Một luồng kiếm khí y hệt trăng tròn như một mặt trăng sáng xuyên qua sương mù dày đặc.
Khi mũi kiếm Thi Ma đụng vào luồng kiếm khí này, ở giữa xuất hiện một lỗ hổng, sau đó không ngừng bị xé rách, cắn nát!
- Làm sao có thể!?
Mắt nhìn thấy một chiêu kiếm ý mạnh nhất của mình đơn giản bị phá vỡ, trong lòng Kiếm Cốt tràn ngập sự không cam lòng!
Ngay khi y cho rằng một chiêu của mình ít nhất có thể triệt tiêu kiếm ý của Tần Xuyên, định đánh ra một chiêu nữa thì không ngờ mặt trăng kia lại quay lại!
Luồng kiếm khí này chính xác chém lên vai trái của Kiếm Cốt!
- A…
Cánh tay trái nắm chặt trường kiếm bay ra ngoài!
Tần Xuyên không trực tiếp giết chết y, mà chỉ chém đứt tay đối phương!
Kiếm Cốt té ngã trên đất, đau tới lăn lộn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, không chút sức sống.
Tần Xuyên thản nhiên nói:
- Giết nhiều binh sĩ vô tội như vậy, kỳ thực ông cũng nên chết rồi. Chỉ có điều trên người ông có không ít thứ có thể tìm hiểu, tạm thời tha cho ông một mạng!
Tần Xuyên vô cùng buồn bực, hôm trước là Đao Quỷ, hôm nay lại là Kiếm Cốt, một tên của Bá Đao môn, một tên của Thần Kiếm môn, sao chúng có thể biết được tuyệt học độc môn của mười đại môn phái?!
Hơn nữa đây đều là những công phu chỉ đệ tử dòng chính mới học được, bởi vậy có thể thấy chúng rất có thể là nhân vật quan trọng của hai đại môn phái.
Tần Xuyên cảm thấy phía sau chuyện này có lẽ có rất nhiều bí mật.
Kiếm Cốt thở yếu ớt, cười lạnh:
- Lãng phí thời gian… Tao sẽ không nói gì đâu.
- Chớ có chắc chắn như vậy, vạn nhất ông nói thì sao, đúng hay không?
Tần Xuyên không nói nhảm nữa, đi tới một cước đá ngất Kiếm Cốt.
Liễu Hàn Yên thấy vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô rất muốn lưu lại một người sống để mang về thẩm vấn, đồng thời cũng cho người nhà những binh lính chết trận này một câu trả lời thỏa đáng.
- Hai người bắt y lại, mang về.
Liễu Hàn Yên ra lệnh cho hai quan quân.
Hai quan quân lớn tiếng tuân mệnh, bắt được cao thủ như vậy, họ cũng được dính chút công lao.
Bởi vì Kiếm Cốt đã mất đi hai tay, bản thân lại bị trọng thương hôn mê, hiển nhiên là không hề có lực uy hiếp gì, bị hai quan quân mang đi.
Liễu Hàn Yên đi tới trước mặt Tần Xuyên, nói:
- Tần Xuyên, anh theo dõi tới đây hay sao?
- Theo dõi? Anh không có mà!
Tần Xuyên vứt cành cây nhỏ đi, xoay người sang chỗ khác, hắng giọng một cái:
- Xích Bạc đại hiệp ta đây hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ…
Liễu Hàn Yên nhíu chặt mày nguyệt, có phần nghẹn lời, trực tiếp cắt ngang:
- Ở đây không có người khác! Chớ có ấu trĩ như vậy!
Tần Xuyên nghe thấy hai từ ‘ấu trĩ’, lập tức tranh luận:
- Này! Anh làm đại hiệp một chút cũng ấu trĩ sao? Siêu nhân người ta mặc sịp đỏ bay khắp thế giới tiêu diệt lưu manh, sao em không bảo anh ta ấu trĩ!
- Tôi chưa từng xem siêu nhân.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng đáp.
- Anh…
Một bụng văn thơ của Tần Xuyên nghẹn ở cổ họng, sửng sốt không nói lên lời, cuối cùng thầm nghĩ dù sao cũng đã bảo vệ được bà xã, cô ấy không có chuyện gì là tốt rồi.
Tần Xuyên bĩu môi, đi tới rừng cây ở bên đường:
- Anh đi đây, đợi chút nữa bị người khác nhìn thấy thì phiền to.
Đợi vài giây sau, phía sau lưng vang lên giọng của Liễu Hàn Yên…
- Bất kể như nào, hôm nay cũng phải cảm ơn anh!
Tần Xuyên dừng chân lại, trong lòng không biết có hương vị gì. Tuy nói Liễu Hàn Yên cảm ơn hắn, nhưng nói trắng ra là cô ấy vẫn phân chia giới hạn giữa hai người rất rõ ràng, giống như hai công ty ký hợp đồng vậy.
Một người chồng bảo vệ bà xã của mình mà bị đáp lại một câu ‘cảm ơn’, Tần Xuyên không biết mình nên khóc hay nên cười nữa.
Đang lúc Tần Xuyên định rời đi, trong thiết bị thông tin của Liễu Hàn Yên truyền ra tiếng hét.
- Tướng quân! Không tốt rồi! Có sát thủ mai phục từ sau đánh tới!
Liễu Hàn Yên ngay lập tức chạy về phía bộ đội đang rút lui.
Tần Xuyên cũng nghĩ tới còn có một tên Đao Quỷ vẫn chưa xuất hiện, hóa ra là đánh bọc ở sau!
Xem ra đám người này rất thèm khát có được huy chương Hải Thần!
Long Hải Hiên và đại sứ Chester đang rời khỏi hiện trường, tiến tới nơi tiếp viện với bộ đội thì đã bị Đao Quỷ cao lớn như một ngọn núi nhỏ ngăn ở giữa đường.
Đao Quỷ khiêng Trảm Mã đao Quỷ Hùng trên vai, nhe răng cười đi tới phía đại sứ Chester.
- Rốt cục các người là ai?!
Hai người Long Hải Hiên trốn sau một đám quân sĩ, cảnh giác lớn tiếng hỏi.
- Ông đây là ai không có quan hệ gì với các người cả, mau giao vali kia cho ông, như vậy hôm nay ông sẽ tha cho chúng bây một mạng.
Đao Quỷ nhếch miệng cười.
Mục đích của chúng là cướp đi huy chương Hải Thần, không muốn tốn nhiều thời gian để giết người.
- Si tâm vọng tưởng! Bắn gã!
Long Hải Hiên lớn tiếng hạ lệnh.
Hơn mười khẩu súng đồng thời nã đạn, tiếng đạn nổ liên tiếp vang lên, tất cả đều nhắm về phía Đao Quỷ.
Nhưng toàn thân Đao Quỷ tỏa ra đao khí màu vàng lợt, tất cả viên đạn như bắn lên tường đồng vách sắt vậy, biến dạng rồi rơi xuống đất.
- Hừ! Không biết tốt xấu! Ông đây không nhiều kiên nhẫn như vậy!
Tay phải Đao Quỷ vung lên, mọt luồng đao khí màu vàng lợt thế như chẻ tre chém ra.
Mặt đất bị đao khí chém ra một đường rãnh, bụi đá bay tung tóe, đao khí cuồng mãnh chém lên người một binh sĩ, chém binh sĩ này thành hai nửa.
Máu tươi từ vết chém bắn tung tóe, chấn nhiếp tất cả mọi người có mặt!
Đao Quỷ đằng đằng sát khí, sắc mặt âm trầm, bước nhanh tới trước mặt Chester, túm lấy chiếc vali.
Đại sứ Chester bị dọa đái ra máu, nào dám phản kháng, trơ mắt nhìn Đao Quỷ cướp chiếc vali đi.
- Cảm ơn nhiều, đặc sứ tiên sinh.
Đao Quỷ cười lớn, xoay người rời đi.
Tuy rằng gã có thể giết chết Chester và Long Hải Hiên, nhưng việc này sẽ khiến thể diện của nước Anh và Hoa Hạ bị tổn hại. Chuyện này mà làm lớn, lúc đó sẽ chỉ thúc đẩy hai nước tăng cường hợp tác, chung sức đối phó Thánh giáo, như vậy đúng là được không bù nổi mất.
Nếu như hôm nay lưu lại tính mạng hai người, đến khi đó phía bên Anh sẽ trách Hoa Hạ không làm tốt công tác bảo an, mà Hoa Hạ sẽ vì mặt mũi, tranh chấp với bên Anh, đây mới là kết quả tốt nhất.
- Đứng lại!
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo vang lên, hàn thứ do hơi nước ngưng thành liên tiếp đâm về phía sau Đao Quỷ!
Liễu Hàn Yên đạp không đuổi tới, thân hình như một tiên tử.
Đao Quỷ cũng không quay đầu lại, đao khí trên người đột ngột tăng lên, chấn vỡ tất cả băng thứ.
- Hừ! Hôm nay ông đây không rảnh chơi đùa với con nhóc như cô!
Đao Quỷ nhảy lên, tiến vào rừng sâu núi thẳm!
Long Hải Hiên thấy thế, la lớn:
- Liễu tướng quân! Nhanh đuổi bắt gã! Chớ để gã chạy thoát! Tôi sẽ phái máy bay trợ giúp!
Liễu Hàn Yên căn bản không cần ông ta nhắc nhở cũng đã đuổi vào rừng cây.
Tuy rằng là vùng dã ngoại hoang vu, căn bản không có ai đi tới, nhưng hai người đều có chân khí hộ thể, mạnh mẽ xông lên, di động trong rừng cây nhanh như chớp.
Luận tu vi, Liễu Hàn Yên còn kém xa đao quỷ, nhưng về khinh công thì cô không hề rơi vào thế hạ phong, vẫn luôn bám sau.
Chỉ qua chừng dăm phút, phía trước xuất hiện một sườn đất hoang đầy cỏ. Đao Quỷ dừng lại trên một tảng đá lớn, quay người lại.
Cùng lúc đó, tay phải gã vung lên, Trảm Mã đao chém ra một đao khí bán nguyệt về phía Liễu Hàn Yên!
Liễu Hàn Yên trước đó đã bị lần đối chiến cùng Kiếm Cốt dạy dỗ, lúc này sớm đã đề phòng. Bởi vì cô biết rõ chính mình không thể đánh bại được Đao Quỷ, nhưng nếu chỉ xét phòng ngự và né tránh, đối phương cũng khó đánh bại cô trong thời gian ngắn được.
Giờ khắc này, Liễu Hàn Yên lăng không thi triển Yến Tử toản vân thức, một lần nữa nhảy lên cao, tránh được một đao kia!
Thế nhưng khi Liễu Hàn Yên sắp rơi xuống đất, cô chợt thấy khóe miệng Đao Quỷ hiện lên một nụ cười cổ quái…
- Không xong rồi!
Trong lòng Liễu Hàn Yên kêu lên, biết rõ mình đã trúng mai phục, nhưng lúc này đã không kịp phản ứng!
Vù…
Một bóng người như mũi tên nhọn từ phía sau bay ra, tiếp lấy thân thể cô, lăn vài vòng trên mặt đất.
Gần như cùng lúc, tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa chói mắt từ vị trí Liễu Hàn Yên sắp rơi xuống phóng ra.
Lúc này chỗ đó đã bị nổ ra một cái hố sâu!
Rất hiển nhiên, đám người Đao Quỷ đã sớm chôn thuốc nổ ở đây, nếu có người truy kích thì sẽ kích hoạt thuốc nổ, tiêu diệt đối phương!
Tần Xuyên kị thời đuổi tới, sau khi biết tình hình không ổn, ôm bà xã tránh xa hơn 10m, may mắn mới thoát khỏi hiểm cảnh!
Nếu như vừa rồi đứng ở đó, cho dù là võ giả Tiên Thiên có chân khí hộ thể cũng ắt bị nội thương nghiêm trọng, thậm chí đứt tay gãy chân!
Khuôn mặt Liễu Hàn Yên trắng bệch, cô cũng kinh hồn một phen, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mình đã đi dạo quỷ môn quan tận hai vòng.
Nhưng cả hai lần đều được người chồng hờ này cứu giúp!
- Khụ khụ… khụ khụ…
Người Tần Xuyên đầy bụi đất, đứng dậy, cười khổ:
- Anh nói này… Bà xã, em đừng lỗ mãng như vậy có được không?
Em không đánh lại gã, vậy đuổi theo làm gì. Mấu chốt là gã dừng lại, em cũng dừng lại sao, sao em ngu như vậy?!
Trong con mắt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên lóe lên vẻ long lanh, hít thở có chút gấp, quật cường nói:
- Ngu thì ngu, hành động lần này do tôi thất trách, tôi phải chịu trách nhiệm tới cùng.