- Ồ, sao lại có hai tên võ giả Hậu Thiên? Nhìn biểu lộ này xem ra là người tới không có ý tốt. Thằng nhóc, không phải là cháu lại rước phiền phức chứ.
Tần Xuyên trực tiếp nhìn về chiếc SUV màu đen ở phía sau. Tuy rằng nhìn qua cửa sổ xe thì cảnh tượng rất mơ hồ, nhưng Tần Xuyên vẫn có thể nhìn ra bên trong là ai.
Chính là Lý Hồng Viễn cùng Giang Vân Phàm, còn có một tên mà hắn không biết.
Trong mắt Tần Xuyên lóe lên ánh sáng âm u, hai tên này đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, đêm hôm khuya khoắt như vậy còn tìm tới cửa.
Chỉ có điều vào thời điểm này, trên đường xảy ra đánh nhau cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
- Mày là Tần Xuyên?
Một tên đàn ông đi tới trước quầy, lạnh giọng hỏi.
Tần Xuyên đang định nói gì thì Tần Minh đã đi tới che trước mặt hắn.
- Các người tìm cháu trai tôi có chuyện gì sao?
Tần Minh cảm thấy Tần Xuyên không thể đối kháng với hai tên võ giả Hậu Thiên, vì vậy tự nhiên ra mặt cho hắn.
Tần Xuyên cười cười, ông già này rất nghĩa khí đó, vậy mà không chút do dự đứng ra.
- Lão già, không muốn chết thì cút mau!
Tên còn lại phất tay.
Tần Minh cười lạnh:
- Lão phu không tránh ra, hai người có thể làm khó dễ được ư?
- Hừ, đúng là một lão già không sợ chết mà.
Một tên vung tay, chụp vào bả vai Tần Minh, định trự tiếp đẩy ông ra.
Nhưng bả vai Tần Minh chấn lên một cái, sử dụng thốn kình, giống như măng mọc mùa xuân, trực tiếp đem bàn tay kia bắn ra!
Một động tác phản kích nho nhỏ này cũng là công phu tu luyện vài chục năm mới có thể thành được. Tu vi ông lão này tuy mới chỉ là Tiên Thiên sơ cấp, nhưng vận dụng lực lượng và thân thể thì mấy tên võ giả Tiên Thiên sơ cấp trẻ tuổi còn xa mới đuổi kịp, tinh diệu vô cùng.
Đối với cổ võ giả mà nói, tu vị tuy rằng quan trọng nhưng khi tu vị ngang nhau thì cần xem trình độ phát huy.
Cũng giống như hai tên quyền thủ cùng cân nặng, khi đánh nhau thì cần xem kỹ thuật ai tốt.
Một số võ giả thế hệ trước thường thường có thể lấy một địch hai, ba tên võ giả đồng cấp trẻ tuổi khác. Làm được điều này chính là do họ hơn vể kinh nghiệm cùng kỹ xảo.
Tần Xuyên ở phía sau thấy một màn như vậy, híp mắt lại, thầm nghĩ trong năm cổ võ thế gia lớn có thể hơn được nhiều gia tộc cổ võ trong thiên hạ như vậy quả nhiên là có môn đạo!
Chính mình cẩn thận một chút hiển nhiên không có sai. Dù sao một mình Tần Minh đã rất lợi hại, các đại gia tộc khẳng định cao thủ như mây, chính mình tuyệt đối không nên bộc lộ quá nhiều thực lực, cũng không thể kiêu ngạo, tránh bị người nhìn chằm chằm vào, tạo thành mối họa.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Xuyên liền bỏ đi suy nghĩ thi võ, vẫn là an phận mà vượt qua kỳ thi văn đi.
Tên võ giả Hậu Thiên kia cả kinh, nhìn bàn tay mình bị bắn ra, giật mình nói:
- Lão già, hóa ra ông cũng là người luyện võ! Vậy thì chớ trách chúng ta nặng tay!
Hai tên võ giả đồng thời vận chân khí, thi triển ra cùng một môn quyền pháp, một trái một phải tấn công tới đầu và ngực Tần Minh.
Tân Minh một tay vung ra ngăn cản, phong bế đường quyền của hai người, lại xoay mình một cái, một cước đá vào mông tên bên trái.
Hạ bàn tên đó bất ổn, bị đá bay ra khỏi cửa lớn tiệm net.
Một tên khác thấy tình hình không, ổn, hai tay đấm móc, ý đồ từ dưới lên trên, đánh vào chỗ hiểm của Tần Minh.
Nhưng Tần Minh đẩy ra một chưởng ấn, chân khí Tiên Thiên mạnh mẽ nuốt sống luống chân khí Hậu Thiên kia, đánh bay tên còn lại ra ngoài.
Hai tên võ giả có thực lực Hậu Thiên trung cấp này vô cùng sợ hãi, ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khó tin nhìn ông lão khí định thần nhàn này.
- Võ giả Tiên… Tiên Thiên?! Các hạ rốt cục là ai?!
Tần Minh khẽ chau mày:
- Xem đường quyền của các người thì là người của Lý gia tỉnh Tây? Vì sao tới đây muốn gây phiền toái với cháu trai ta?
Hai tên võ giả càng thêm giật mình, ông lão này có thể nhìn thấu bối cảnh gia tộc của bọn họ?
Lúc này, bên trong một chiếc SUV màu đen, một tên đàn ông chừng 5-60 tuổi, thể trạng ục ịch, mặc quân trang thượng tá vội vã chạy tới.
- Tần nhị gia! Hạ thủ lưu tình! Là hiểu lầm, hiểu lầm!
Tên thượng tá ục ịch kia lớn tiếng kêu, trên trán đầy mồ hôi. Sau khi gã ngồi trên xe nhìn rõ tướng mạo Tần Minh, bị dọa tới hai chân mềm nhũn.
Tần Minh nhìn thấy đối phương, trầm mặt nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Lý Tam gia, thượng tá Lý Quảng Liệt, năng lực của Lý gia thật lớn đó! Từ tỉnh Tây chạy tới tỉnh Giang, còn muốn ra tay với con cháu Tần gia ta. Thực cho là Giang Nam Tần thị toàn bộ đã chết hết rồi sao?!
Tần Xuyên ở sau nghe được bốn chữ Lý gia tỉnh Tây, mới nhớ tới trong phần tư liệu kia có đề cập qua một chút.
Toàn bộ Hoa Hạ ngoại trừ năm đại cổ võ thế gia còn có mấy trăm gia tộc cổ võ khác. Trong đó Lý gia ở tỉnh Tây có thể miễn cường nằm trong top 10, có được nhà máy công nghiệp quân sự, có vị trí nhất định trong quân, có thể coi là một gia tộc thực lực không kém.
Đương nhiên nếu so với năm đại thế gia thì như sư tử và sài lang, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Những gia tộc top 10 này đều hi vọng có ngày thay thế địa vị năm đại thế gia, nhưng quy mô gia tộc cùng chênh lệch nội tình, chênh lệch về số lượng võ giả Tiên Thiên khiến cho bọn họ không có cơ hội gì.
- Tần Nhị gia, ngài nói gì? Tần… Tần Xuyên là con cháu Tần gia?
Lý Quảng Liệt nghe xong, có chút choáng váng.
Tần Minh vẻ mặt tự hào nói:
- Tần gia chính là trưởng tôn Tần gia chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nghe nói chuyện Tần gia và Liễu gia thông gia với nhau sao? Ngay cả tên của trưởng tôn Tần gia ta tên gì cũng không biết?!
Lý Quảng Liệt đúng là khóc không ra nước mắt. Ma dờ phắc cơ! Đương nhiên gã biết người kết hôn cùng Liễu Hàn Yên là Tần Xuyên, nhưng ai có thể nghĩ tới thằng này là một tên trông Net chứ?!
- Tần Nhị gia, đây là hiểu lầm. Sớm biết đó là con cháu Tần gia ngài, chúng ta nào dám tới mạo phạm.
Lý Quảng Liệt cúi người. Dù sao ngay cả lão đại Lý gia bọn họ khi gặp Tần Minh cũng phải khách khí, gã chỉ là lão tam đương nhiên không dám thái độ gì.
Tần Minh hừ lạnh một tiếng:
- Ta ngược lại muốn biết cháu ta vừa mới xuất hiện, sao lại chọc Lý gia rồi, nói ta nghe một chút!
Lý Quảng Liệt vẻ mặt đắng chát, khó nói lên lời. Dù sao lần này tới đây thuần túy là vì Tần Xuyên chọc giận đám người Lý Hồng Viễn.
Gã hận Lý Hồng Viễn muốn chết, ngay cả bối cảnh của đối phương cũng không rõ đã nói có thể tùy tiện giẫm đạp, tùy tiện đánh, việc này kết thúc như nào bây giờ?!
- Nói!
Tần Minh trừng mắt, vẻ mặt hung ác, hoàn toàn khác với tư thái ôn hòa thường ngày.
Tần Xuyên ở sau ngẩn ra, hắn cảm giác được Tần Minh đang tức giận thực sự.
Ông lão này không phải vì ai khác mà chính là vì Tần Xuyên, cảm thấy tức giận khi hắn bị bắt nạt.
Đây chính là thể hiển bản năng nhất trong quan hệ huyết thống: Trưởng bối bao che khuyết điểm.
Tần Xuyên không khỏi cảm động, xem ra người Nhị gia gia Tần Minh này là thực lòng đối xử với hắn.
Lý Quảng Liệt bị dọa toàn thân nổi da gà, chỉ có thể trút lửa giận vào hai tên trốn ở trong xe kia.
- Lý Hồng Viễn! Mang theo đứa cháu trai vô liêm sỉ đó của ông ra đây! Ra giải thích rõ ràng cho ông!
Lý Hồng Viễn và Giang Vân Phàm trong xe nhìn thấy Lý Quảng Liệt cúi đầu cười lấy lòng ông lão kia, bị dọa thiếu chút nữa là chạy té cứt té đái.
Trong mắt họ, Lý gia chính là cổ võ thế gia có địa vị lớn trong quân đội, gia tộc thế tục bình thường căn bản không thể so được.
Sao có thể nghĩ tới hết lần này tới lần khác, Tần Xuyên lại là người của năm đại thế gia! Đúng là vận cứt chó mà!