Món mỳ Ý thanh mát chỉ phối với một vài hương liệu, còn món phụ là xà lách khoai tây, tương đối thanh đạm!
Tần Xuyên thấy mình đã hiểu lầm Liễu Tiên Tiên, bèn ngại ngùng nói:
- Ây da, em chọn món thanh đạm quá rồi. Anh rể đã nói là mời thì em cứ thoải mái đi, mỳ này đến chút vụn thịt cũng không có, món phụ chỉ có chút khoai tây, anh rể thấy ngại lắm!
Đang nói thì nữ tiến tân người tây đưa hóa đơn tính tiền đặt cạnh bàn, cười nói:
- Xin chào, món của các vị đã đủ, xin từ từ thưởng thức!
Tần Xuyên tùy tiện quét mắt nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền có chuyện!
- Khoan đã!
Tần Xuyên lớn tiếng gọi nữ tiếp tân kia, thậm chí một vài người khách cũng nhìn qua.
Hắn nuốt nước miếng, nhìn tổng số tiền “11258” trên hóa đơn, gượng cười nói tiếng Pháp:
- Có phải các cô tính nhầm rồi không, những món tôi gọi sao có thể tốn hơn mười ngàn được?
Tuy nữ tiếp tân hơi bực vì khách lại thắc mắc giá cả, nhưng đành nhẫn nại giải thích:
- Không thể nhầm được, bây giờ giá thị trường của nấm Truffle trắng khá mắc, nếu anh nghi ngờ có thể lên mạng kiểm tra giá bên ngoài. Nấm Truffle trắng của nhà hàng đều nhập về từ Ý bằng đường hàng không, số lượng rất có hạn.
- Nấm Truffle trắng?
Tần Xuyên cúi đầu nhìn kỹ mới phát hiện trên mỳ Ý có một vài thứ màu trắng như bột mịn.
Tần Xuyên tuy không hiểu rõ về ẩm thực phương Tây, nhưng cũng biết nấm Truffle trắng là một trong những nguyên liệu mắc nhất, một gram nấm có thể lên đến vài trăm Tệ, hơn nữa không phải muốn mua là mua được.
Tần Xuyên cầm hóa đơn nhìn lại thì thấy mỗi dĩa mỳ ý nấm Truffle trắng có giá hơn hai ngàn Tệ!
Hai ngàn Tệ của hắn còn không đủ trả tiền cho một dĩa nữa là.
- Này, tôi xác nhận trên mỳ có nấm Truffle trắng, nhưng ba tô xà lách khoai tây nhỏ này tại sao có giá hơn năm ngàn? Khoai tay của mấy người không lẽ rớt xuống từ trên trời à?
- Xin anh nhìn kỹ, chúng tôi không dùng khoai tay bình thường, đây là khoai tây La Bonnotte trồng ở đảo Noirmoutier tại Pháp. Loại khoai này mỗi năm thu hoạch chưa đến 100 tấn, bởi vì thân nó cực kỳ yếu và giòn nên phải thu hoạch bằng tay, chỉ với giá trên thị trường thì mỗi một ký có giá khoảng năm ngàn. Anh yên tâm, khẩu cảm của loại khoai này tuyệt đối sẽ khiến anh cảm thấy vượt trội giá của nó.
Nữ tiếp tân dứt lời, liền cười lui đi.
Liễu Tiên Tiên ngồi cạnh cười không ngậm miệng lại được, vừa ăn xà lách khoai tây vừa liếm môi.
- Anh rể, anh mau ăn đi, ngon lắm đó!
Tần Xuyên lẳng lặng đặt hóa đơn xuống, cười với em vợ:
- Được được, ngon là được rồi.
- Anh rể, sao sắc mặt anh khó coi quá vậy, hay là không mang đủ tiền, có cần em và chị cho mượn không?
Liễu Tiên Tiên vô tội hỏi:
- Không đủ tiền thì cứ nói ra, dù gì bây giờ cũng là người một nhà mà.
Thực ra Liễu Hàn Yên cũng biết Tần Xuyên không mang bao nhiêu tiền, thấy hắn bị em gái trêu đến đơ người, bèn lên tiếng:
- Ăn đi, lát nữa tôi trả là được.
Liễu Hàn Yên không nói câu này thì thôi, vừa nói ra liền khiến Tần Xuyên mất mặt. Đã nói là mời vợ ăn cơm, kết quả lại để vợ trả tiền, thế này chẳng phải mất mặt đến nước Pháp luôn sao?
- Không sao, thật ra thường thì anh ăn cơm không trả tiền, như vậy tục lắm!
Tần Xuyên xua tay nói.
Liễu Hàn Yên và Liễu Tiên Tiên ngây ra, đây là ý gì, không dùng tiền thì dùng thứ gì trả chứ?
Dứt lời, Tần Xuyên xơi lấy xơi để món mỳ Ý và xà lách như có thù với chùng.
Hắn thực sự không thấy thứ này có vị gì đặc biệt, đúng là kẻ có tiền toàn làm ra vẻ thôi.
Liễu Tiên Tiên đột nhiên nhỏ tiếng hỏi:
- Anh rể, lẽ nào anh muốn ăn thô bạo sao?
- Bộ anh rể em giống hạng người đó lắm à?
Tần Xuyên ngốn mỳ đầy miệng, nói hàm hồ.
Chị em Liễu gia ăn uống hoàn toàn khác với kiểu hổ báo của Tần Xuyên. Tuy tốc độ cũng không chậm nhưng miệng không mở nhiều, càng không để lộ răng, ăn mỳ cũng không phát ra tiếng hút.
Nhìn Tần Xuyên hổ báo ăn hết mỳ như gió cuốn mây thổi, còn phát ra tiếng hút mỳ sột sột. Liễu Hàn Yên thì không sao, nhưng Liễu Tiên Tiên lại nhíu mày không thôi.
- Anh rể ăn tướng xấu quá đi, ở đây mất mặt quá!
Tần Xuyên ngại ngùng cười:
- Quen rồi, quen rồi…
Lúc hắn cười, bên miệng còn dính sốt xà lách, dứt lời liền đưa lưỡi liếm sạch.
Lúc ăn gần xong, Liễu Hàn Yên đột nhiên lấy ra một xấp tiền mặt màu đỏ từ túi quần, đếm nhanh rồi rút ra một xấp nhỏ đưa ra trước mặt Tần Xuyên.
Tần Xuyên trơ mắt nhìn. Đây là lần đầu hắn thấy con gái không mang túi, cũng không mang ví tiền, cứ thế mà cất nhiều tiền mặt như vậy trong túi quần!
- Bà xã, em đang làm gì vậy?
Tần Xuyên vội đẩy tiền về.
- Đừng cố nữa, tôi biết anh mang không nhiều tiền, Tiên Tiên đang trêu anh, không cần nghiêm túc thế đâu.
Liễu Hàn Yên thản nhiên nói.
- Chị không được giúp anh ta! Anh ta nói mời chúng ta mà!
Liễu Tiên Tiên cũng hét lên, vẻ mặt không vui.
Tần Xuyên muốn òa khóc:
- Bà xã đúng là hiểu rõ đại nghĩa, có điều anh thực sự có cách trả tiền mà… Em đợi chút nhé.
Đoạn Tần Xuyên vẫy tay gọi nữ tiếp tân, sau đó nhờ cô ta tìm quản lý Brooke của nhà hàng đến.
Khi nãy Brooke xem như đã “hiểu” trong ba người này ai mới là nhân vật lớn thật sự, cho nên vừa thấy Tần Xuyên thì cúi người cực kỳ cung kính.
- Chào anh, anh dùng bữa hài lòng chứ?
Tần Xuyên tiếp tục dùng tiếng Pháp nói chuyện:
- Mùi vị được, hơi kém mì kéo Lan Châu một chút, tôi nói cái này, hóa đơn này…
- À, hóa đơn thì tổng cộng là mười ngàn…
Tần Xuyên ra hiệu y ngưng lại, nghiêm túc nói:
- Brooke, có phải buổi tối anh ngủ thường ra mồ hôi cả người, khi thức đêm lại bị đau thắt tim. Bình thường nếu vận động sẽ có triệu chứng hô hấp thiếu sức, thậm chí là khó hô hấp?
Brooke liền sững sờ:
- Không lẽ anh là bác sĩ?
Tần Xuyên thở phào trong bụng, may quá may quá, người Tây cũng là người, việc khám của hắn vẫn có hiệu quả.
Thực ra Tần Xuyên đã sớm phát hiện sắc mặt Brooke hơi vàng lúc mới gặp, hơn nữa chỗ xương gò má lại ửng đỏ không tự nhiên. Hắn biết cơ thể của y có tình trạng hơi kém, chỉ là không nói ra mà thôi.
Chung quy những người làm việc vất vả khó tránh vài bệnh lặt vặt, nếu hắn gặp ai cũng trị bệnh thì bận không xuể.
- Anh đến bệnh viện kiểm tra chưa?
- Đã đi rồi.
Brooke gật đầu.
- Tôi đoán anh không phải van hai lá của tim có vấn đề thì là tim thu hẹp chức năng, tuần hoàn có vấn đề.
Tần Xuyên cố gắng nói sao cho người Tây nghe dễ hiểu nhất.
Brooke tỏ ra ngạc nhiên hơn:
- Anh hay thật đấy, đây là y thuật của Hoa Hạ sao? Bệnh viện dùng rất nhiều dụng cụ mới chẩn đoán được tuần hoàn tim của tôi có vấn đề, tôi đang dùng thuốc đấy!
Tần Xuyên cười toét miệng:
- Thế này được không, hôm nay tôi giúp anh xem bệnh hết một lần, đổi lại anh miễn phí bữa tối này cho tôi, thế nào?
- Hả?
Brooke liền đơ người, dù gì theo nhận thức của y, bệnh tim này cần điều trị trong thời gian dài, thậm chí không làm phẫu thuật thì rất khó trị dứt.
Chị em Liễu gia không hiểu Tần Xuyên đang nói gì, chỉ thấy Brooke bị dọa đến ngây người. Họ hoàn toàn không hiểu, trong lòng ngứa ngáy rất muốn biết Tần Xuyên đang nói gì.