Cơ Vô Song ngang nhiên đứng trước mặt đám lính đánh thuê, chỉ một chiêu đã đánh bay Thiết Ưng.
-Cơ tướng quân!
Y Phi và các chiến sĩ Hàn thứ đều vô cùng vui mừng gọi lớn. Vừa rồi bọn họ còn vô cùng lo lắng nhưng hiện tại tâm trạng đã tốt hơn nhiều, đã có Cơ Vô Song ở đây, tất cả đều không thành vấn đề.
Cơ Vô Song bất giác nhìn tay mình, cuối cùng gã cũng phát hiện ra, Thiết Ưng hiện tại đã chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, vốn chẳng còn sức chống cự.
Không biết là ai lại có thể đánh một võ giả Tiên Thiên như Thiết Ưng thành như vậy, tuy y và Cự Hùng cũng không phải nhân vật lợi hại gì trong các võ giả Tiên Thiên nhưng cũng không hề dễ chơi.
Có điều, Thiết Ưng này đã bị phế, nếu nhưu Cự Hùng có đột nhiên xuất hiện thì cũng không có gì lo lắng.
Nghĩ đến đấy, Cơ Vô Song lớn tiếng nói với các chiến sĩ quân đội Hàn thứ phía xa:
-Phó quan Y, cô hãy nhanh chóng dẫn mọi người vào trong bảo vệ văn vật, kiểm tra xem có ai còn sống hay không, những tên lính đánh thuê này tôi sẽ xử lý.
Đám người Y Phi đều nhìn Cơ Vô Song với ánh mắt sùng bái, tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của y:
-Vâng! Cơ tướng quân!
Khi Y Phi dẫn người vào trong kho hàng, quả thật nhìn thấy bên trong có rất nhiều thi thể.
-Thượng tá! Xác của những tên lính đánh thuê này đều bị chặt đứt, không khác nào thái thịt, chẳng lẽ đều do Cơ tướng quân giết?
Y Phi trả lời với vẻ hiển nhiên:
-Ngoài ơ tướng quân ra thì còn có thể là ai được? Vừa rồi trên đường về, các cậu cũng đã được nghe thấy, tổng bộ điều tra được, đám lính đánh thuê lần này đến thành phố Hoa Đông, ngoài trừ đoàn trưởng cò có hai vị tươnga mạnh nhất là Cự Hùng và Thiết Ưng.
Vừa rồi tên Thiết Ưng kia đã bị Cơ tướng quân giết chết, hai người đã chết một, có lex tên Cự Hùng kia cũng đã chết ở trong kho hàng, nếu không thì nhất định đã xuất hiện ở bên ngoài.
-Cũng đúng, ngoài CƠ tướng quân ra, chúng ta đâu có ai có thể đánh bại đ võ giả Tiên Thiên, huống chi lại có hẳn hai tên!
-Cơ tướng quân quả nhiên là có thực lực mạnh mẽ, lấy 1 địch hai, hơn nữa lại còn nhiều lính đánh thuê vậy nữa, e là ngay đến Liễu tướng quân của chúng ta cũng không làm được!
Dù Y Phi rất súng bái Cơ Vô Song nhưng lại không thích mấy kẻ này hoài nghi năng lực của Lý Hàm Yên.
-Mấy người bớt nói nhảm đi! Khẩn trương đi kiểm tra xem, có phải chỗ văn vật kia vẫn còn nguyên hay không?
-Vâng!
Tốp binh sĩ Hàn thứ chia nhau ra hành động, thế nhưng bọn họ đi đén đâu cũng chỉ thấy xác chết, trong kho hàng hiện giờ có thể nói là máu chảy thành sông!
- Cứu mạng! Nhanh cứu mạng chúng tôi!
Đột nhiên một giọng nữ nỉ non từ bên cạnh truyền tới.
Y Phi dẫn người tới hiện trường, phát hiện Chu Phương Tinh ngồi dưới đất, Tần Xuyên hôn mê bất tỉnh, người đầy máu đen đang nằm trong ngực cô.
-Giáo sư Chu?
Y Phi nhận ra cô gái này, nhưng nhìn thấy Tần Xuyên thì ại nhíu mày cô thấy khó chịu khi hắn ta ở cùng với Chu Phương Tinh.
-Thượng tá! Cô mau đến xem! Tần Xuyên đang bị thương rất nghiêm trọng!
Y Phi chạy đến trước mặt hai người họ, ngồi xuống, thử hơi thở của Tần Xuyên, hắn chưa ngừng thở, chỉ là bị những người lính đánh thuê kia đánh bị thương.
Cô không khỏi thầm nhủ trong lòng quả nhiên là người tốt không sống lâu, tai họa ngàn năm, trong kho hàng có gần trăm người đã chêt, vậy mà tên xấu xa này vẫn còn sống sót.
-Giáo sư Chu, tôi sẽ sắp xếp người đưa hắn đến bệnh viện, hắn sẽ không sao đâu!
Chu Phương Tinh gật đầu, nhưng lại nắm lấy tay Y Phi cầu xin:
-Không được! Tôi muốn đi cùng anh ấy! Tôi không yên tâm….
Y Phi thầm nghĩ, quả nhiên là hai người này có quan hệ không bình thường, nhưng tên này chuẩn bị kết hôn với tướng quân nhà mình rồi mà!
Cô còn nhớ lần trước ở cục cảnh sát, hắn ta còn rất thân mật với một nữ sinh, nay lại là giáo sư đại học, đúng là lăng nhăng! Những người này bị bỏ bùa mê hết rồi hay sao? Sao ó thẻ vừa mắt loại đàn ông này được!
Y Phi không nhịn được hỏi:
-Giáo sư Chu, cô với hắn có quan hệ gì? Sao lại quan tâm hắn như vậy?
-Anh ấy…. anh ấy là … bạn tốt của tôi!
Chu Phương Tinh thật sự không biết nói đây là mối quan hệ gì, nói xong rồi mắt ứa lệ.
Y Phi dường như cũng đoán già đoán non được quan hệ của hai người này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, có một chiến sĩ Hàn thứ chạy đến trước mặt Y Phi nói lớn:
-Thượng tá! Số văn vật bên kia có lắp 10 quả bom hẹn giờ, chỉ còn nửa phút nữa là phát nổ!
-Sao cơ?
Y Phi đứng bật dậy, sắc mặt hoảng hốt.
-Thượng tá! Chúng ta mau chạy thôi! Là thuốc nổ C4! Chúng ta không đủ thờigi an tháo kíp nổ đâu, còn chần chừ ở đây thì sẽ bị nổ chết đấy!
-Nhưng mà … số văn vật kia ….
-Thượng tá! Đã có mấy anh em chúng tôi bê văn vật ra rồi, nhưng không thể mang theo nhiều, được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi! Húng ta hãy chạy trước đã!
Y Phi biết rõ không thể do dự, liền ra lệnh cho hai người chiến sĩ:
-Hai người các cậu hãy cõng tên này và Chu giáo sư ra ngoài.
-Vâng!
Trong nháy mắt, trong tiếng gào thét của Y Phi, toàn bộ chiến sĩ Hàn thứ đều đã rút khỏi nhà kho.
Ngay khi bọn họ vừa ra khỏi,một tiếng nổ lớn vang lên từ trong nhà kho.
Một trận lốc bụi và sóng nhiệt tràn khỏi cửa kho, tất cả mọi thứ đều đã nổ tung! Mấy trăm xác chết kia cũng đã biến thành tro bụi.
Y Phi nhìn mấy chiếc bình, mấy thứ đồ đồng trên tay các chiến sĩ khác mà không khỏi nghiến răng chán nản.
Ngay khi nhìn thấy Tần Xuyên bị thương đang nằm trên cáng, cô càng hận không thể lấy tính mạng cau tên vô dụng này để đổi lấy số văn vật đang bị chôn vùi trong biển lửa kia.
-Phó quanY, chuyện này không tráchs các người được. Tin tức của cục An toàn quốc gia đã có nhầm lẫn, trước đó đã không xác định được trên chiếc thuyền đánh cá đó có phải là đám lính đánh thuê hay không.
Lúc này, Cơ Vô Song khôi ngô tuấn tu liền đi đến trước mặt mọi người, lên tiếng an ủi.
Lúc này Y Phi mới nhớ, vẫn còn một đám lính đánh thuê, vừa rồi vẫn còn chưa chết, vội vàng hỏi:
-Cơ tướng quân, bọn lính đánh thuê vừa nãy đâu rồi? Ngài có giữ lại tên nào còn sống không?
Nếu như còn người sống thì vẫn còn cóth ể thấm vấn được chút tin tức gì đó, ví như kẻ nào đang đứng sau âm thầm tính toán hết mọi việc, tình hính chiến đấu trong kho, ai là người đã mở cửa kho, ai là kẻ liên hệ, chúng đã trà trộn vào thành phố Hoa Đông như thế nào
Thế nhưng Cơ Vô Song lắc đầu tiếc nuối:
-Bọn chúng quá hung hãn, tôi cũng muốn để lại mấy người sống, không muốn động đao động thương, nhưng mà bọn chúng đã muốn chết, tôi cũng không ngăn được!
Y Phi có hơi thất vọng:
-Cũng phải, lần này nếu không phải Cơ tướng quân đuổi đến kíp thời thì không nói đến không bảo vệ được văn vật, có khi còn để chúng chạy thoát.
Cơ Vô Song ánh mắt lập lờ, thuận miệng hỏi:
-Phó quan Y, cô nhìn nhìn thấy Cự Hùng rồi sao?
-Cự Hùng?
Y Phi nhớ lại khi nãy, gần chỗ của Chu Phương Tinh và Tần Xuyên quả thật có một cái xác rất lớn.
Cô mỉm cười gật đầu:
-Thấy rồi, Cơ tướng quân quả nhiên lợi hại, một võ giả Tiên Thiên như Cự Hùng cũng bị ngài chém một nhát ngang lưng, đúng là rất có bản lĩnh!
Cơ Vô Song cười, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng đang dậy sóng, thầm nghĩ, bị người ta chém ngang lưng sao? Rốt cuộc là ai làm?
-Haha! Tôi cũng chỉ là may mắn mà thôi! Chỉ tiếc đã có quá nhiều chiến sĩ bị chết, tôi thật vô cung, không bảo vệ c bọn họ!
Cơ Vô Song vẻ mặt bi thương phiền muộn, ánh mắt tràn đầy xót thương nhìn những chiến sĩ đã chết kia.