt lưng xuống giường tôi đã thấy díp hết cả mắt. Nhất Hằng thì vẫn khá tỉnh táo, xuống giường đi dạo một vòng quanh nhà, cuối cùng đến mép giường đưa cho tôi một đồng tiền xu, căn dặn không được làm rơi, kể cả có phải nhét vào quần xì. Vừa rồi anh ta đã để ý, quả nhiên trên người Viên Trận có thứ gì đó, hơn nữa nó còn cực hung.

Vốn đang rất mệt, nghe Nhất Hằng nói vậy tôi quên cả buồn ngủ, nhưng anh ta dặn dò xong thì không nói gì thêm, lên giường đi ngủ. Chỉ một lát đã ngáy ầm ầm, tôi nằm đó mà tâm lý thấp thỏm không yên. Vốn dĩ Viên Trận về lúc đã tờ mờ sáng, chẳng bao lâu thì mặt trời mọc, lòng tôi mới an tâm thêm chút, miễn cưỡng nhắm mắt ngủ.

Lúc tỉnh dậy đã là 3h chiều, ăn tạm mấy thứ, ba chúng tôi lên đường thẳng tiến căn nhà kia. Cả đường đi không có chuyện gì, tới nơi chúng tôi không trực tiếp tới xem nhà, mà tới khách sạn hỏi thăm gia chủ một chút, trước hết là để tìm hiểu xem căn nhà có xảy ra điều gì quái lạ, sau nữa là hỏi giá cả để có chuẩn bị.

Thoạt nhìn đã thấy chủ nhà rất sốt ruột bán, giá đưa ra không cao, cũng không cho mặc cả nói rằng bản thân giá bán đã không đủ mua căn mới rồi. Nam chủ nhân dẫn chúng tôi đi xem nhà, dọc đường đi tôi bóng gió hỏi một chút tình hình gần đây, ví như cô gái kia có từng đi qua nơi nào, trong nhà trước giờ đã xảy ra chuyện gì kỳ quái không, vân vân.

Nam chủ nhân cũng chẳng dễ tính, hỏi mãi mới chịu nói, cô gái kia chỉ thi thoảng ngẫu nhiên ngủ lại, còn việc cô ấy từng đi đâu thì anh ta không biết. Nhưng chuyện kỳ quái thì đúng là có, trước đây mỗi khi ngủ lại, nửa đêm cô gái sẽ đột nhiên bừng tỉnh, nói rằng cảm giác có ai đó sờ chân mình.

Nghe đến đây trong lòng tôi có chút bất an, quay sang thì lại thấy Nhất Hằng khẽ mỉm cười. Xuống xe, Nhất Hằng nói với tôi, cái gọi là ma sờ chán, tuy nói là thứ âm tà, nhưng không nguy hại nhiều. Theo truyền thuyết thì loại ma này đầu to, người xanh lét, rất thích trêu chọc người, đặc biệt là phụ nữ. Nói tỉ mỉ thì do chân là nơi dương khí nhẹ nhất trong người, cho nên dù là người có mệnh lý cứng, nếu bị nhập, chán cũng là nơi dễ xâm nhập nhất. Đây cũng là lý do tại sao thời xưa phần lớn lót giày đều có màu đỏ. Việc này là để phong bế linh môn, không cho ma nhập.

Bị ma sờ chân, cơ thể rất dễ sinh bệnh, nhưng mang theo vật trừ tà bên mình hoặc bày đồ trấn trạch trong nhà sẽ ngăn chặn được, còn nếu nói nó có thể đoạt mệnh, là phiến diện. Nghe Nhất Hằng nói có vẻ nhẹ nhàng, áng chừng căn nhà này không khó giải quyết, xem như có cơi hội kiếm lời. Nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nếu nói như vậy, vì sao cô gái kia lại bỏ mạng trong căn nhà?

Đây cũng là điểm mà Nhất Hằng thấy kỳ quái, có điều nếu ngày cô gái chết là ngày chí âm, thì có một khả năng, đó chính là lúc bị sờ chân đã rời giường đi kiểm tra, mà do ngày chí âm, âm khí nặng, trông thấy hình dáng con ma nên sợ quá mà chết.

Tôi không kìm lòng mà tưởng tượng trong đầu, tình cảnh đó đúng là rất dọa người. Hàng ngày chúng ta ngủ, dưới mép giường cũng chính là nơi khuất tầm mắt, nếu có một thứ như vậy, thật khiến người ta không rét mà run. Trong lúc nói chuyện, bất giác chúng tôi đã tới bên dưới căn nhà. Nhìn qua thì bên ngoài thiết kế không tệ lắm, với giá mua thì ắt lãi khá cao. Ba chúng tôi theo chủ nhà lên trên, Viên Trận vốn trước giờ không vào trong xem nhà, cho nên về khách sạn trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK