Trước mắt bọn họ là một cô bé xinh đẹp bị trói trên ghế, trên mặt nước mắt đang chảy, hốc mắt đỏ hồng, cắn chặt môi, chính là Diệp Tiểu Nhu!
Cô bé nghe chúng hỏi mật mã, trong mắt hiện vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn quyết không mở miệng.
Một người đàn ông mặc âu phục, đeo dây chuyền vàng ngồi trên một chiếc ghế ông chủ, đó chính là thủ lĩnh của bọn lưu manh này.
Gã đang nghịch một con dao quân sự Thụy Sĩ nhỏ xinh ra, cắt tỉa móng tay cho mình.
Thấy Diệp Tiểu Nhu không nói lời nào, gã có chút bực bội nhìn một người đàn bà trang điểm đậm ở gần đó.
- Triệu Ngọc Lan, hình như con gái bà còn không rõ, bà tâm sự cùng cô ta đi? Có phải cần chúng ta tự mình ra tay để cô ta hiểu rõ?
- Ai yêu, Trương ca, nha đầu kia bướng bỉnh như vậy đấy, để tôi tới nói chuyện với nó.
Triệu Ngọc Lan cười lấy lòng, đi tới trước mặt Diệp Tiểu Nhu, ra vẻ dạy dỗ con cái.
- Con gái ngoan, con cũng đừng ngoan cố như vậy, phải nhìn rõ tình hình thực tế. Anh Trương đây là nhân vận lăn lộn trên đường, nếu con không chịu nói mật mã thẻ ngân hàng ra, bọn họ sẽ khiến con chịu đau khổ!
Mẹ vì muốn tốt cho con, con nghe mẹ nói đi, bằng không chịu thiệt thòi chính là bản thân con nha…
Trong mắt Diệp Tiểu Nhu tràn ngập vẻ tuyệt vọng, giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.
- Nếu không phải bà đánh bạc táng gia bại sản, vay nặng lãi chúng, nếu không phải bà để bọn họ tới bắt cóc tôi, tôi ở đây sao?
Hiện giờ bà còn dám mở miệng xưng mẹ trước mặt tôi, tôi nghe chữ này mà cảm thấy buồn nôn!
- Câm miệng! Nha đầu thối!
Triệu Ngọc Lan tức giận, mặt đỏ bừng mắng:
- Diệp Đông Cường là cha mày, chẳng lẽ Triệu Ngọc Lan ta không phải mẹ ruột của mày? Mày quên ai mang thai 9 tháng 10 ngày đẻ mày ra sao?
Ba vạn trong thẻ ngân hàng kia để chữa bệnh cho Diệp Đông Cường chẳng khác nào nước đổ lá khoai, chẳng có tác dụng rắm gì! Nhưng có thể trả hết tiền nợ cho ta! Cái nào có tác dụng hơn chẳng lẽ mày không nhìn ra được?
Trong mắt Diệp Tiểu Nhu ánh lên nước mắt:
- Cho dù bỏ ra 30 vạn, 300 vạn chữa bệnh cho cha, không chưa được tôi cũng không thẹn với lương tâm. Nhưng hiện giờ trả cho bà một đồng tiền vay nặng lãi, tôi cũng cảm thấy buồn nôn!
- Nha đầu thối…
Triệu Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên muốn tát một phát.
Nhưng khi chứng kiến ánh mắt bất khuất của Diệp Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào mình, bà ta lại thôi.
- Triệu Ngọc Lan.
Trương ca ngồi trên ghế sếp nhíu mày, nói:
- Nếu không hỏi được thì thôi đi.
- Thế nhưng mà Trương ca… tiền thì làm sao.
Triệu Ngọc Lan quay đầu, cười hỏi.
Trương ca nhếch miệng cười:
- Gà mẹ như bà cũng không đáng giá, bán sang Myanma cũng chỉ vài ngàn tệ. Nhưng con gái bà quả thực không tệ, mặt mộc đã xinh đẹp như vậy, trang điểm tốt thì ắt có thể bán được một giá cao.
- Hả?
Hai chân Triệu Ngọc Lan mềm nhũn, bị dọa quỳ xuống đất!
- Sao bà lại kinh ngạc như vậy? Đừng lo, chúng ta vẫn thường xuyên hợp tác với bên Myanma, hàng năm bán phụ nữ qua đó ít nhất cũng có 2-30 người, bà sẽ không thiếu bạn.
Trương Hiếu Thành cười âm trầm.
- Trương ca! Trương ca hãy thư thả mấy ngày đi! Tôi… tôi sắp 50 tuổi! Không đáng tiền đâu!... Hu hu…
Triệu Ngọc Lan khóc như mưa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu trắng bệch, thân thể run run.
Không ai ngờ tới đây là bọn buôn người độc ác.
Chiều nay cô bé vừa ra khỏi trường học, định tới tiệm Internet đi làm thì bị mấy tên lưu manh bắt cóc, đẩy lên xe.
Cô phát hiện là do chủ nợ vay nặng lãi của Triệu Ngọc Lan tới tìm cô, hơn nữa còn do Triệu Ngọc Lan nói cho họ biết trên tay mình có ba vạn tệ.
Đả kích trầm trọng lần này khiến cho cô hoàn toàn tuyệt vọng với người mẹ này, cảm giác toàn bộ thế giới đều u ám.
- Khà khà, lão đại, cô em này thơm ngon như vậy, không bằng lão đại thoải mái trước, sau đó bán đi, chẳng phải là tốt hơn sao?
Một tên tiểu đệ đề nghị.
Trương ca híp mắt, quả thực gã rất động lòng:
- Được! Vậy tối nay lão tử thoải mái đủ rồi sẽ cho tất cả các ngươi nếm thử mùi vị!
- Cảm ơn lão đại!Ha ha! Đêm nay mọi người thật có phúc!
Cả đám lưu manh phát ra trận cười phóng đãng.
Nước mắt Diệp Tiểu Nhu rơi như mưa, cô không dám nghĩ mình sẽ bị làm nhục như nào nữa.
- Anh Tần Xuyên… Anh Tần Xuyên…
Không biết vì sao Diệp Tiểu Nhu lại khẽ thì thào gọi tên Tần Xuyên.
Mặc dù cô biết cho dù Tần Xuyên ở đây cũng không thể cứu cô trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cô vẫn nghĩ tới người con trai này.
Triệu Ngọc Lan thì ngồi phệt xuống đất như mất hồn, dường như nghĩ cảnh sau khi bị bán ra nước ngoài sẽ bị chà đạp như nào.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn như boom từ cửa truyền tới!
Hai cánh cửa văn phòng bị một người từ bên ngoài mạnh mẽ đạp tung, tro bụi bay mù mịt!
Cả đám lưu manh choáng váng, tập trung tinh thần nhìn về phía cửa ra vào, cờ lờ gờ tờ?!
- Anh… Anh Tần Xuyên?!
Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn sang, kinh hỉ mà rơi nước mắt.
Giống như ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của cô, để cho người con trai này xuất hiện.
Chân đi tông thái, tay phẩy phẩy bụi, Tần Xuyên chậm rãi bước qua tấm ván cưởi, từng bước đi vào văn phòng.
Vẻ mặt thoải mái, hắn đi về phía Diệp Tiểu Nhu, cười cười. Sau đó hắn coi đây như chỗ không người, đi đến bên cạnh cô bé, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt hộ cô.
- Tiểu Nhu, em làm từ nước sao, sao có thể chảy nhiều nước mắt như vậy?
Động tác của Tần Xuyên rất dịu dàng.
Diệp Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt, giống như đang nằm mơ:
- Anh Tần Xuyên… Anh… Sao anh lại tới đây?
Tần Xuyên cười xấu xa một cái:
- Đã đến lúc thay ca mà không thấy em tới, anh sợ em lười biếng cho nên đi tìm em.
- Nhưng sao anh tìm được em?
Diệp Tiểu Nhu hỏi.
- Kỳ thực anh đã cài trong điện thoại em phần mềm theo dõi, tiểu Nhu nhà ta xinh đẹp như vậy, cho nên anh luôn lo em sẽ bị người xấu bắt cóc!
Tần Xuyên bắt đầu phát huy trí tưởng tượng.
Diệp Tiểu Nhu đơn thuần lại tin tưởng, khuôn mặt đỏ bừng, may mà người con trai này sớm phòng bị.
Tần Xuyên giống như không quan tâm tình cảnh trước mắt, nhàn nhã nói chuyện phiếm với Diệp Tiểu Nhu.
- Tần… Tần… Tần tiên sinh?!
Đột nhiên, một tên lưu manh đầu mào gà đứng bên người Trương ca nghẹn ngào kêu to.
Tần Xuyên nhìn sang, giật mình:
- Tôi đang thắc mắc sao chiếc Jinbei dưới nhà quen mắt vậy, hóa ra là người quen.
Tên mào gà kia chính là Trương Đại Bưu, người thay Trần Hạo Bân làm việc hôm trước, kết quả bị Tần Xuyên đánh cho một trận!
- Đại Bưu, mày quen nó sao?
Trương ca trầm mặt hỏi.
Trương Đại Bưu vội vàng báo cáo:
- Anh, người này chính là Tần Xuyên mà em kể với anh, là người mà khi trước Trần Hạo Bân bảo chúng ta đối phó. Gã là một tên võ giả, ra tay rất lợi hại.
Hiện giờ Diệp Tiểu Nhu tỉnh táo lại cũng nhớ tới tên Trương Đại Bưu kia không phải là tên côn đồ chặn xe trên đường sao?
Gã nói Tần Xuyên là võ giả? Ý là Tần Xuyên biết võ công?
Cô bé đột nhiên hiểu được vì sao ngày đó Tần Xuyên có thể toàn thân trở ra.
Chỉ có điều Trương Đại Bưu lại không nhận ra Diệp Tiểu Nhu, vì cô bé hôm đó ngồi ở sau xe, nếu không cũng không tùy tiện bắt Diệp Tiểu Nhu tới đây như vậy.
- Hả?
Trương ca sau khi nghe xong, cũng không sợ hãi, đứng dậy nói:
- Tần tiên sinh, tôi gọi Trương Hiếu Thành, bạn bè lăn lộn ở vùng này đều khách khí gọi tôi một tiếng Trương ca.
Trước đây cậu đánh em tôi, lại khiến chúng tôi bị đứt một đường kiếm sống, hôm nay tới đây là có ý gì?
Tần Xuyên không trả lời gã, cúi đầu cởi dây da trên người Diệp Tiểu Nhu.
- Này! Ai cho mày cởi ra?! Không nghe thấy lão đại của chúng tao nói sao? Tai mày điếc hả?
Một tên lưu manh đi tới, chửi ầm lên.
Tần Xuyên không quay đầu lại, dây da vừa cởi bỏ xong hất ra sau.
Cháttt
Giống như một cây roi da trực tiếp vụt lên tai phải tên lưu manh.
Da tróc thịt bong, bọt máu bắn ra!
- A…
Tai tên lưu manh kia bị quất tới máu thịt trộn vào nhau, đau tới mức kêu lớn, lăn lộn trên đất.
Tần Xuyên vịn Diệp Tiểu Nhu đứng dậy, lạnh lùng quay đầu nói:
- Tai tôi rất tốt, chỉ có điều có người hình như bị điếc.