Đây là một câu lạc bộ tư nhân mà cả thành phố đều biết, có thể tới nơi này đều là nhân vật có máu mặt.
Trần Hạo Bân lái chiếc Infitini Q60 mui trần của mình, sau khi đến cổng ra vào, giao chìa khóa cho bảo vệ, đi vào trong đại sảnh.
Khi xuyên qua đại sảnh, một số nam nữ bên trong đều chỉ trỏ về phía gã. Có người địa vị không thua gã thì cười nhạo không hề che dấu.
Sắc mặt Trần Hạo Bân âm trầm, từ ngày phái đám người Trương Đại Bưu đi đối phó với Tần Xuyên, trái lại còn bị chúng mắng chửi trên đường, video bị tung lên mạng.
Trần Hạo Bân gã tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm ngân hàng thương nghiệp ở thành phố Đông Hoa, quá khứ đều là phong quang vô hạn, hiện giờ lại trở thành trò cười của rất nhiều người.
Bất kể là đi làm hay ở trong nhà, gã đều không ngẩng đầu lên nổi, giống như bất cứ lúc nào cũng có người đang cười nhạo gã.
Vốn gã muốn gọi điện chửi cho đám người Trương Đại Bưu một trận, hỏi rõ nguyên do, nhưng điện thoại không gọi được, điều này khiến gã càng căm tức hơn.
Đi vào một gian phòng đặt sẵn, bên trong đã có vài tên công tử đang uống rượu, còn có hai tên đang ôm cô nàng xinh đẹp khí chất không tầm thường.
- Hạo Bân, ông tới rồi! Tới đây, trước tiên làm vài chén!
Một tên con trai xấu xí nâng chén.
Trần Hạo Bân chứng kiến đám người này, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười, đây là đám ‘nhị đại’ thuộc vòng quan hệ của hắn, trong nhà có người buôn bán, có người làm quan, từ nhỏ đã quen lẫn nhau.
- Hầu tử, ông lại gầy đi rồi, đừng chơi phụ nữ nhiều quá, cẩn thận lại đột tử trên giường.
Trần Hạo Bân rót nửa cốc Whiskey, chạm cốc cùng đối phương, một hơi uống sạch.
Tên hầu tử này họ Hầu, trong nhà làm nghề quản lý tài sản tài chính, thuộc về hạng nằm chơi kiếm tiền, mỗi ngày đều rất phóng túng.
- Này, năm nay thị trường không tệ, đầu tư 30 triệu, lời 20 triệu. Ông già có chút khích lệ cuối cùng tôi cũng làm được chút chuyện, đương nhiên tôi phải tự thưởng cho mình, chơi thêm vài cô em rồi!
- Ông bớt khoác lác đi, ai không biết mấy ông dựa vào quan hệ nội bộ, lừa gạt đám dân chơi cổ phiếu kia, không phải là bản lĩnh thực sự.
Một tên con trai mặt vuông khác hừ một tiếng.
- Đậu xanh rau má, Mã Kim Bằng, ông đây dù là lừa gạt được 20 triệu cũng mạnh hơn mi! Ông làm phó cục cảnh sát, chút tiền lương đó còn không đủ cho tôi chơi một đêm!
- Hiện giờ ông đây làm phó cục, chính là trải đường, kiếm chút công lao. Qua ba năm, năm năm nữa tôi tiến vào tỉnh, đến khi đó mấy ông gọi tôi là ông Mã rồi!
Trần Hạo Bân híp mắt lại, nói:
- Lão Mã, hiện giờ ông làm phó cục, quyền lực trong tay không nhỏ đi?
Mã Kim Bằng cười đắc ý:
- Tạm được, dù sao cục trưởng cũng là dượng tôi, bình thường ông ấy đi chơi mạt chược, chuyện trong cục đều do tôi quyết định!
- Vậy ông nên giúp anh em một chuyện.
Trần Hạo Bân cười nói.
Mã Kim Bằng cười xấu xa:
- Tôi biết ngay hôm nay ông bảo tôi đi ra, quá nửa là vì chuyện kia. Yên tâm đi! Ông nói cho tôi tin tức về thằng nhóc t*ng trùng lên não đó, tôi xả giận cho ông!
- Anh em tốt, vậy thì nhờ ông rồi.
Trần Hạo Bân hưng phấn nâng chén.
Mã Kim Bằng vỗ ngực:
- Chuyện nhỏ! Chẳng phải chỉ là một thằng dân đen sao? Loại người này tùy tiện gán cho một tội danh, giết chết cũng không ai dám quản!
***
Rạng sáng, khách sạn Tứ Hải thành phố Đông Hoa.
Đây là một khách sạn có sai do Tứ Hải bang đầu tư, ngoài kiếm tiền còn có sòng bạc ngầm và hàng loạt các giao dịch đen diễn ra ở đây.
Trong một gian phòng, Vương gia đại công tử Vương Thế Huân đang sắc mặt phiền muộn nổi giận với một người nước ngoài.
Năm phút trước, bọn họ ở công viên Hà Tân tìm được một chiếc Carola đã hỏng, còn thi thể Báo đen đã không thấy đâu.
Điều duy nhất có thể xác định chính là Báo đen đã chết, bởi vì Chip sinh mệnh gắn trên người gã đã biểu hiện nhịp tim ngừng đập.
- Quỷ Dạ Xoa! Không phải ông nói Báo đen là sát thủ vương bài của công hội Xiêm La sao? Lão tử bỏ ra 1,5 triệu, ông chỉ phái đi một tên phế vật như vậy?!
Một nam tử mặt sẹo, da ngăm đen, vóc người cường tráng, mặc áo ngắn tay màu đen bó sát người, mái tóc khô vàng rối tung, đây chính là phó hội trưởng công hội sát thủ Xiêm La, Quỷ Dạ Xoa.
Trong mắt kẻ này lóe ra vẻ lạnh lẽo, trầm thapas đáp:
- Nếu không phải chúng tôi muốn mở rộng nghiệp vụ sang bên Hoa Hạ, giá cả của Báo đen ít nhất cũng là 2,5 triệu, cho nên số tiền kia không đắt.
Hơn nữa, Vương tiên sinh, tôi hoài nghi tình báo bên cậu cung cấp cũng không chính xác. Chúng tôi phát hiện ở hiện trường có hai viên đạn đặc chủng, điều này nói rõ Đường Vi hoặc Tần Xuyên có súng.
Súng ở Hoa Hạ là thứ bị khống chế nghiêm khắc, đột nhiên xuất hiện chuyện này, ảnh hưởng lớn tới sự phát huy của Báo đen.
- Mẹ nó, sao chúng tôi biết được chúng làm cách nào có được súng! Hơn nữa tên Tần Xuyên kia chỉ là một tên trông Net, cho dù là một võ giả Hậu Thiên, có thể mạnh tới mức nào? Sát thủ của các ông đều là ăn hại sao?!
- Nếu như Đường Vi cũng là võ giả Hậu Thiên, 2 vs1 thì Báo đen bị giết cũng là hợp lý. Vương tiên sinh, tôi cảm thấy tình báo của các cậu không đúng, hại chết một mãnh tướng của chúng tôi.
Trong giọng nói của Quỷ Dạ Xoa cũng mang theo lửa giận.
Y nghe theo lệnh của hội trưởng, mang theo vài tên sát thủ mạnh mẽ tới Hoa Hạ nhận nhiệm vụ, không ngờ lần đầu ra tay đã gặp bất lợi, nhiệm vụ đầu tiên đã tổn thất một tên sát thủ!
- Thế Huân, không được nóng nảy!
Đột nhiên Vương Chấn Thiên một mực ngồi trên ghế khoát tay áo, vẻ mặt thản nhiên.
Lúc này Vương Thế Huân mới thấy mình đã thất thố, vuốt tóc, khôi phục dáng vẻ công tử.
- Quỷ Dạ Xoa tiên xinh, Vương mỗ này cần xin lỗi rồi. Thực tế tôi cũng không rõ cô gái Đường Vi kia mạnh bao nhiêu, đã khiến anh tổn thất một tên thủ hạ, thật xin lỗi.
Vương Chấn Thiên mỉm cười nói.
Quỷ Dạ Xoa hừ lạnh một tiếng:
- Nhiệm vụ thất bại là chuyện thường trong giới sát thủ, chỉ là chuyện này ảnh hưởng tới danh tiếng công hội sát thủ Xiêm La chúng tôi, thật đáng giận!
- Ha ha, thất bại rồi, vậy tìm lại mặt mũi là được.
Ánh mắt Vương Chấn Thiên lập lòe:
- Tôi nghe nói Quỷ Dạ Xoa tiên sinh có thể xếp hạng trước hai mươi trong bảng sát thủ?
Quỷ Dạ Xoa nhếch miệng cười lạnh:
- Sao hả, ông muốn mời tôi tự mình ra tay? Giá tiền của tôi hoàn toàn không cùng cấp độ với sát thủ bình thường đâu!
- Hả? Xin cứ nói?
- Một đầu người, 10 triệu!
Quỷ Dạ Xoa không chút khách khí, mở miệng.
- Ông đang cướp ngân hàng sao?! Đầu người làm bằng vàng cũng không đáng giá 10 triệu!
Vương Thế Huân không nhịn được, chen ngang.
- Ngu xuẩn, sát thủ top 20 trên bảng sát thủ, muốn mời ai đều cần dùng trên chục triệu, top 3 thì khởi điểm đã là 100 triệu. Không tin thì cậu có thể đi hỏi các công hội top 10 khác.
Vương Chấn Thiên do dự một chút, dò hỏi:
- Xin hỏi Quỷ Dạ Xoa tiên sinh, thực lực của ông thuộc cấp độ gì?
- Võ giả Tiên Thiên sơ cấp!
Quỷ Dạ Xoa ngạo nghễ ngẩng đầu, danh hiệu này là chứng minh cường giả đương thời tốt nhất.
Ánh mắt cha con Vương gia đều ngưng lại, võ giả Tiên Thiên! Khó trách người này có thể tiến vào Top 20!
Chỉ có điều Xiêm La có thể đứng vào Top 10 tổ chức sát thủ, có một hai tên võ giả Tiên Thiên cũng là chuyện đương nhiên.
- Nghe nói một vị võ giả Tiên Thiên sơ cấp có thể đấu với 10 tên võ giả Hậu Thiên cao cấp, nói như vậy, chỉ cần Quỷ Dạ Xoa tiên sinh ra tay, Tần Xuyên và Đường Vi ắt phải chết?
- Đúng vậy!
Quỷ Dạ Xoa quả quyết đáp.
Vương Chấn Thiên vỗ tay ghế:
- Được! 20 triệu! Giao trước 10 triệu, đợi khi Quỷ Dạ Xoa tiên sinh mang đầu hai người họ tới, tất sẽ dâng thêm 10 triệu!
Quỷ Dạ Xoa không ngờ đại lão bang hội này thật hảo sảng, nhưng đúng lúc y cũng muốn tìm về mặt mũi bang hội, 20 triệu tuy là giá quy định, thế nhưng cũng không coi là thiệt thòi.
- Một lời đã định! Chờ mai tiền tới tài khoản, tôi sẽ đi lấy đầu chúng!
Quỷ Dạ Xoa nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
Đợi người vừa đi, Vương Thế Huân buồn bực nhìn cha mình:
- Cha, người tiêu 10 triệu giết Tần Xuyên thì cũng thôi, còn cần tốn 10 triệu giết Đường Vi? Cần phải vậy sao?
Vương Chấn Thiên đứng dậy, ánh mắt âm trầm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
- Trước đây cha cho rằng Đường gia không còn tồn tại, lưu lại một Đường Vi cũng không sao, không ngờ thực lực của cô ta còn mạnh như vậy. Nhưng cô ta còn có con đường lấy được súng, điều này nói rõ trong tay cô ta còn nắm giữ chút nhân mạch Đường gia lưu lại.
Cô ta không thể lưu lại, thừa cơ hội này cùng tiêu diệt luôn. Cũng là vì lần hợp tác giữa chúng ta và Nhật Bản sắp tới, diệt trừ hết tai họa ngầm… Đợi khi chúng ta hợp tác thành công, kiếm được tiền, 20 triệu không coi vào đâu.
Vương Thế Huân giật mình, cười tà nói:
- Vẫn là cha cân nhắc chu đáo!