Nửa thân trên cởi trần, cơ bắp trông bình thường, không cường tráng lắm, nhưng nếu người thành thạo vừa nhìn sẽ phát hiện được, mỗi cơ bắp của y đều được phân bố theo tỉ lệ hoàn mỹ nhất, không có chút dư thừa, cũng không chút khiếm khuyết.
Nửa thân dưới mặc chiếc quần vải thô rộng thùng thình, hai bàn chân trống không, móng chân gần biến thành màu đen rồi.
E là không ai có thể ngờ, đường đường là nhị thiếu gia của Cơ gia, lại trông giống một kẻ lang thang như vậy.
Thứ duy nhất đáng giá trên người y, là trên tay đeo một sợi dây màu đỏ, trên sợi dây đỏ, có luồn chuỗi bồ đề kim cang màu đỏ đậm sáng bóng.
- Ở đây, trừ luyện công, có chuyện gì khác để làm chứ, nếu tu vi của con vẫn không tăng tiến vậy chẳng phải con là thằng ngu à?
Cơ Vô Danh nhếch miệng cười nói.
Cơ Vạn Lý nói:
- Cha biết trong lòng con không vui, quanh năm cứ phải ở đây, nên rất bất mãn với cha, nhưng con yên tâm, con sắp được ra ngoài rồi.
- Ah?
Cơ Vô Danh nở nụ cười nghiền ngẫm, vuốt mái tóc dài của mình nói:
- Xem ra... trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi?
Cơ Vạn Lý thở dài,
- Thực ra... anh trai con... nó... bị người ta phế rồi!
Cơ Vô Danh híp híp mắt, lập tức khinh thường nói:
- Hóa ra là chút chuyện nhỏ thôi à, lúc trước anh cả muốn đoạt được danh xưng đệ nhất thiên tài Trung Quốc, dĩ nhiên là phải chuẩn bị nhận sự ghen ghét của mọi người xung quanh với.
Thực lực anh ấy, cũng chỉ như vậy, cao thủ mạnh hơn anh ấy, quá nhiều, bị người ta phế cũng chẳng có gì kỳ lạ, đừng hy vọng con ra mặt thay cho anh ấy, muốn đi thì trưởng bối các người đi đi.
Nói xong, Cơ Vô Danh nằm vật xuống giường đá, chân này gác lên đầu gối chân kia, từ động tác của y, giường đá phát ra tiếng kim loại va chạm “coong coong”.
Hóa ra, hai chân Cơ Vô Danh, đều được xích bằng khóa sắt đặc biệt vừa to vừa thô như cánh tay, đoạn cuối khóa sắt, treo một quả cầu sắt cực lớn nặng mấy trăm ký!
Dù là đàn ông trưởng thành, không phải bốn năm người thì đừng mơ nhấc được quả cầu sắt kia, nhưng một mình Cơ Vô Song, mỗi chân đều treo một quả cầu sắt!
Khó có thể tưởng tượng, y làm thế nào mà có kéo được trọng lượng ngàn cân này để sống qua ngày.
Cơ Vạn Lý khóa sắt trên chân con trai, lộ vẻ không đành lòng, lắc đầu nghiêm nghị nói:
- Cũng không phải là cao thủ thành danh nào đó đối địch với nó, mà là... trưởng tôn trưởng tử Tần gia, thiếu gia Tần Xuyên đã từng bị vứt bỏ, đã phế anh cả con!
- Cái gì?
Cơ Vô Danh sững sờ, quay đầu lại, cuối cùng ánh mắt đã lộ vẻ hứng thú.
- Cái thằng... nghe nói bị vứt bỏ đó, ngay cả mẹ ruột cũng không biết là ai à? Không phải nó bằng tuổi con sao?
- Đúng vậy, cũng chẳng biết nó học đâu ra được bản lĩnh rất cổ quái, trước mặt mấy trăm tướng sĩ quân đội, dùng Long Thủ Trảo mà anh cả con rất am hiểu, phế đi anh cả con, quả thực là một sự nhục nhã to lớn đối với Cơ gia chúng ta!
Cơ Vạn Lý sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng, Cơ Vô Danh lại cười “ha ha” mấy tiếng, ngồi bật dậy:
- Thú vị! Chẳng cần dùng công phu gì khác, chỉ dùng Long Trảo Thủ? Nói thử xem, tu vi của hắn, như thế nào?
Cơ Vạn Lý lắc đầu,
- Cũng không rõ lắm, rốt cuộc tu vi của hắn như thế nào, nhưng trước đây khi gặp người trừng phạt của đồng minh Tulip, chỉ một mình, đã đánh bại một kỵ sĩ trưởng, ba vệ sĩ trưởng, tiện thể còn chém chết Phá Lãng và Sytry trong mười ba Binh vương, cũng đã một mình đánh bại sáu đại cao thủ Tiên Thiên, thực lực dù chưa đạt đến Tiên Thiên cao cấp, thì có lẽ cũng xấp xỉ đó.
- Tiên Thiên cao cấp?
Nụ cười trên mặt Cơ Vô Danh càng lúc càng tươi,
- Thú vị... trong lứa trẻ, coi như con đã có thể gặp được một cao thủ rồi.
- Vô Danh, đừng kinh địch, Tần Xuyên này tuyệt đối không phải người đơn giản, tuy con có thiên phú dị bẩm, là thiên tài cổ võ trăm năm có một của Cơ gia chúng ta, nhưng con một biết, một khi bản thân phát huy toàn lực, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cơ Vạn Lý lo lắng nói.
Cơ Vô Danh ngẩng đầu, đùa giỡn nói:
- Cha à, cha đã đến tìm con, dĩ nhiên là đã đến bước đường cùng rồi, mấy câu nhảm nhí này bỏ qua đi... nói, muốn con đối phó với Tần Xuyên thế nào? Nắm đấm của con, không thể nhịn được nữa rồi.
Cơ Vô Danh nắm chặt nắm đấm, xương khớp kêu “răng rắc”, một cỗ chân khí Tiên Thiên màu đõ thẩm tràn ngập nhân tâm, không ngừng xao động.
Nhìn thấy thần thái của con trai như vậy, Cơ Vạn Lý cắn răng một cái, không do dự nhiều, nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại hội Thanh Long tháng một, Tần gia sẽ phái Tần Xuyên tham gia, Đại hội Thanh Long lần này, có lẽ các gia tộc đều coi trọng Tần Xuyên, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể bại dưới tay Tần gia!
Kẻ thắng trong đại hội lần này, sẽ có phân lượng hơn bất kỳ kỳ đại hội nào trước đây, chiến thắng Tần Xuyên, đủ để Cơ gia chúng ta bước thêm một tầng cao, hơn nữa, chúng ta sẽ có cơ hội quý giá đầu tiên, tham gia nghiên cứu “Thần vật”!
Cơ Vô Danh nhíu mày,
- Cái gì? Còn phải đợi đến tháng một? Vậy chẳng phải còn hơn ba tháng nữa? Đáng ghét... cái thần vật chó má gì đó, con chẳng thèm! Ba tháng sau đến gọi con!
Nói xong, Cơ Vô Danh bực bội nằm vật xuống một lần nữa, quay mặt vào vách tường, không thèm để ý đến Cơ Vạn Lý nữa.
Cơ Vạn Lý bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cả gia tộc đều cung kính với gia chủ ông, nhưng chỉ mình Cơ Vô Danh này hoàn toàn không coi người cha đẻ là ông ra gì.
Nhưng từ trước đến nay ông chưa từng bất mãn Cơ Vô Danh, chỉ có sự áy náy, cũng không cho phép bất kỳ ai trong gia tộc, được nói câu nào không hay về Cơ Vô Danh.
Khi bước nhanh ra đại viện, đột nhiên nghe thấy giọng Cơ Vô Danh truyền ra từ trong ngôi nhà đá...
- Bắt đầu từ tháng này, mỗi ngày đem đến cho con năm kg thịt bò sống! Thịt phải còn máu! Mẹ nó... ngày nào cũng ăn chay, tham gia Thanh Long đại hội sao có sức mà đánh nhau!
Cơ Vạn Lý đứng ở cửa, nghe yêu cầu của con trai, dở khóc dở cười, nhưng đành phải nghe theo...
...
Có lẽ để tuyên bố mùa hạ đã đi xa, thành phố Đông Hoa bắt đầu những trận mưa dông.
Những hạt mưa như hoa rơi tan tác, sấm chớp giữa trời đen.
Bích Hải Sơn Trang.
Phía Đông nhà của Tần Xuyên, không có đường, chỉ là vách núi.
Dưới vách núi, cuồng phong gào thét, mưa dông dữ dội, sóng biển đánh vào đá ngầm, bọt nước văng khắp nơi.
Không ai có thể ngờ, có một người đàn ông, có thể đứng yên trên một hòn đá ngầm trụi lũi, nhìn biển đêm gào thét, mây đen vần vũ giống như bốn bề yên tĩnh.
Người này, dĩ nhiên là Tần Xuyên.
Sáng sau khi Tần Xuyên rời giường, muốn luyện công thì phát hiện trời mưa sét đánh, trong đầu bỗng nhiên nãy ra vài suy nghĩ khó hiểu.
Hắn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, là dấu hiệu sắp ngộ ra thứ gì đó mới.
Hắn biết, đã đến lúc tâm thần ổn định, tổng kết lại những tu luyện và trận chiến gần đây, mày mò kiếm ý mới rồi.
Kết quả là, Tần Xuyên mặc đồ ngủ, nhảy xuống vách đá, cứ đứng đó một buổi sáng.
Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, trong mắt Tần Xuyên bắn ra hai đạo tinh mang, cơ thể dùng chiêu Phi Long Thăng Thiên, xoay người chạy đi!
Sau đó, tay Tần Xuyên hiện lên kiếm chỉ, cơ thể lơ lửng, một cổ kiếm khí màu xanh hội tụ xung quanh cơ thể hắn, cả người phát ra hoa quang vô cùng đẹp đẽ!
Trong chốc lát, vô số kiếm quang màu xanh, như vô số ảo ảnh, chồng chéo lên nhau, phát ra những tiếng vang giống như sét đánh!
- Ầm! Ầm! Ầm!!
Luồng kiếm quang thứ nhất đánh lên khối đá ngầm cực lớn, đá ngầm như bị kim loại ngang ngạnh đâm vào, làm xuất hiện khe hở!
Trong hai giây ngắn ngủi, sáu bảy đạo kiếm quang đánh vào đá ngầm, kiếm quang và kiếm thanh đan xen, thanh thế rất lớn.
Vào thời khắc Tần Xuyên rơi xuống biển, khối đá ngầm cực lớn đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, chỉ để lại một hố rộng, bị nước biển che lấp.
- Phù phù!
Tần Xuyên rơi xuống biển, sau một hồi lạnh buốt, cả người hắn run lên.
Nhổ ra một ngụm nước biển, Tần Xuyên cười ha hả, bơi về phía hòn đá ngầm bên cạnh, trong đầu quyết định, sau khi cường hóa chiêu này, sẽ gọi nó là “Lôi Vũ”.
Đây là bản cường hóa của Sậu Vũ, nhưng lại có điểm khác biệt, tuy độ dày đặc của kiếm xuất ra giảm bớt, nhưng tần suất lại khó nắm bắt, thanh thế cũng lớn hơn.
Đối phó với những kẻ địch khả năng phòng ngự tương đối mạnh, Sậu Vũ thường không có tác dụng lớn, nhưng chiêu Lôi Vũ này đã có thể bù đắp nó.
Sau khi hấp tấp chạy về nhà, Tần Xuyên đang định tắm rửa, thì nghe chuông điện thoại vang lên, cẩn thận cầm lên xem. Thấy Bạch Dạ đã gọi cho hắn mười cuộc điện thoại.
Tần Xuyên vội nghe máy, ngại ngùng hỏi:
- Tiểu Dạ Dạ, sao vậy?
- Anh làm gì mà không nghe máy?
Bạch Dạ thiếu kiên nhẫn hỏi.
- Hì hì, anh xuống dưới vách núi luyện công, hôm nay anh ngộ ra một kiếm ý vô cùng lợi hại, anh nói em nghe...
Không để Tần Xuyên tiếp tục hưng phấn kể lể, Bạch Dạ cắt ngang lời hắn.
- Được rồi, được rồi! Lộn xộn gì nữa! Làm như em không có võ công hay là em là đứa trẻ ba tuổi? Kiếm ý mới một buổi sáng là có thể mày mò ra sao? Cùng cô nàng nào đó dây dưa thì cứ nói thẳng ra là được rồi!
Chỗ em có một người, anh phải đến gặp, mau lên!
Nói xong, Bạch Dạ cúp máy.
Tần Xuyên phiền muộn, đúng là mình chỉ dùng một buổi sáng thật mà, sao cô ấy lại không tin chứ?