Tuy nhiên hắn cũng bó tay, cũng không thể chơi trò bạo lực đánh cô nàng bất tinh rồi bế đi, đành yên lặng đi đổi 500 dông xu tiền trò choi, đựng đầy hai hộp nhựa, mang tói bên cạnh Liễu Hàn Yên.
Ngưòi đi ngang qua nhìn thấy cành đó, đều kinh ngạc, một tuyệt sắc mỹ nữ lạnh lùng như băng sưong, đứng trưóc máy gắp thú bông, vẻ mặt chăm chú như đang chi huy một chiến dịch quan trọng, tiền choi trò choi chất đống như một ngọn núi nhỏ bên canh.
Ban đâu Liêu Tiên Tiên còn cổ vũ chị cố lên, về sau cũng băt đâu mệt mòi, đưa măt nhìn Tần Xuyên đầy vẻ cầu khẩn
Anh rể, em muốn ăn kem!
Được! Để anh rể mua cho em!
Tần Xuyên vội chạy ra ngoài mua ba cây gồm ba vị hưong thào, khoai môn và sô cô la.
- Em vợ, thích ăn cái nào thì lấy!
Tần Xuyên cũng trổ hết tài nịnh bợ ra.
Hắn coi như đã nhận ra, cô nàng Liễu Hàn Yên này có thể nói là phòng ngự 360 độ, không để lộ bất kỳ góc chết nào, trước mắt hắn chỉ có thấy một điểm yếu, đó cô em gái này.
Nếu như mình muốn đột phá phòng tuyến tâm lý của bà xã, thì trước hết lấy lòng Liễu Tiên Tiên, đây là bước đầu tiên để hạ gục bã xã!
Liễu Tiên Tiên nghiêng đầu ngắm nghía một lát, nói:
- Cái nào cũng ngon, em muốn ăn cả!
- Hả? Nhiều vậy à? Ăn hết được sao?
Tần Xuyên thầm nghĩ, thảo nào mũm mĩm như vậy, lấy đồ ngọt thay cơm luôn rồi!
Liễu Tiên Tiên cười hì hì, một tay cầm cây kem hương thảo, một tay cầm cây kem sô cô la, trái liếm liếm, phải gặm gặm, cứ thế ăn mê mải.
- Đương nhiên là ăn hết được chứ! Anh rể cầm giúp em cây kem khoai môn nha! Không được ăn vụng đâu đấy! Khi nào muốn ăn, em sẽ gọi anh!
- Được được, em cứ ăn từ từ, lạnh lắm đấy!
Tần Xuyên tắt nụ cười.
Sức ăn của Liễu Tiên Tiên thật sự rất tốt, trông cô bé ăn, có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của kem, cô ngồi dựa trên ghế dài, đôi chân trắng nõn còn không ngừng nhịp nhịp.
- Anh rể!
Cô bé vừa gọi, Tần Xuyên vội đưa cây kem khoai môn tới, đút cho cô bé ăn.
Khóe miệng Liễu Tiên Tiên dính rất nhiều kem,
Tần Xuyên lấy khăn tay lau cho cô, giống như cha chăm sóc cho con gái.
Nếu nói đút kem cho Diệp Tiểu Nhu, giống như đút cho búp bê ăn, thì đút kem cho Liễu Tiên Tiên, lại giống như đút cho một chú heo nhỏ ăn vậy.
Cô bé vừa ăn vừa khen:
- Hôm nay biểu hiện của anh rể không tệ, em tạm thời chấp nhận anh là anh rể rồi đó nha!
Tần Xuyên nhếch miệng cười khổ, thầm nghĩ em không chấp nhận cũng không được, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ biết ơn:
- Em vợ, anh còn có rất nhiều ưu điểm, từ từ em sẽ phát hiện ra thôi.
- Hừ, đồ ba xạo! Chẳng phải anh muốn em giúp anh “cưa” chị em sao? Em không dễ bị mua chuộc như vậy đâu!
Liễu Tiên Tiên rõ ràng là không cắn câu, tuy thoạt nhìn cô bé khá ngây thơ ngốc nghếch, nhưng sinh trưởng trong một gia tộc lớn như vậy, đâu có dễ bị ai lừa gạt?
Tần Xuyên bĩu môi, thật ra hắn cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần chị của cô bé chịu ở bên cạnh hắn là được rồi, dù sao bản thân hắn cũng không thật sự thích Liễu Hàn Yên.
Ba cây kem đã được ăn xong, đàng kia Liễu Hàn Yên vẫn không ngừng gắp thú nhồi bông.
Liễu Tiên Tiên ngáp dài, có lẽ ăn xong lại buồn ngủ rồi. Cô bé níu áo Tần Xuyên:
- Anh rể, hay là anh tới giúp chị đi, hai người cùng gắp, chứ trời sắp tối đến nơi rồi!
Tần Xuyên vốn không muốn đi tới, nhưng lại nghĩ cứ đến giúp Liễu Hàn Yên xài cho mau hết đống tiền xu kia, để cô khỏi chơi quá lâu, cho nên bèn đi tới.
Liễu Hàn Yên thấy Tần Xuyên tới gần, chỉ tay vào một cái máy:
- Anh chơi cái kia đi, cũng gắp cùng một loại thú nhồi bông như tôi.
- Sao vậy? Chẳng phải đều là Đô rê mon sao? Anh thấy con màu vàng kia cũng không tệ.
Tần Xuyên buồn bực.
Liễu Hàn Yên nghiêm trang nói:
- Nếu như gắp loại thú nhồi bông khác nhau, thì đâu có công bình?
Tần Xuyên bất đắc dĩ, cô gái này vẫn nghĩ tới việc thi đấu, đành gượng cười, thuận tay ném hai đồng xu, bắt đầu lượt chơi đầu tiên.
Tần Xuyên chỉ thuần túy muốn xài những đồng xu kia cho mau hết, đương nhiên cũng không nhìn kỹ, nghĩ nhiều, tốc độ chơi cực nhanh.
Sau khi giữ cho cái gắp ổn định, hắn cũng không điều chỉnh, liền chụp thẳng xuống phía dưới.
Động tác kết thúc, Tần Xuyên cũng không thèm nhìn xem có gắp trúng không, liền đưa tay định lấy thêm đồng xu.
Nhưng, vẻ mặt của Liễu Hàn Yên đột nhiên trở nên kinh ngạc, như nhìn thấy điều gì đó đặc biệt kinh khủng.
Phía sau, Liễu Tiên Tiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
- A! Anh rể gắp được Mèo máy rồi!
Tần Xuyên quay phắt lại, lập tức hít vào một hơi, đúng là mình đã gắp trúng, cái móc chụp gắn ở đầu sợi dây nhựa đã gắp được một con thú nhồi bông treo ngược lủng lẳng!
Liễu Tiên Tiên vui sướng chạy tới, gỡ thú nhồi bông xuống, rồi ngọt ngào cười nói:
- Hóa ra anh rể lợi hại như vậy, lúc nãy gắp sơm một chút thì hay quá!
Cô bé vừa dứt lời, ánh mắt của Liễu Hàn Yên càng sắc như lưỡi dao, mặt hơi xụ xuống.
- Thì ra anh luôn ở bên cạnh không ra tay, để xem tôi chơi mà chê cười!
- Anh…anh…
Tần Xuyên lắp bắp rồi im lặng, nếu mình nói, vừa rồi mình chỉ gắp đại, chẳng phải càng làm Liễu Hàn Yên thêm tức giận?
Ngẫm nghĩ rồi Tần Xuyên đành bịa chuyện:
- Bà xã, việc này không trách em được, thật ra trước kia mỗi ngày anh đều tới đây gắp thú nhồi bông, luyện đến cả nghìn lần rồi, mới có thể gắp được một con, em mới chơi lần đầu tiên, gắp không được là bình thường thôi.
Liễu Hàn Yên nghe vậy, vẻ mặt mới hơi bình thường trở lại:
- Hóa ra là như vậy, tôi cũng muốn luyện trên một ngàn lần…
Mặt Tần Xuyên tái xanh, cô nàng này còn muốn luyện nghìn lần!?
Quân đội ơi, sao không mau tìm cô ta về đi! Một khi vị nữ đại tướng quân này rảnh rỗi, những máy trò chơi trong thành phố này đều sẽ hỏng hết thôi!
- Chị, đừng chơi nữa, em buồn ngủ rồi.
Liễu Tiên Tiên đã có thú nhồi bông, cũng không muốn đợi nữa.
Liễu Hàn Yên có chút không cam lòng nhìn cái máy, cuối cùng không chịu nổi trước lời năn nỉ của em gái, đành gật đầu đồng ý ra về.
Quay lại xe, Liễu Hàn Yên nổ máy, nói:
- Thiển Thiển, hay là chị dẫn em đi ăn cơm chiều, rồi đưa em về ký túc xá?
Liễu Tiên Tiên ở tại ký túc xá của trường Đại học Đông Hoa, đó là ký túc xá sang trọng, tương đương với phòng khách sạn, mà chỉ một số ít học sinh nhà có tiền mới có thể ở.
Nhưng Liễu Tiên Tiên không bằng lòng:
- Đừng, đang nghỉ hè, em muốn ở với chị!
Liễu Hàn Yên suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy cũng được, chỉ có điều là thời gian chị ở nhà không lâu, nếu như chị quay về doanh trại, em cũng phải quay lại ký túc xá.
Cô cũng không yên tâm để Liễu Tiên Tiên ở cùng một chỗ với Tần Xuyên, mặc dù cũng không nhất định là Tần Xuyên sẽ ở Bích Hải sơn trang.
Liễu Tiên Tiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- Hì hì, em biết chị thương em nhất. Yên tâm đi, em sẽ không tạo cơ hội cho ông anh rể sắc lang kia làm bậy đâu!
Tần Xuyên ngượng ngùng sờ mặt, nghe câu này, trong lòng hắn có cảm giác hơi khác lạ, sao cô em vợ này còn lo lắng anh rể ra tay với mình như vậy cà?
Đã không đi ăn cơm chiều, ba người liền quay lại Bích Hải sơn trang.
Hôm nay Tần Xuyên trở thành ông chủ tiệm Internet, có đến tiệm hay không cũng không thành vấn đề, chỉ cần gọi điện cho người trong ban quản lý là được, đương nhiên là cho họ thêm chút tiền lương.
Trở lại ga ra ở dưới tầng hầm tòa nhà Bich Hải sơn trang, Liễu Tiên Tiên thấy có bảy, tám chiếc xe sang trọng đậu ở đó, lập tức hai mắt sáng lên.
- Không công bình, thật sự là không công bình! Chị có nhiều xe như vậy, còn em một chiếc cũng không có!
Cô bé lại bắt đầu làm nũng.
- Xe này không phải xe của chị, hơn nữa em cũng không được phép lái xe! Em muốn thứ khác, chị sẽ cho em, nhưng em phải nghe lời!
Tuy cưng chiều em gái, nhưng Liễu Hàn Yên vẫn giữ nguyên tắc.
Liễu Tiên Tiên yên lặng cúi đầu, nhưng ánh mắt lại như vô tình mà hữu ý liếc qua Tần Xuyên.
Tần Xuyên vội làm ra vẻ không biết gì hết, có cho vàng hắn cũng không dám đưa xe cho em vợ, làm như vậy chẳng phải là đối nghịch với bà xã đại nhân hay sao?
Ba người lên lầu, Liễu Tiên Tiên phấn khởi chạy tới chạy lui, không ngừng phàn nàn rằng cha mình bất công, chị được ở phòng rộng như vậy, còn mình phải chui rúc trong cái phòng trọ nhỏ xíu.
Liễu Hàn Yên yên lặng đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra, vẻ như chuẩn bị nấu cơm.
Tần Xuyên không khỏi hơi hiếu kỳ, chẳng lẽ băng sơn mỹ nhân trông như tiên nữ hạ phàm này, cũng biết ăn biết uống như người trần mắt thịt?