Mục lục
Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tần Xuyên và Chu Phương Tinh không chú ý thì Thiết Ưng đã mất một tay nằm trên đất lặng lẽ bò dậy,cố sống cố chết chạy ra phía cửa kho.

Y cũng nhìn ra được Tần Xuyên hiện đang bị nội thương cho nên mới bị nôn ra máu như thế.

Thằng này chẳng khác nào quái vật, trẻ tuổi như vậy đã là một kiếm khách cường hãn!

Thật không dám nghĩ, nếu như hôm nay hắn không bị thương thì y và Cự Hùng nhất định sẽ tiêu đời rồi!

Mới nghĩ đến đây, Thiết Ưng đã không còn chút dũng khí nào để thăm dò đối phương. Nhìn thấy Tần Xuyên mệt mỏi ngã vào lòng cô gái kia, y liền nhân cơ hội này chạy trốn.

Khi chạy đến cửa kho, tư nghe thấy bên ngoài có tiếng máy bay trực thăng đang bay phía trên.

Bên ngoài nhà kho quân cảng, đột nhiên có một chiếc máy bay trực thăng từ trên đáp xuống, mang theo một trận gió lốc.

Thiết Ưng chạy ra khỏi nhà kho, ngước lên nhìn liền lập tức nhận ra, đó là máy bay trực thăng của quân đội Trung Quốc.

- Đại ca Thiết Ưng! Anh vẫn còn sống sao?

Những tên lính đánh thuê kia vẫn chưa chạy hết toàn bộ, nhìn thấy Thiết Ưng, liền vô cùng kích động, cuối cùng vẫn còn được một người chỉ huy.

Thiết Ưng sắc mặt tái nhợt, dùng cánh tay phải còn lại chỉ và đầu tên lính kia:

-Vớ vẩn! Tao mà dễ chết thế à!

-Dạ da…

Cả đám lính đánh thuê liền vội vàng cúi đầu nhận sai.

Thiết Ưng nhìn chiếc máy bay trực thăng sắp đáp xuống kia, hô lớn:

-Tất cả tập trúng chiếc máy bay kia! Không được để cho viên quân của chúng đuổi đến!

Đám lính thuê cũng hiểu được tình hình, vội cầm súng lên, điên cuồng bắn vào chiếc trực thăng.

-Pằng pằng pằng pằng….

Nếu đạn bắn không ngừng về phía chiếc trực thăng, dù khoảng cách hơn 10 m nhưng vẫn đủ khiến cho chiếc máy bay nổ tung.

Nhưng trước khi bọn chúng kịp nổ súng thì đã có một bóng người nhảy từ cửa khoang cửa bên ra ngoài.

Đó là mootjng]ời đàn ông mặc quân phục của Trung Quốc, tóc ngắn den nhánh, mặt như quan ngọc, lông mày cao, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan hài hòa, anh tuấn hiên ngang.

Người đàn ông cũng cao khoảng 1m9, hai vai lực lưỡng, thân thee cường tráng khiến bộ quân phục trên người có hơi bó sát.

Đôi ủng da đen mà gã đang đi cũng là hàng đặc biệt, càng tô điểm thêm vẻ anh tuấn của gã.

Người đàn ông này nhìn vè phía mấy chục chiếc họng súng đang nhả đạn kia nhếch miệng cười khinh miệt.

Gã nhảy khỏi trực thăng, hai tay dang rộng giống như phi long vỗ cánh.

Một luồng chân khí màu bạc tỏa ra từ người của của gã, lượn quanh hai cánh tay của gã,sau đó lan ra, ngưng kết thành một đôi cánh chân khí khổng lồ!

Đôi cánh chân khí khổng lồ vừa chuyển động đã mang theo một luồng chân khí mạnh mẽ như đại hồng thủy, bao trùm hắp phạm vi 200 m2.

Những viên đạn vừa được bắn ra kia đều bị chân khí giữ lại, tất cả đều mất đi sức mạnh, rơi như mưa xuống mặt đất.

Nhươig đàn ông này lại vỗ cánh, mượn phản lực để vững vàng đáp xuống đất.

Rơi từ mấy chục mét trên không xuống nhưng lại vô cùng nhẹn hàng, chỉ giống như bước xuống một bậc cầu thang, không có chút xộc xệch nào.

Cả đám lính đánh thuê đều nuốt nước bọt, người đàn ông trước mặt chúng quá mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của chúng!

Thiết Ưng liếc nhìn kí hiệu trên bộ quân phục của người đan ông kia, đồng tử cau y liền co rút lại, lộ ra vẻ sợ hãi khác thường!

Trước ngực người đang ông kia có đeo một cái huy chương Bàn Long, trên vai của gã là quân hàm thieeys tướng!

“Tổng chỉ huy Long chiến … công tử Vô Song,Cơ Vô Song!!”

Thiết Ưng dường như có thể kết luận được người trước mặt là ai bởi ngoài Cơ Vô Song ra, thì không ai có cách ăn mặc như vậy được!

Thế nhưng theo lý mà nói thì Cơ Vô Song phụ trách quân đội Tây Nam, sao có thể chạy đến quân khu Giang Nam được?

Cơ Vô Song đảo mắt xung quanh, nhìn thấy vô số xác chết trên mặt đất, không khỏi thờ dài một hơi.

Gã lên tiếng, một giọng nói ấm áp mê người:

-Trên dường nhận dc điện khẩn của bộ chỉ huy, nói là có đám linh đánh thuê dùng kế điệu hổ li sơn, dụ quân đội Hàn thứ của Liễu Hàn Yên đi khỏi, cần chi viện tới gấp. Đáng tiếc, ta vẫn đến chậm ….

Cơ Vô Song sắc mặt có chút tiếc nuối, nhìn cánh tay trái dã bị chặt đứt của Thiết Ưng, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

-Nếu như tôi không lầm thì anh chính là Thiết Ưng của đám lính đánh thuê, sao ưng trảo của ngươi chỉ còn lại một cái?

Trên trán Thiết Ưng hiện tại đã đầm đìa mồ hôi lạnh, người trước mặt này còn mạnh hơn Liễu Hàn Yên mấy lấn, gã hiện tại chính là thiên tài số một của Trung Quốc!

Nếu như y và Cự Hùng có thể cùng nhau liên thủ, có lẽ có thể có cơ hội chạy thoát khỏi, nhưng hiện tại thì không thể nào dựa vào tác chiến chính diện rồi!

-Nếu như tôi trả lời câu hỏi của Cơ tướng quân thì có thể tha cho ta một đường sống?

Cơ Vô Song đột nhiên bật cười, tuy nhìn như đang cười nhưng ánh mắt gã lại không có chút vui vẻ nào, mà ngược lại, vô vùng lạnh lùng!

-Ta không thích mấy kẻ ngu xuẩn. Loại người ngu ngốc đã biết phải chết, lại còn thời gian nói chuyện phiếm càng đáng chết… Càng huống chi ngươi đã gây nhiều tổn thất cho quân đội của người con gái ta yêu mến, ta sao có thể tha mạng cho ngươi?

Thiết Ưng cắn răng, sắc mặt dữ tợn, suy nghĩ một láy đột nhien ngẩng đầu lên nói:

-Nếu như Cơ tướng quân đã có ý định giết ta, vậy thì còn chần chứ gì nữa? có phải ngài đang lo lắng điều gì?

Cơ Vô Song nheo mắt, nhìn xung quanh:

-Ta chỉ thấy tò mò, không phải còn có một người tên Cự Hùng cùng đến với ngươi sao? Sao giờ chỉ còn lại một mình?

Trong mắt Thiết Ưng liền hiện lên một chút khinh thường, quả đúng như y nghĩ, tên Cơ Vô Song này đang sợ y và Cự Hùng cùng nhau liên thủ đối phó gã.

Dù cục an toàn quốc gia Trung Quốc có thể điều mấy cao thủ đến đây, nhưng không thể nào biết được tin Cự Hùng đã bị giết lúc nãy.

Nếu so với thằng nhãi kiếm khách trong kho hàng lúc nãy thì công tử Vô Song này chắc chắn mạnh hơn rất nhiều.

Thiết Ưng còn thầm mong vừa rồi trong kho hàng chính là Cơ Vô Song, ít nhất y và Cự Hùng còn có một sức để đánh một trện, nhưng hết lần này đến lần khác, cứ đột nhiên xuất hiện thêm một tên cao thủ thần bí thế này thì

-Công tử Vô Song, Tôi và Cự Hùng đâu có ngu như vậy, cùng nhau xuất hiện trước mặt ngài. Nếu như muốn giết tôi thì cứ việc!

Lợi dụng Cơ Vô Song đang có chút e ngại trong lòng, Thiết Ưng vội phô trương thanh thế, rồi giơ tay lên, ngang nhiên chạy về khu rừng nhiệt đới cách đó không xa, chỉ cần đên được đó, bọn chúng nhất định sẽ có cơ hội chạy trốn!

Những tên lính đánh thuê khâc nhìn thấy đại ca của mình chạy đi thì cũng vội vàng chạy theo.

Đúng lúc này, ngay chỗ cổng vào quân cảng, đột nhiên có mấy chiếc xe bọc theo tiến vào. Đây là Y Phi và các chiến sĩ quân đội Hàn thứ vội vàng trở về.

Cơ Vô Song lập tức phát hiện được, ánh mắt nhấp nháy, vội chạy đuổi theo Thiết Ưng.

- Chiến Long trảo!

Cơ Vô Song đánh ra một chưởng, nhìn giống như vuốt của rồng, chân khí tiên thân màu bạc vô cùng mạnh mẽ đánh trúng ngực Thiết Ưng.

Thiết Ưng vốn đã bị thương rất nặng, nãy giờ đều là cố gắng chống cự, bị đánh một chưởng như vậy căn bản không thể chống đỡ thêm, cả người bị đánh bay giống như con diều đứt dây rơi xuống, máu tươi bắn ra tung tóe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK