Chiêu thức này là chiêu “Thập Vạn Hỏa Cấp” mà Liễu Anh từng tung ra với hắn. Tần Xuyên phát hiện ra rằng, chiêu thức này nhấn mạnh vào tốc độ rất nhanh, một loạt chiêu tung ra một cách điên cuồng, lại có thể dùng để đối phó với đòn của Ám Nguyệt.
Chân của hai người đập vào nhau như sấm sét giữa không trung, những tiếng nổ vang lên liên tục vang khắp bãi tập.
- Đây không phải là…đòn chân duy nhát trong Tam Dương Vô Cực Thủ của Liễu gia sao?
Sở Thiên Khoát nhận ra chiêu thức này, lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Liễu Hàn Yên.
Bởi lẽ Tam Dương Vô Cực Thủ phần nhiều là đòn tay, chỉ có chiêu thức chân này ở trong đó, nên nó rất nổi bật.
Nhưng thực ra, Liễu Hàn Yên cũng rất bất ngờ. Cô nhìn Tần Xuyên sử dụng Thập Vạn Hỏa Cấp một cách thuần thục như vậy, giống như đã luyện nó từ bé!
- Liễu tưởng quân, chẳng lẽ cô dạy Tần Xuyên Tam Dương Vô Cực Thủ sao?
Tống Bảo Lâm ngạc nhiên hỏi, vì theo lẽ thường, dù cho hai người có kết hôn, thì Liễu Hàn Yên cũng sẽ không dạy cho Tần Xuyên tuyệt học của Liễu gia một cách dễ dàng như vậy.
Sở Thiên Khoát ngắt lời:
- Không thể nào! Tam Dương Vô Cực Thủ phải sử dụng cùng với Tử Dương Công. Hàn Yên là phụ nữ, từ nhỏ chỉ tu luyện Thiên Huyễn Băng Ngưng, cô ấy cũng không biết Tam Dương Vô Cực Thủ, sao có thể dạy cho Tần Xuyên chứ?
Liễu Hàn Yên lầm bầm:
- Anh ấy chỉ nhìn thấy một lần…Hơn nữa, anh ấy không biết cách vận hành chân khí thế nào, là anh ấy tự học được chiêu này.
- Gì cơ?
Tất cả mọi người có mặt đều ngớ người. Chỉ nhìn thấy một lần, mà tự học được sao?
Phải có khả năng lĩnh ngộ, học tập giỏi giang thế nào mới có thể làm được chuyện tưởng như không thể này?
Sở Thiên Khoát đầy cảm khái, ánh mắt lấp lánh nhìn Tần Xuyên đang đánh rất hăng say ở giữa sân, nói:
- Đúng là tuổi trẻ tài cao. Sao Tần gia lại có thể xuất hiện một quái vật nhỏ như vậy chứ?
Tống Bảo Khôn và những người khác của Bộ An Ninh đều mang vẻ mặt phức tạp. Tần Xuyên càng mạnh, thì họ càng mong muốn hắn gia nhập Bộ An Ninh.
Sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, mà còn trẻ đến thế, nếu không để họ dùng người này thì là một tổn thất lớn.
Ám Nguyệt tướng quân cũng phát hiện ra chiêu thức này khá quái dị. Sau hơn hai chục đòn cước không thành, cô bay về phía sau rồi đứng trên mặt đất.
- Hay lắm, cậu biết nhiều chiêu thức đấy. Nhưng mà, tham thì thâm, tiểu tử, vẫn còn bốn mươi bảy chiêu nữa!
Nói xong, Ám Nguyệt lại hóa thành một đường bóng, cơ thể giống như tiếp cận Tần Xuyên từ mọi phía vậy.
- Huyễn Ảnh Vô Tương Cước?
Tần Xuyên thầm kêu khổ. Cô gái này ngày càng dùng nhiều đòn khó. Đòn Huyễn Ảnh Vô Tương Cước phải là người có khinh công đạt tới cảnh giới rất cao mới có thể sử dụng được.
Dù sao thì hiện tại Tần Xuyên không học được nó. Dù hắn biết cách vận hành của đòn này cũng không đủ tốc độ để thực hiện.
Nhưng Ám Nguyệt là một trong những người hiếm hoi có thể thi triển đòn này trên thế giới.
- Huyễn Ảnh Trùng Trùng!
Trong tích tắc Ám Nguyệt ra đòn, huyễn. ảnh lại nhân đôi. Chỉ một lát, giống như có mười mấy bóng người đang ở những góc độ khác nhau, đá về phía Tần Xuyên.
Những người nhìn thấy cảnh này ở phía xa cũng hoa cả mắt. Họ không thể nhìn ra Ám Nguyệt xuất chiêu thế nào.
Bụp bụp bụp bụp!
Tiếng chân khí đập vào nhau không ngừng xuất hiện bên cạnh Tần Xuyên. Vì Tần Xuyên không biết vị trí cụ thể của đối phương nên đành vận đủ chân khí để đỡ đòn.
May mà hắn có Thần Mộc Linh Thể, cơ thể vốn mạnh mẽ, lại vận khí xuống đan điền, hai chân đứng tấn vững chãi, sau đó sử dụng Thiết Bố Sam khí công!
Cơ thể hắn như biến thành một khối thép, kết hợp với chân khí, hắn đã chịu mấy chục cước!
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà quần áo của Tần Xuyên đã rách tung tóe, giống như ăn mày vậy.
Xung quanh cơ thể hắn bụi bay tứ tung, không thể nhìn thấy hắn ở trong.
- Thiết Bố Sam của tên gà mờ này có thể kháng cự lâu vạy sao?
Ám Nguyệt như phát hiện ra rằng, mặc dù Huyễn Ảnh Vô Tương Cước có thể khiến Tần Xuyên không thể đánh lại, nhưng cũng khó mà phá vỡ hàng phòng ngự của hắn, chứ đừng nói đến việc đánh bại Tần Xuyên.
Cô hơi do dự, đột nhiên đằng sau chiếc mặt nạ lóe lên một ánh mắt sắc bén. Cô bay người lên, lao thẳng xuống đất, gót chân như muốn bổ đôi núi ra vậy!
- Định Càn Khôn!
Tần Xuyên phản xạ rất nhanh, ngay lúc phát hiện ra huyễn ảnh xung quanh hắn giảm xuống, hắn đã ý thức được cô gái này đổi chiêu.
Nhưng vừa nhìn thấy gót chân bổ xuống, mặt Tần Xuyên trở nên tím lét!
Thiên Cân Thần Cước công? Sao lại là món võ giống của Nạp Lan Thấm chứ!
Nhưng còn lợi hại hơn chiêu của Nạp Lan Thấm nhiều, đó là cảnh giới cao nhất của Thiên Cân Thần Cước Công – Nhất Cước Định Càn Khôn!
Một cước giáng xuống giống như một miếng thiên thạch rơi từ trên trời xuống vậy, vừa giống Cự Linh Thần trong thần thoại, một bước chân đạp bằng cả ngọn núi!
Với tu vi của Ám Nguyệt, cước này thực sự có thể đánh bẹp cả một chiếc xe tăng hạng nặng!
Tần Xuyên nào dám đỡ chính diện. Hắn úp người xuống trông khá là khó coi, như một con ếch nhảy lên vậy, sau đó lộn nhào mấy vòng, mới thoát ra khỏi được phạm vi bao phủ của đòn đó!
Ầm!
Một cước giáng xuống, tạo thành một cái hố lớn rộng đến bốn năm mét, sâu gần ba mét. Đất đá bay tứ tung, mặt đất lay động!
Những người ở phía không xa ngây người. Đột nhiên Ám Nguyệt lại thi triển một cước kinh thiên động địa như vậy. Uy lực của nó quá kinh khủng!
Ánh mắt Liễu Hàn Yên cũng sáng lên. Cuối cùng cô cũng ý thức được, thực lực của ba vị tướng quân đứng đầu khác biệt lớn thế nào so với cô.
Nhưng, Tần Xuyên vẫn không dùng kiếm khí, khiến Liễu Hàn Yên hơi lo, liệu chồng mình có trụ được đến phút cuối cùng không.
- Này! Dù sao thì cô cũng là tiền bối đấy nhé! Gần chín mươi chiêu rồi. Đánh cho xong rồi thôi. Vậy mà cô còn dùng cả Thiên Cân Thần Cước Công, cô muốn lấy mạng tôi đấy à!
Tần Xuyên chỉ vào Ám Nguyệt hét to.
Ám Nguyệt cười lạnh:
- Dù tôi có dùng Thiên Cân Thần Cước Công, thì cậu cũng tránh được đó thôi, dù là tư thế rất xấu xí.
- Tư thế tôi thế nào kệ tôi. Toàn mạng là được rồi! Cô đừng ức hiếp người khác quá đáng nhé! Đã nói là sẽ không lấy mạng nhau rồi cơ mà!
Tần Xuyên cảnh giác nói.
Đột nhiên khí của Ám Nguyệt thay đổi. Chân khí trên hai chân trở nên mơ hồ hơn trước, nhưng nặng nề hơn trước.
Cơ thể của cô dần rời khỏi mặt đất, giống như không còn chịu sức hút vậy. Như người ta đứng trên mặt trăng, chỉ cần nhún nhẹ là có thể bật lên cao mấy thước.
- Còn chín chiêu nữa. Nếu cạu có thể đỡ được “Nguyệt Thần Cước Pháp” do ta tự nghĩ ra, ta sẽ thừa nhận, cậu đủ tư cách để từ chối lời mời này.
Trong tiếng nói của Ám Nguyệt đầy vẻ tự tin.
Những người đang đứng xem đều nín thở. Họ chưa từng được nhìn bộ pháp mạnh nhất này của Ám Nguyệt.
Thậm chí, Tống Bảo Khôn và những người khác không ngờ rằng, trận đấu này khiến Ám Nguyệt phải mang cả chiêu thức kín của mình ra dùng.
Ánh mắt Tần Xuyên nhíu lại, tim đập nhanh hơn, nhưng mép miệng lại lộ một nụ cười khổ…
Hắn không dám tin vào mắt mình. Cảm giác này rõ ràng là một cảm giác rất bức bách của “ý cảnh”!
Cước công của Ám Nguyệt đã đạt đế mức độ “ý cảnh của chân”, giống như kiếm ý, đao ý vậy.
Chỉ khác nhau là, lực sát thương của nó kém hơn một chút so với kiếm ý.
Không hổ là người đứng top 3 trong Thiết Phù Đồ. Nếu chỉ đơn giản có chân khí mức tiên thiên cao cấp, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> thì có lẽ cô ấy cũng chẳng thể ngồi vào vị trí đó. Chính vì cước pháp của cô ấy đã luyện đến mức độ này nên cô ấy mới trở nên xuất sắc như vậy.
- Nguyệt Thần Cước Pháp, trăng non!
Bóng người Ám Nguyệt đột nhiên biến mất trước mặt Tần Xuyên!
Tần Xuyên bèn giật mình, gần như hoàn toàn dựa vào bản năng, né về phía bên trái.
Nhưng, một chân của Ám Nguyệt vẫn đạp thẳng vào nửa lưng của hắn từ phía sau.
Bụp!
Tần Xuyên ngã nhào về phía trước như một quả đạn pháp, lộn mấy vòng liền!
Nếu không phải vì có chân khí hộ thể, một cước này đã khiến hắn đứt gân động cốt. Những võ giả dưới cấp tiên thiên cao cấp sẽ tàn phế luôn!
Nhưng vẫn chưa kết thúc. Ám Nguyệt lại biến mất, rồi lại xuất hiện, một cước đá trúng bụng Tần Xuyên, khiến Tần Xuyên bay lên như một quả bóng!
Ngay lập tức sau đó, Ám Nguyệt lại biến mất, xuất hiện trên không trung, dùng gót đá bay Tần Xuyên xuống đất, mặt đất bị va đập thành một cái hố!
Vì tốc độ quá nhanh, Tần Xuyên chưa kịp phản ứng gì, đã bị trúng ba cước. Hắn bị nội thương nhẹ, máu rỉ ra nơi khóe miệng!
Một nỗi tức giận nổi lên trong lòng Tần Xuyên, dù là ai, bị đá đi đá lại hế này, mà không nhìn thấy được bóng đối thủ, nhất định cũng sẽ tức giận.
Ám Nguyệt xuất hiện gần đó, ngạo nghễ nói:
- Còn năm chiêu nữa. Nếu cậu nhận thua, chúng ta sẽ chấm dứt.
Tần Xuyên đứng dậy, xoay xoay cánh tay và bả vai đang đau nhức, ánh mắt âm trầm nhìn Ám Nguyệt.
- Chút vết thương vặt này, chỉ là do tôi không cẩn thận thôi. Cô cứ thử đá thêm xem!
Tần Xuyên nhoẻn miệng cười.
Ám Nguyệt cười khẽ:
- Nguyệt Thần Cước Pháp của ta, có nguồn gốc từ “trăng có khi tròn khi khuyết, khi tỏ khi mờ”. Ánh trắng có thể vô hình vô ảnh, cũng có thể bao phủ khắp không gian. Ngay chiêu “trăng non” của ta mà cậu còn không đỡ nổi. Vậy mà còn muốn nếm mùi vài chiêu nữa sao?
Tần Xuyên ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô ấy, mặt không chút cảm xúc:
- Nếu không muốn gãy chân, thì đến đá tôi thử xem.
Ám Nguyệt nheo mắt, hừ lạnh một tiếng:
- Trăng rằm!
Lần này cô đá liên tục mười mấy cước trong không trung. Gió sau từng cước biến thành những luồng khí hình vòng cung, phong tỏa tất cả góc độ.
Những luồng khí đó, như hàng chục mũi phi đao khổng đang bay tới, muốn xé tan Tần Xuyên ra vậy!