• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất Hằng không phản đối, bảo tôi gọi ba người trong nhà tới xem có hỏi được gì không. Chắc đang coi chúng tôi là cứu tinh, vấn đề nào họ cũng trả lời rất thành khẩn. Tần Nhất Hằng hỏi sinh thần bát tự của ba người, sau đó lại hỏi gần đây họ có đi địa phương nào đặc biệt, hay làm chuyện gì khác thường không. Kết quả là họ trả lời không có.

Tần Nhất Hằng nghe xong nháy mắt ra hiệu với tôi, xem ra anh ta đã hết cách che giấu, tôi đành phải tiếp chuyện, nói cho họ rằng căn nhà không vấn đề gì. Khả năng cao là do mệnh lý, cách đáng tin vẫn là nên mời thầy tới xem.

Ba người nghe xong thì có chút thất vọng, tôi nhìn mà không đành lòng, nhưng thật sự chuyện không nằm trong phạm vi tôi có thể giải quyết, đành đứng dậy cáo từ, chuẩn bị ra về.

Vừa định bước ra thì nữ chủ nhà gọi chúng tôi lại, hỏi rằng miếu có tính là địa điểm đặc biệt hay không, chỉ là cô ấy đã tới đó từ nhiều năm về trước. Tần Nhất Hằng xoay người lại hỏi: "Chị vào miếu, có làm điều gì bất kính không?"

Nữ chủ nhà ngẫm nghĩ một chút, vẫn lắc đầu tỏ ra là không, bởi lúc đó thành tâm đi cầu nguyện, do thân thể không khỏe, nghe bạn bè giới thiệu gần đó có ngôi miếu hương khói thịnh, bèn đi cầu sức khỏe. Không biết là có linh nghiệm hay không mà sau khi về, cơ thể đã thật sự tốt dần lên. Thế nhưng không lâu sau đó, thỉnh thoảng người trong nhà lại mắc bệnh nặng, không lấy mạng, chỉ lấy tiền.

Nghe xong, Tần Nhất Hằng khẽ cau mày, liền quay trở lại ngồi xuống ghế, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi mới hỏi: "Chị có hứa tạ lễ thần không?"

Nữ chủ nhà gật đầu, nói có. Tần Nhất Hằng khẽ à một tiếng: "Vậy chị đã trả giá cho điều mình mong muốn chưa?"

Nữ chủ nhà có chút không hiểu anh ta nói gì, sững người mãi cũng chưa biết trả lời thế nào. Nhất Hằng bèn giải thích thêm: "Chị thuật lại lời cầu nguyện lúc đó cho tôi xem nào."

Lúc này cô ta mới ngẫm nghĩ, nói không nhớ cụ thể, chính là cầu khỏe mạnh sau này sẽ tạc tượng vàng gì gì đó.

Nghe tới đây thì tôi đã hiểu đại khái, chung quy là nữ chủ nhà đi cầu nguyện, sau đó linh nghiệm, nhưng lại không thực hiện lời hứa với thần linh, kết quả là bị báo ứng lên người. Tôi cau mày nói suy đoán của mình, Nhất Hằng gật đầu, nói vấn đề chính là nằm ở đây. Nói xong anh ta bảo nữ chủ nhà quay người lại, chỉ vào lưng cô ta, nói: "Hiện giờ chúng ta không nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng nói theo phương thuật, chị ấy đang cõng thứ gì đó sau lưng, cụ thể là gì thì chưa rõ."

Giờ thì ngọn nguồn sự việc đã sáng tỏ, nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu, lẽ ra thần linh đều phù hộ chúng sinh không vì lợi lộc chứ? Sao cứ như cho vay nặng lãi thế? Tuy nhiên không tiện hỏi câu này trước mặt gia đình họ, tôi chỉ bảo Nhất Hằng tìm cách giải quyết.

Tần Nhất Hằng nói: "Biện pháp thực ra khá đơn giản, dựa theo lời hứa khi xưa mà thực hiện là được. Tuy nhiên cũng không cần tạc tượng vàng, chỉ cần quyên số tiền công đức tương ứng là xong."

Lúc này ba người mới bừng tỉnh đại ngộ, nói rằng mai sẽ lập tức lên núi quyên tiền cho miếu thờ, còn hơn năm nào cũng ném hết tiền cho bệnh viện.

Thấy chuyện đã được giải quyết, tôi cũng không tiện ở lâu. Lúc sắp đi, chủ nhà mang 2000 tệ dúi vào tay, tôi bèn từ chối. Vốn dĩ nhà họ rất khó khắn, lại sắp phải quyên số tiền công đứ lớn, lần này dù sao đến cũng chẳng mất công sức, coi như giúp họ. Chủ nhà thoái thác mãi mới chịu nhận lại tiền, cuốu cùng mời hai chúng tôi ăn một bữa cơm.

Trong bữa ăn, tôi lén hỏi Nhất Hằng, sao thần linh lại lòng dạ hẹp hòi như vậy? Anh ta xua tay, nói không phải, mà là lời hứa nguyện không thể nói dễ dàng được, nếu linh nghiệm thì phải thực hiện lời hứa, chứ không thì thành lừa gạt thần linh à?

Trong cuộc sống đích thị có một số người như vậy, cứ vào chùa miếu là cúng bái, chẳn quan tâm là thần linh nào cũng hứa nguyện. Thực chất như thế là không tốt, nếu bạn cầu nguyện mỗi nơi một điều khác nhau còn dễ, nhưng nếu nơi nào cũng cầu một điều giống nhau, trong trường hợp linh nghiệm, bạn biết đi đáp lễ ở đâu?

Nghe anh ta nói khá hợp lý, thỉnh thoảng vẫn thấy báo đài đưa tin, có người quyên cả tấn tiền công đức vào một chùa miếu nào đó, chung quy đều là tạ lễ thần linh. Tuy nhiên cá nhân tôi cảm thấy, không dám nói là trên đời không có miếu linh, nhưng chỉ e là rất ít. Cái gọi là linh nghiệm chỉ là trùng hợp mà thôi, bởi kết quả là 50/50, việc bạn đang làm nếu thành cỗng cũng chưa chắc đã là do thần linh phù hộ. Nhưng mà mấy chuyên huyền diệu khó giải thích này tôi cũng gặp nhiều rồi, cứ cố tìm hiểu tới cùng cũng chẳng đến đâu, thôi thì tạm tin là thật đi.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ, rượu không uống nhiều lắm nhưng không khí rất hòa hợp. Đêm đó chúng tôi không về mà ngủ lại khách sạn, lái xe ban đêm không an toàn, hơn nữa người lại có hơi men. Mượn rượu, tôi cũng định hỏi Nhất Hằng về vấn đề ở từ đường, nhưng anh ta vừa đặt lưng đã ngủ, đành về giường đánh một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Người gọi là nam chủ nhà hôm qua, thái độ rất nhiệt tình, nói nếu chúng tôi còn thời gian, anh ta có thể giới thiệu cho một căn nhà. Nói thật, người nhà này tôi cảm thấy rất tử tế, họ cứ áy náy về chuyện chúng tôi đi không công, nên mới cố kiếm một căn nhà để giới thiệu. Tiền thì đương nhiên ai chả muốn kiếm, dù sao cũng đang ở đây, tuy nhiên một mình không quyết định được. Vừa lúc tôi nhận điện thoại thì Nhất Hằng cũng tỉnh, anh ta không phản đối, liền đồng ý đi xem nhà.

Tôi bèn hẹn thời gian gặp mặt, cùng Nhất Hằng xuống quán ăn qua chút gì, sau đó tới gặp nam chủ nhân, rồi cả ba lên đường đến phía đông thành phố. Vốn tưởng thành phố này nhỏ, ai dè đi cũng khá mất thời gian, trên đường đi tiện miệng hỏi qua về căn nhà. Anh ta bói, căn nhà này là một tiệm tạp hóa nằm sát lề đường, đã buôn bán lâu đời, sau nhiều lần quy hoạch của thành phố, nó không bị hủy đi, chỉ là sửa chữa lại.

Trước đây thành phố có rất ít cửa hàng quốc doanh cho nên vị trí rất đẹp, sau khi tái cơ cấu, những cửa hàng này được chia nhỏ, bán cho các chủ khác nhau, về cơ bản chúng đều được sử dụng làm cửa hàng bán lẻ. Căn nhà nói tới được chủ nhà chuyển sang kinh doanh thịt chó, nghe nói làm ăn khá tốt. Chỉ là gần đây ông chủ qua đời, không biết vì sao người trong nhà không muốn làm nữa, nói muốn bán lại, giá lại khá rẻ.

Nghe anh ta nói thế thì tôi hơi thất vọng, chung quy là nhà này không muốn làm nữa, đang cần tiền gấp, muốn bán nhà ngay. Thế thì tuy nói là giá rẻ, nhưng chắc cũng chẳng kiếm lời được là bao.

Lòng muốn quay đầu, nhưng nam chủ nhà lạu quá nhiệt tình, tôi không tiện biểu lộ ra ngoài, bèn hỏi lấy lệ một câu giá bán. Không ngờ anh ta nói cho tôi một cái giá cực kỳ thấp, chỉ ngang với một cửa hàng trong ngõ. Nếu với cái giá này thì chuyến đi là đáng, nhưng đương nhiên người ta sẽ không vô duyên vô cớ mà bán rẻ như vậy, chắc chắn là có lý do gì đó. Theo kinh nghiệm bấy lâu, giá cả một căn nhà luôn liên quan đến sự hung cát của nó. Bởi vật có thể khẳng định căn nhà này không sạch sẽ, nhưng âm tà tới mức nào thì phải kiểm tra mới biết được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK