Cả mấy gia tộc bọn họ góp tiền vào mới đủ một trăm triệu tiền mặt để thuê Atula, nhưng Tần Xuyên lại dám buột miệng hét luôn hai trăm triệu sao?
Bạch Dạ ngồi ở một góc có phần mất bình tĩnh, tuy cô có tiền nhưng hai trăm triệu thì quá cao, là tiền mặt chứ không phải là bất động sản!
Mấu chốt là mua một cây thủ ô về cũng không có ích gì!
- Chủ nhân…
Freya nhíu mày hỏi.
Bạch Dạ vịn tay vào chỗ gác tay của ghế, vì cố sức nên đầu ngón tay đã trắng bệch.
- Thêm!
Freya thở dài, giơ bảng nói:
- Hai trăm mười triệu!
Lần này Tần Xuyên hình như lại chìm vào suy nghĩ, không lập tức lên tiếng.
Mọi người đều rất mong chờ nhìn thanh niên này, bụng nghĩ hắn có thể tiếp tục đấu với Bạch Dạ hay không.
Phải biết rằng về lý, thành phố Đông Hoa không có ai nhiều tiền hơn Bạch Dạ.
- Hai trăm ba mươi triệu!
Tần Xuyên đắn đo rất lâu mới hét giá này.
Mọi người đều nghĩ rằng Tần Xuyên đúng là căng thẳng rồi, đại gia giấu mình như hắn sau cùng cũng không thể nghịch thiên.
Bạch Dạ bật cười:
- Anh Tần, xem ra anh đã hết tiền rồi… Freya, đưa bảng cho tôi.
Freya đưa bảng qua, Bạch Dạ tự mình hét giá cuối cùng.
- Hai trăm năm chục triệu!
Bạch Dạ hét lên.
Lần này Tần Xuyên đành câm nín, vẻ mặt nhẹ nhõm, hoàn toàn không có ý mở miệng nữa.
Người chủ trì hét giá cuối ba lần, chính thức kết thúc!
Cha con Ôn gia mặt mày xám xịt, lặng lẽ đứng lên.
Hai người như thể sinh ly tử biệt, khiến người ta nhìn cũng thấy chạnh lòng.
Ôn Thụy Dương đỡ cha mình, còn Ôn Văn Viễn giống như già thêm mấy tuổi, hô hấp yếu đi trông thấy.
- Cậu Tần, tôi rất cảm kích cậu đã cố gắng như thế vì cây thủ ô này, Bạch Dạ đúng là nhiều tiền quá. Chúng ta thử tìm thủ ô 120 tuổi từ chỗ khác xem có cơ hội nào nữa không.
Ôn Văn Viễn cười miễn cưỡng.
Tần Xuyên cười:
- Đừng vội, đợi tôi đấu giá mua được mấy món trang sức châu bảo kia rồi dẫn hai người đến một nơi.
Cha con Ôn gia ngây ra, nhưng cũng không nghĩ gì mà gật đầu.
Mọi người có mặt đều bàn luận xôn xao, cảm khái Bạch Dạ của tập đoàn Lăng Vân quả nhiên lắm tiền nhiều của, bỏ ra 250 triệu mua một cây thủ ô chỉ đáng mấy triệu về, đúng là mạnh tay đến mức biến thái.
Còn Bạch Dạ không hổ là nhân vật chính của nơi này lại dẫn theo Freya đến gần cha con Ôn gia.
- Lâu rồi không gặp, anh Tần, gần đây khỏe không?
Bạch Dạ nhếch miệng cười.
Tần Xuyên nghĩ bụng cô ta vẫn chưa biết họ bây giờ là hàng xóm sao, nhưng cũng khó trách, dù gì khu nhà cao cấp của Bích Hải sơn trang cách đó cũng xa, hai người sẽ không chạm mặt.
- Rất khỏe, hôm nay Bạch tiểu thư mặc quần lót rồi chứ?
Tần Xuyên sảng khoái hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Dạ thoáng ửng hồng, tên này còn dám nhắc chuyện đó trước mặt người khác sao?
Trong lòng cô nghiến răng nghiến lợi, nghĩ sớm muộn gì cũng cho hắn và Đường Vi của hắn biết tay.
Song ngoài mặt cô vẫn cười rất ngọt:
- Anh Tần thật biết nói đùa, cứ luôn như thế… Nhưng hôm nay thật ngại quá, bởi vì mẹ tôi bệnh nặng nên phải lấy được cây thủ ô này. Hội trưởng Ôn, thật xin lỗi, chúc ông sống lâu trăm tuổi…
Cha con Ôn gia vốn không muốn để ý cô ta, rõ ràng cô ta đến để “giết người”, vậy mà còn qua đây cười cợt họ!
Bạch Dạ không buồn để bụng việc bị người ta lạnh nhạt như thế, cô biết mình đã là người chiến thắng.
- Các vị, tôi còn việc cần làm, tạm biệt.
Bạch Dạ vén váy khoan thai rời khỏi cùng trợ lý.
Tâm tình của Tần Xuyên rất khá, mặc kệ Bạch Dạ khiêu khích. Sau khi lấy được các thứ đấu giá, hắn liền dẫn cha con Ôn gia rời phòng đấu giá.
Tần Xuyên lái xe đi trước dẫn đường, hai người họ chạy theo sau về phía thành phố.
…
Trong chiếc Bentley bản hạn chế màu trắng, Bạch Dạ nhấp môi một ly rượu đỏ Bordeaux, cùng nâng ly với trợ lý Freya ngồi đối diện.
- Nào, Freya, chúng ta chúc mừng Ôn gia sắp rời khỏi vũ đài thành phố Đông Hoa rồi.
Freya cười, nhấp rượu rồi nói:
- Chủ nhân, một cây thủ ô đáng lẽ không cần đến một trăm triệu thì có thể mua được, bỏ ra 250 triệu có thiệt thòi quá không?
- Chỉ cần Ôn Văn Viễn chết, Ôn Thụy Dương của Ôn gia mới không còn đáng ngại. Bây giờ bang Tứ Hải của thành phố Đông Hoa hoàn toàn náo loạn, chỉ còn danh tiếng, nếu hội Đằng Long tan rã sẽ khiến thế giới ngầm của thành phố Đông Hoa hoàn toàn sụp đổ. Lúc đó chúng ta lại nâng đỡ một con rối thống nhất các bang hội ngầm ở Đông Hoa, chuyện này còn đáng tiền hơn 250 triệu kia.
Freya gật đầu:
- Chủ nhân anh minh.
Trong mắt Bạch Dạ lóe lên một tia lạnh lùng:
- Có điều… Tần Xuyên đó đúng là đáng ghét, đợi đến khi tôi thu dọn hết đám bang hội ngầm của Đông Hoa rồi sẽ cho tên đó biết tay… Nhưng trước đó, người phụ nữ yêu quý của hắn sẽ toi rồi, cứ xem như cho hắn nếm món khai vị…
Tần Xuyên lái xe dẫn cha on Ôn gia đến hiệu Trung y của Chu gia.
Sau khi xuống xe, hai người họ liền thấy nghi ngờ.
- Cậu Tần, đến hiệu thuốc của Chu gia, lẽ nào có thủ ô 120 tuổi?
Tần Xuyên lắc đầu:
- Không có, trên đời làm gì có nhiều thủ ô 120 tuổi như thế? Nhưng các dược liệu khác vẫn có, hai người ra phía sau đợi, tôi đi tìm một vài dược liệu.
Cha con Ôn gia tuy buồn bực nhưng đành phải nghe theo Tần Xuyên.
Tần Xuyên vừa vào liền thấy Chu Vân Phong đang ngồi khám, ông Chu vừa thấy “sư thúc” tới liền đứng lên đón.
- Cậu Tần, cậu đến đây có chuyện gì?
Bây giờ Chu Vân Phong đã xem Tần Xuyên như trưởng bối thật sự, dù gì hắn đã cứu mạng cháu gái của mình không chỉ một lần.
Tần Xuyên không nhiều lời, đến gần bàn cầm bút viết phương thuốc trên một tờ giấy.
- Chú giúp cháu bốc mấy thuốc này, rồi tìm một hộp châm bạc, bốn ống giác hơi đem ra hậu đường, cháu phải trị u não cho Ôn Văn Viễn.
Tần Xuyên nói.
Chu Vân Phong ngạc nhiên, ánh mắt cực kỳ hứng thú, cả u não cũng trị được mà không dùng dao, ông cũng muốn nhìn cho biết.
- Sư thúc đợi chút, tôi lập tức đi chuẩn bị!
Ông vừa kích động liền gọi xưng hô trong lòng ra.
Tần Xuyên ra sau hậu đường thì thấy Ôn Văn Viễn cực kỳ mệt mỏi ngồi trên ghế, trong mắt không còn thần thái như trước, rõ ràng là ông thấy mình không còn sống được bao lâu nữa.
- Chú Ôn, sao chú làm như sắp chết rồi vậy? Xem thường Tần Xuyên cháu quá rồi đấy.
- Ha ha.
Ôn Văn Viễn cười khổ sở:
- Tôi dĩ nhiên tin y thuật của cậu Tần, nếu không có cậu thì tôi đã sớm mất mạng. Nhưng giờ không tìm được thủ ô 120 tuổi, nghĩa là ông trời muốn mạng của tôi rồi.
Ôn Thụy Dương hậm hực nói:
- Ba, hay là chúng ta đoạt cây thủ ô đó về! Đã làm thì phải làm tới cùng, đấu thôi!
- Nhảm nhí!
Ôn Văn Viễn mắng:
- Con lỗ mãng như vậy bảo ba yên tâm đi sao được… Bạch Dạ đó dám làm thế rõ ràng là không sợ hội Đằng Long chúng ta tranh cướp. Chúng còn mong chúng ta ra tay, đến lúc đó sẽ khiến xã hội khủng hoảng, không cần chúng ra tay thì chính phủ cũng diệt chúng ta rồi!
Gương mặt cương nghị của Ôn Thụy Dương phút chốc đẫm nước mắt:
- Đều tại con vô dụng! Nếu con có thể nên thân hơn một chút thì ba cũng không mắc phải bệnh này!
Hai cha con như thể sinh ly tử biệt khiến người ta thấy chạnh lòng.
Tần Xuyên cười bất đắc dĩ:
- Ta nói… hai người có cần đến mức như thế không? Tôi đã ngờ chú Chu chuẩn bị chút dược liệu, xong rồi sẽ trị khỏi cho chú ấy, hai người làm gì như sắp chết đến nơi vậy? Phong hiệu “tiểu lang quân mặt ngọc diệu thủ hồi xuân thành thực thủ tín” của tôi là giả sao?
Vừa nghe vậy, cha con Ôn gia liền có chút phản ứng.
Mãi một lát sau, Ôn Văn Viễn nói với giọng run run:
- Cậu… cậu Tần, cậu nói cái gì? Cậu có thể trị khỏi cho tôi?
Tần Xuyên liền bày ra vẻ chính nhân quân tử:
- Chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của cháu đi, có giống như đang nói dối không?