Một y tá hơi luống cuống báo cáo.
Chu Phương Ngữ hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập máu tươi, nhưng cô không quan tâm để người lau máu trên mặt mình, chỉ thị:
- Tiêm Diosmin, kẹp cầm máu cho tôi…
Tuy rằng nữ bác sĩ không ngừng cầm máu, nhưng cũng không cách nào ngăn được trái tim ngày càng suy yếu.
- Mạch đập 40… mạch đập 31… tim ngừng đập!
Nhân viên y tế ở đây đều tiếc hận, loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên họ nhìn thấy, trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, không cứu lại được, cũng không có biện pháp.
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao những người kia không nói chuyện?
Khâu Húc mặt mũi bối rồi, dùng sức lay nhân viên y tế ngăn cản gã.
- Trái tim của cha cậu bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ sợ…
- Tôi không thích nghe! Anh nói bậy! Cha tôi sẽ không chết!
Khâu Húc khóc không thành tiếng.
Tần Xuyên nhíu chặt mày, hắn biết không thể kéo dài nữa, vì vậy trực tiếp vọt vào phòng cấp cứu.
Chu Phương Ngữ đang định tháo khẩu trang xuống, tuyên bố cấp cứu không có hiệu quả, lại thấy được Tần Xuyên xông tới giống như bị điên.
- Anh là ai?
- Anh muốn làm gì vậy?
Một đám bác sĩ y tá hoảng sợ, tại sao lại có tên mặc quần áo bệnh nhân xông vào?
Tần Xuyên cũng mặc kệ họ, vươn tay với một y tá:
- Đeo bao tay cho tôi, nhanh lên!
Y tá ngây ra, đây là tình huống gì vậy, không khỏi nhìn về phía Chu Phương Ngữ.
Chu Phương Ngữ vừa rồi không thể cứu được người bị thương, tâm tình đang sa sút, thấy Tần Xuyên còn tới quấy rồi, không khỏi lạnh mặt.
- Tần Xuyên anh tới nơi này làm gì?
- Hỏi linh tinh cái gì! Tôi đương tới cứu người!
- Anh?
Chu Phương Ngữ cười lạnh:
- Anh là Trung y, chẳng lẽ còn muốn làm giải phẫu ngoại khoa trái tim sao?
Tần Xuyên đã không kịp đợi, tự mình lấy một đôi găng đeo lên cho mình:
- Đúng là cơ tim bị tổn thương, nhưng trái tim ngừng đập nhanh chóng tuyệt đối không phải hiện tượng bị tổn thương tự nhiên, nhất định có nguyên nhân khác, tại sao cô có thể buông tha cứu chữa như vậy?
Chu Phương Ngữ nhíu mày, không phục nói:
- Tôi… tôi có nói là buông tha sao?
- Vậy cô ngẩn người ở nơi này, chẳng lẽ là suy nghĩ cuộc đời sao?
Tần Xuyên trừng mắt lườm cô ta, la lớn.
Chu Phương Ngữ bị biểu lộ nghiêm túc đột nhiên của hắn chấn nhiếp, đây là lần thứ hai cô thấy Tần Xuyên chăm chú như vậy, thậm chí hơi hung hăng.
Lần trước là lúc đưa Diệp Đông Cường tới bệnh viện, gặp phải lúc ở trên đường, về sau mỗi lần trông thấy Tần Xuyên, hắn đều có bộ dạng xấu xa cười đùa, hoặc là bộ dạng vô lại.
Lại đã quên rồi, người đàn ông này còn có một mặt như vậy.
Một trợ lý bác sĩ thân thể tương đối cường tráng thấy Tần Xuyên muốn vươn tay vào chỗ trái tim Khâu Minh, vô ý thức muốn ngăn cản.
- Người bệnh này! Đây không phải chỗ anh nên tới!
- Cút ngay!
Tần Xuyên nào có thời gian cãi cọ với đám bác sĩ này, tay trái đẩy ra, khiến trợ lý kia ngã lăn trên mặt đất.
Tần Xuyên lạnh lùng liếc qua tất cả mọi người:
- Ông muốn cứu người, ai dám đến ảnh hưởng ông, để người bị thương chết rồi, ông sẽ đánh người đó thành tàn phế! Có nghe không?
Sau khi bị hắn hô lên như vậy, đám nhân viên y tế giống như ăn phải gián, cả đám biểu lộ ngột ngạt.
Tuy rằng không phục lắm, cũng thấy rất hoang đường, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Tần Xuyên, chớ nói là đi ngăn lại.
Diệp Tiểu Nhu và Khâu Húc cách đó không xa đều ngây người, khí chất của Tần Xuyên lúc này quá mạnh mẽ, nhưng hắn thực sự có thẻ cứu sống được Khâu Minh sao?
Chu Phương Ngữ ở bên nghiến chặt răng, hừ lạnh nói:
- Hung hăng cái gì, xem anh có thể thế nào, thực sự cho mình là thần y sao?
Tần Xuyên chẳng muốn quan tâm cô ta, tay phải vừa đeo bao đã tiến vào lồng ngực Khâu Minh, sau khi ngón tay chạm tới trái tim, hắn cẩn thận hoạt động.
Không tới vài giây, Tần Xuyên đột nhiên vươn tay với y tá bên cạnh:
- Đưa tôi dao giải phẫu!
Nhưng y tá kia đã sớm choáng váng, tình hình thay đổi bất ngờ, cũng không biết nghe ai, căn bản không kịp phản ứng.
- Nhanh lên!
Tần Xuyên hét lớn một tiếng, đám người kia còn thất thần, đây không phải là muốn hại chết Khâu Minh sao?
- Òa!
Y tá mặt mũi non nớt đột nhiên bị dọa khóc, trực tiếp chạy ra ngoài!
- Anh hung hăng cái gì! Cô ấy là y tá vừa mới tốt nghiệp năm nay! Tôi làm trợ lý cho anh là được rồi!
Chu Phương Ngữ tức không chỗ phát tiết, cầm dao giải phẫu đưa cho Tần Xuyên.
Tần Xuyên cũng lười để ý, hơi động dao giải phẫu, sau đó nắm lấy trái tim, nơi đó quả nhiên có chỗ đang chảy máu!
- Cơ tim bên cạnh trái tim bị thủng, vẫn đang tiếp tục đổ máu, đây là nguyên nhân khiến trái tim đột nhiên ngừng đập! Chuẩn bị máy bài dịch cho tôi, kẹp!
Đám người Chu Phương Ngữ đều lắp bắp kinh hãi, tên này dĩ nhiên dùng tay lần ra miệng vết thương? Hơn nữa chỉ là vài giây ngắn ngủi?
Lúc này Chu Phương Ngữ cũng không rảnh bực bội với Tần Xuyên nữa, cô phụ trách cung cấp thiệt bị cần thiết cho Tần Xuyên.
- Tranh thủ thời gian bắt đầu khâu lại đi!
Tần Xuyên lắc đầu cau mày:
- Thời gian khâu lại có nhanh nữa cũng không kịp rồi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Thật vất vả tìm ra được nguyên nhân trái tim xảy ra vấn đề, Chu Phương Ngữ không cam lòng, cô không muốn buông tha bất cứ một người bệnh nào.
Tần Xuyên sắc mặt chăm chú, im lặng đè ngón tay xuống vị trí bị thủng tim kia, ngón tay nhẹ nhàng, giống như ấn một quả cầu nhỏ, dần tăng thêm lực đạo.
- Mát xa trái tim?
Chu Phương Ngữ sáng mắt:
Anh muốn dùng mát xa trái tim để bù lại thời gian khâu, để cho công năng của trái tim nhanh chóng khôi phục?
Tần Xuyên cũng không trả lời cô, bởi vì thời gian này, ngay cả thở hắn cũng không dám thở gấp, hắn phải mát xa vừa vặn mỗi lần.
Các nhân viên y tế ở bên đều không phải kẻ ngu, giờ đã nhìn ra được, người đàn ông giống như tên điên này, quả thực có kỹ thuật ngoại khoa cao siêu!
- Thật lợi hại, mặt sau ngón tay hắn, cùng lòng bàn tay cân đối với sự co duỗi của gân, phối hợp quả thực không chê vào đâu được, tôi chưa bao giờ thấy được thủ pháp mát xa đẹp mặt như vậy.
- Hơn nữa anh có chú ý tới không, cách hắn vừa xuống dao vừa rồi cũng cẩn thận, căn bản không có động tác dư thừa, chuẩn xác giống như là máy tính vậy.
Nghe được những tiếng ca ngợi của người bên cạnh, Chu Phương Ngữ cảm thấy xấu hổ, cô làm bác sĩ nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn được gọi là thiên tài ngoại khoa, nhưng cũng không làm được loại kỹ thuật giống như Tần Xuyên.
Chẳng lẽ người này là ông trời phái xuống cố ý chọc giận mình sao, Trung y lợi hại thì thôi, còn biết cả Tây y, hết lần này tới lần khác đều biết thái như vậy!
Tích tích!
- Bác sĩ! Tâm mạch khôi phục rồi!
Một y tá vui mừng hô to.
Mọi người quả nhiên phát hiện, trái tim đang đập, tuy rằng rất suy yếu, nhưng dù sao sống rồi!
Tần Xuyên nhếch miệng, khóe miệng nở nụ cười cở mở như trút được gánh nặng.
- Chào mừng trở về, chú Khâu…
Chu Phương Ngữ không khỏi cảm động đỏ hồng mắt, cô vô ý thức hỏi thăm Tần Xuyên:
- Tiếp theo làm sao bây giờ?
Tần Xuyên mở to mắt nhìn cô:
- Này, có phải cô bị choáng hay không? Đương nhiên là khâu cơ tim lại, còn phải hỏi à?
- Tôi…
Chu Phương Ngữ ý thức được, mình thực sự bị hắn dẫn dắt, không còn suy nghĩ tự chủ.
Cô hừ một tiếng, đỏ mặt nói với ý tá:
- Kẹp khâu, chỉ số 40…