-Hừ, với tư cách trưởng tôn, mà cũng không hiểu chút phép tắc đó? Chẳng lẽ y thuật của hai người còn không bằng cháu?
Mấy vị trưởng bối bắt đầu lên tiếng chất vấn, họ vốn đã không hài lòng đối với Tần Xuyên, bây giờ càng hùng hổ.
Tần Xuyên nhìn mọi người bằng vẻ mặt vô tội, hắn là bác sĩ, mặc dù không có giấy phép, nhưng đạo đức của một thầy thuốc, hắn vẫn có.
Trơ mắt nhìn một người bệnh đến cầu y, lại bị mấy ông già mò mẫm trị liệu, đương nhiên là hắn thấy chướng mắt rồi.
-Trị không khỏi là trị không khỏi, mò mẫm dày vò người ta, lãng phí thời gian, còn không cho nói sao?
Tần Xuyên cũng không sợ đám người đang trừng mắt nhìn hắn, trên đời này, mạng người là quan trọng nhất.
Tần Minh cau mày nói:
-Tiểu Xuyên, làm sao cháu biết ông và ông chú của cháu không chữa được bệnh cho Christopher tiên sinh?
Liễu Hàn Yên và Tần Cầm đều biết rõ bản lĩnh của Tần Xuyên, cho nên đều tò mò nhìn hắn.
-Bản thân của việc phối hợp châm cứu và truyền chân khí không có vấn đề gì, đều có thể điều trị phần lớn bệnh ở tứ chi, nhưng làm nghề y, việc đầu tiên là phải biết rõ điểm mấu chốt của căn bệnh nằm ở đâu, ngay từ đầu hai người đã chẩn đoán không chuẩn xác, lại châm một đống châm lên người người ta, như vậy không phải mất thời gian mà không được việc hay sao?
-Ta nhớ là cháu học ngoại khoa Tây y phải không? Sao còn biết Trung y?
Tần Minh nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ mang máng là Tần Xuyên học giải phẫu.
Tần Xuyên cười hì hì:
-Cháu chỉ biết sơ sơ thôi!
-Biết sơ sơ mà dám nói ẩu nói tả ở chỗ này?
Tần Xuyên thở ra:
-Y thuật Hoa Hạ vô cùng uyên thâm, cháu nói “biết sơ sơ” cũng không có gì sai ạ!
-Hoang đường! Trình độ Trung y của lão Tứ và gia chủ đều thuộc hàng cao nhất ở Hoa Hạ rồi, chẳng lẽ còn không bằng một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu như cậu?
Tam thúc công bất mãn nói.
Lúc này, hai cha con Tần Uy cũng nheo mắt đi tới, Tần Uy mỉm cười nói:
-Các ông chú bớt giận, cháu thấy là Tần Xuyên vừa về nhà, chưa biết trình độ của các vị trưởng bối cao thâm như thế nào, đến lúc nó thấy ra, thì sẽ biết sự thua kém của mình thôi.
-Đúng vậy, Tần Xuyên chưa từng nhìn thấy y thuật tuyệt cao của Tần gia chúng ta, cứ kiên nhẫn tiếp tục xem đi, sẽ học hỏi được nhiều.
Vẻ mặt bề trên, Tần Hà cười nói.
Tần Xuyên bĩu môi, thầm nghĩ có giải thích đến mấy thì mấy người này cũng không tin, cho nên nói:
-Thôi, tôi chẳng muốn phí lời, không tin cũng không sao, suy cho cùng người ngoại quốc kia có chết thì cũng không liên quan tới tôi...
-Ha ha, chẳng qua là trong cơ thể có huyết khối, vết thương cũ tái phát mà thôi, làm sao nguy hiểm đến tính mạng được? Quả nhiên là chẳng hiểu cóc khô gì!
Lại có mấy người trong Tần gia khinh thường bình luận.
Liễu Hàn Yên chớp chớp mắt, nghiêm trang hỏi:
-Bệnh của ông ta sẽ làm ông ta chết?
Tần Xuyên đáp:
-Đúng vậy, kéo dài một hai năm nữa là hết thuốc chữa.
-Liễu tiểu thư, cô đừng nghe hắn nói chuyện giật gân, luận về y thuật, Tần gia chúng tôi tương đối có uy tín, thứ y thuật mà Tần Xuyên học ở bên ngoài, cũng không phải là y thuật chính thống.
Tần Hà tới gần, nói.
Cứ tưởng Liễu Hàn Yên sẽ trả lời mình một câu, như vậy hai người mới có đề tài để nói chuyện tiếp, nhưng cô lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Tần Xuyên khẽ gật đầu:
-Thì ra là thế!
Lần thứ hai bị người đẹp ngó lơ, Tần Hà xấu hổ, vờ như không có việc gì, xoay người bước đi.
Tần Xuyên nhìn thấy cảnh này, suýt nữa phì cười, thằng nhóc này quá xem trọng bản thân rồi, cứ tưởng trở thành võ giả tiên thiên sơ cấp, là có thể khiến Liễu Hàn Yên chú ý tới.
Thật ra đối với những người không liên quan, Liễu Hàn Yên đều không quan tâm, cho dù người đó có tu vi như thế nào, bối cảnh ra sao, cô cũng chẳng để ý làm gì, thậm chí cũng không thèm nhìn tới.
Tần Hán và Tứ thúc công đang chữa bệnh cho Christopher, cũng nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người trong Tần gia và lời lẽ trách cứ của họ đối với Tần Xuyên.
Nhưng hai ông lão đều hết sức tự tin vào trình độ y thuật của mình, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm.
Hơn tiếng đồng hồ trôi qua, Từ thúc công thu châm, Tần Hán thu công.
Hai người nhẹ nhàng để Christopher ngồi dậy.
Một đám người của Tần gia liền xúm lại, Tần Uy cười ha hả hỏi:
-Christopher tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào? Ngón tay đã khôi phục cảm giác bình thường rồi chứ?
Trước ánh mắt tràn đầy tin tưởng của mọi người, Christopher lại có vẻ gượng gạo.
Ông ta thử co duỗi ngón tay, rồi nhíu mày:
-Ngón tay của tôi...vẫn không có cảm giác, hình như cũng không có chuyển biến tốt đẹp...
Christopher nói xong, được người nâng đỡ, từ từ đứng dậy, đi vài bước, vẫn liên tục lắc đầu.
-Có phải do chỉ mới điều trị xong chưa lâu? Tôi cảm thấy...vẫn y như cũ...
Bị cả đám người Tần gia vây quanh, Christopher rất bực bội.
Mặt tất cả mọi người trong Tần gia đều trở nên khó coi, không khí rất gượng gạo.
Tần Hán và Tứ thúc công nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc, chuyện gì xảy ra thế này?
Vẻ mặt của Tần Xuyên thì lại là “đương nhiên là thế rồi”, hắn ngồi bên cạnh Liễu Hàn Yên, tặc lưỡi nhấm nháp trà Bích Loa Xuân.
Trong điện Thiên Nhai, người của Tần gia xì xào bàn tán, xem nên làm gì bây giờ, ai cũng thấy tình cảnh này có phần giống như trót leo lên lưng cọp.
Lúc nãy vừa cam đoan với Christopher là có thể chữa khỏi, bây giờ lại không có tiến triển gì, làm sao ăn nói với vị khách quý này đây?
-Tần gia chủ, có phải các vị chưa dốc hết sức chữa trị? Nếu cần bao nhiêu tiền chữa trị, bao nhiêu dược liệu, tôi có thể chi tiền! Tôi không muốn chưa tới năm mươi tuổi mà đã phải ngồi trên xe lăn!
Giọng nói của Christopher càng lúc càng nóng nảy.
Ông ta không biết tiếng Hoa, chỉ có thể nói chuyện qua phiên dịch, cho nên tâm trạng càng bức xúc.
Ông ta đã bị căn bệnh hành hạ hai năm, là một người rất giàu có, ông ta tuyệt đối không thể chịu đựng được tình cảnh có tiền mà không trị được bệnh.
-Christopher tiên sinh, xin ngài bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ xem mạch lại cho ngài, xem có bỏ sót điều gì không.
-Được, tôi mong là ngày hôm nay sẽ nhận được một tin tức tốt lành.
Christopher lại ngồi xuống.
Đám Tần Uy đều tỏ vẻ lo lắng, nếu trước đó không cam đoan chữa khỏi cho ông ta, thì coi như qua chuyện, nhưng hôm nay đã khiến người ta hy vọng quá lớn, nhưng lại không đạt được hiệu quả gì, đây không phải là đùa bỡn người ta sao?
Nghĩ tới cảnh Christopher phẫn nộ rời khỏi Tần gia, rồi hậu quả kế tiếp của việc này, lòng bàn tay của Tần Uy bắt đầu toát mồ hôi.
Tần Hán nhìn về phía Tần Uy, thấp giọng nói:
-Bệnh của ông ta có thể rất phức tạp, con tranh thủ thời gian suy nghĩ đối sách, trị không hết bệnh, cũng không thể để mất quan hệ hợp tác với tập đoàn Astra!
Tần Uy cúi đầu:
-Cha, con cũng không có cách nào, y thuật của Tần gia chúng ta rất nổi tiếng, hẳn là người này mắc phải bệnh lạ?
-Anh cả, chuyện này cũng không thể trách Tần Uy, chúng ta hãy ngẫm lại, xem có biện pháp nào khác điều trị cho Christopher tiên sinh...
Những người khác đều không dám xen vào, lúc này không ai có thể nắm chắc là mình có thể trị khỏi bệnh cho vị khách quý, lên tiếng là tự làm mất mặt.
Tuy nhiên, cũng không ít người quay về phía Tần Xuyên, bởi vì lúc nãy dường như tiểu tử này “đánh bậy đánh bạ” mà lại đoán đúng...Thật đúng là cái mỏ quạ đen, mọi người nghĩ thầm.
Mắt Tần Hà đảo một vòng, đột nhiên nói:
-Ông, vừa rồi Tần Xuyên nói hai người chẩn bệnh sai, dường như y thuật của hắn rất cao minh, hay là để hắn thử xem? Là trưởng tôn của Tần gia, hắn cũng có thể đại diện cho Tần gia chúng ta.
-Tần Hà! Đừng có nói giỡn! Để hắn thử? Hắn biết gì về y thuật chứ?
-Đúng vậy, đây đâu phải trò đùa!
Tần Hán cũng nhìn cháu trái bằng ánh mắt phức tạp, do dự một lúc, không biết nên làm thế nào.
Hai cha con Tần Uy và Tần Hà liếc nhìn nhau, đều mỉm cười.
Đương nhiên hai người cho rằng, Tần Xuyên không thể nào chữa được bệnh cho Christopher, nhưng hắn đã khoác lác như vậy, thì cứ để hắn thử xem, nếu hắn tự bôi xấu, thì phải gánh chịu trách nhiệm.
-A Minh, em thấy thế nào?
Tần Hán hỏi người em.
Tần Minh do dự một chút, rồi cười khổ:
-Lúc nãy hình như Tần Xuyên rất tự tin, hay là để cho nó thử xem? Hiện giờ cũng không còn cách nào khác...
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Hán đi tới trước mặt Tần Xuyên, nói:
-Tần Xuyên, cháu có nắm chắc là có thể chữa khỏi cho Christopher tiên sinh không?
Tần Xuyên duỗi lưng một cái:
-Đúng thì sao, không phải mọi người nói cháu nói hươu nói vượn đó sao, y thuật của họ lợi hại như vậy, cứ để họ trị đi.
Nhưng hắn vừa nói xong, Liễu Hàn Yên liền lên tiếng:
-Đừng cáu, anh cũng đâu còn là trẻ con nữa, phải lấy đại cục làm trọng.
Tần Xuyên dở khóc dở cười nhìn cô:
-Bà xã, sao em lại “phản thùng” với anh?
-Lương y như từ mẫu, nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho vị tiên sinh kia, thì làm ngay đi, còn chuyện khác, sau này hãy nói.
Liễu Hàn Yên nghiêm nghị nói.
Mọi người trong Tần gia đều nhao nhao tán thưởng, cảm thấy Liễu Hàn Yên rất hiểu đại nghĩa, thật sự là một cô gái tốt, đúng kiểu vợ hiền dâu thảo.
Tần Xuyên rất buồn bực, hắn cũng không có nói là không chữa trị, chỉ là lúc nãy mọi người đều cười nhạo hắn, bây giờ lại muốn dùng hắn để thử vận may, hắn đâu phải là cái túi trút giận của mọi người, dù sao cũng phải phản kháng một chút chứ.
Nhưng Liễu Hàn Yên là một cô gái nghiêm túc, ở trong quân đội coi quốc gia làm trọng, ở nhà thì coi gia tộc làm trọng, dù thế nào cô cũng không coi hắn là quan trọng nhất...
Bị cô nhìn chằm chằm, Tần Xuyên cũng không muốn làm cô không vui, đành phải nhịn không nhiều lời với người của Tần gia nữa, chậm rãi đứng lên.