Thân là chủ nhà lại không có rượu bia gì, trái lại chỉ lấy Coca ra uống, để những người khác uống nước ép trái cây. Chắc chắn là do chủ nhà không giỏi uống rượu, vì vậy cũng không xét đến vấn đề khách muốn uống rượu hay không.
Điều này khiến Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt có ý muốn trêu chọc Tần Xuyên.
Tần Xuyên nghe vậy liền xua tay, ngượng cười:
- Trước giờ tôi không uống rượu, mọi người uống đi, tôi uống Coca được rồi.
- Vậy sao được, đàn ông Tần gia chúng ta đều phải biết uống rượu, anh ba Tần Hà còn có tửu lượng cao, có thể uống gần nửa cân Thiên Lý Hương, anh là anh hai của bọn em, dù thế nào cũng không thể thua anh ba được!
Tần Tử Việt tinh ranh nói.
Tần Minh nhíu mày:
- Hai thằng nhóc tụi bây đừng chọc anh hai nữa, nó đúng là không uống rượu, sao có thể lấy tửu lượng của Tần Hà so sánh chứ.
- Ông ơi, dù anh hai không rượu, ít ra cũng nếm thử một chút chứ. Thiên Lý Hương là vua rượu thuốc đáng tự hào của Tần gia chúng ta, sau này anh hai muốn tham gia cuộc thi gia tộc, bước vào tập đoàn Trường Sinh tiếp xúc với công việc liên quan đến y dược, dù gì cũng phải tìm hiểu bí phương quan trọng của Tần gia chúng ta chứ.
Tần Minh ngây ra, nghĩ vậy hình như cũng có lý.
Thân là con cháu trưởng của Tần gia, cả Thiên Lý Hương cũng chưa từng nếm thử thì đúng là khó mà phục chúng.
Thế gia võ cổ có lúc vẫn có vài nếp sống giang hồ trong gia tộc, người có tửu lượng tốt luôn được nhiều người sùng bái, khiến người ta kính phục.
Tuy tửu lượng của Tần Xuyên không tốt, nhưng đến cả uống cũng ko dám thì chắc chắn sẽ bị người ta xem thường.
- Tần Xuyên, vậy cháu uống một chút đi, nhấp một ngụm cũng được, cứ xem như đang nếm thử vậy.
Tần Minh đề nghị.
- Nhưng cháu không thích uống rượu.
Tần Xuyên bày ra vẻ mặt không vui.
Liễu Trung Kình cười hà hà:
- Khoan vội đã, ngửi thử trước đi, Thiên Lý Hương này không giống rượu bình thường đâu.
Lúc này, Tần Hải đã lấy vò rượu ra, còn lấy thêm mấy ly ngọc chuyên dùng uống Thiên Lý Hương theo.
Y dùng một cái giá bạc tinh xảo rót chút rượu vào từng ly.
Rượu thuốc có màu hổ phách, trong trẻo sóng sánh, chỉ ngửi thôi cũng thấy mùi thuốc ngấm vào ruột gan, theo đó là hương thanh mát của đủ loại hoa cỏ.
- Thơm quá đi! Cháu nếm thử trước!
Liễu Tiên Tiên không đợi được nữa, bèn cầm ly ngọc lên uống ực hết một hơi!
Người Tần gia ngồi cạnh muốn khuyên cũng không kịp nữa rồi.
- Cô nhóc Liễu gia, cháu gấp vậy làm gì? Không thể uống Thiên Lý Hương như vậy được, người có tửu lượng bình thường mà uống như thế rất dễ say đấy!
Tần Minh cười bất đắc dĩ.
Liễu Tiên Tiên chắc lưỡi, hít sâu một hơi rồi cười duyên:
- Rất ngon mà, cũng không thấy bị say, hay là ông Tần lại cho… cho…
Liễu Tiên Tiên nói đến nửa chừng đột ngột thấy choáng váng, đầu óc không nghe sai bảo nữa, mi mắt ngày càng nặng trĩu.
- Ây da, đầu cứ ong ong, rượu này lợi hại thật.
Liễu Tiên Tiên ấp úng.
Liễu Hàn Yên vội đến gần đỡ em gái ngồi xuống, có phần bất đắc dĩ xoa đầu em mình.
Vài phút sau, mặt của Liễu Tiên Tiên đỏ rực, bắt đầu thở gấp, đặt mông ngồi đó, đầu gục trên bàn như muốn ngủ thiếp đi.
- Ngon… ngon lắm…
Liễu Tiên Tiên lẩm bẩm, đúng là đầu óc mê man rồi.
Liễu Trung Kình và Lý Tuệ đều ngạc nhiên, không ngờ Thiên Lý Hương này lợi hại như thế.
Có điều Liễu Tiên Tiên không thường uống rượu, tửu lượng cũng không đến đâu nên có thể hiểu được.
Lăng Lạc Tuyết cũng nóng lòng muốn thử, nhưng cô nghĩ khác với những người kia, bèn nói:
- Liễu Hàn Yên! Hay là cô cũng uống thử đi? Chúng ta cùng so tửu lượng được không?
Liễu Hàn Yên lạnh nhạt đáp:
- Không có hứng.
Lăng Lạc Tuyết trợn mắt:
- Quỷ nhát gan…
Liễu Hàn Yên mặc kệ trò kích tướng của cô ta, lặng lẽ lấy khăn giấy lau miệng giúp Liễu Tiên Tiên.
Cô nhóc này ngủ say đến chảy nước miếng rồi.
Bị Liễu Tiên Tiên quậy như thế, Liễu Trung Kình cũng không dám uống nhiều, chỉ cầm một ly lên cẩn thận nhấp một ngụm thử mùi vị, thấy cảm thán không thôi.
- Đúng là mùi vị không tâm thường, thay vì nói là rượu, chi bằng nói nó là quỳnh tương ngọc dạ! (ý chỉ rượu ngon)
Nhóm người Tần Minh dĩ nhiên rất tự hào, dù gì đây cũng là rượu thuốc mà Tần gia tỉ mỉ điều phối mấy trăm năm, các gia tộc khác không hề có.
- Nào, anh hai, em kính anh một ly.
Tần Tử Hằng cầm một ly đưa đến trước mặt Tần Xuyên, thái độ rất khiêm nhường.
Tần Xuyên băn khoăn nhìn ly rượu trước mặt, nghe mùi thấy khá thơm. Từ kiến thức y học của hắn có thể đoán dược liệu của rượu toàn là cực phẩm, rốt cuộc có nên uống hay không?
Liễu Trung Kình đã uống cạn ly rượu, sắc mặt hồng hào:
- Tần Xuyên này, hôm nay chúng tôi vui lắm, cháu có uống say chúng tôi cũng không trách đâu. Cùng uống thử đi, đúng là rượu ngon nhân gian đấy.
- Bí thư Liễu, tôi rót cho anh thêm một ly.
Tần Hải lại rót cho Liễu Trung Kình.
Liễu Trung Kình cũng không nhẫn tâm từ chối, y ngửi mùi rượu rồi nâng ly với Tần Xuyên:
- Tần Xuyên, cháu đã là rể của Liễu gia chúng ta rồi, chú ba đây kính rượu, cháu không phải không nể mặt đó chứ?
Bị chụp mũ như vậy, Tần Xuyên chỉ còn nước phải uống thôi.
- Bà xã, vì em, hôm nay anh phá lệ uống một lần vậy.
Tần Xuyên trịnh trọng nói với Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên cơ bản không để ý mấy chuyện này, thích uống hay không chẳng liên quan đến cô.
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cười thầm trong bụng, chỉ cần Tần Xuyên mà uống thì họ sẽ có cách chuốc say hắn. Lúc đó hắn say khó tránh thất thố, vậy thì vui rồi.
Tần Xuyên cầm ly rượu cụng với Liễu Trung Kình, lại cụng ly với Tần Tử Hằng.
- Vậy cháu uống đây!
Tần Xuyên ra vẻ như đang uống độc dược.
Tần Tử Hằng không nói lời nào mà uống cạn một hơi còn ly rượu trống không:
- Anh hai, em cạn trước rồi!
Hai anh em Tần Tử Hằng mỗi người uống bốn ly rượu nhỏ thế này cũng không thành vấn đề, nhưng nếu uống nhiều hơn nữa sẽ bắt đầu say.
Tần Xuyên không do dự nữa, cũng nốc cạn Thiên Lý Hương.
Rượu vừa vào miệng liền khiến Tần Xuyên bừng tỉnh, như thể vô số hoa quả tươi đang đua nhau tỏa hương thơm ngát trong khoang miệng, đồng thời trong vị đắng chát của thảo dược cũng lẫn vào chút vị ngọt.
Nói là rượu, nhưng nó giống một loại thức uống có mùi rượu hơn.
- A, rượu này ngon thật, hơi giống Hầu Nhi Tửu trong núi trước kia!
Tần Xuyên sáng rỡ hai mắt.
Hầu Nhi Tửu là do khỉ muốn tránh đông mà giấu hoa quả trong thân cây, kết quả nó lên men nên vô tình tạo ra rượu ngon.
Rượu này chỉ gặp mà không cầu được, thậm chí có thể xem là truyền thuyết.
- Hầu Nhi Tửu, thật sự có rượu như vậy sao?
Tần Minh hiếu kỳ hỏi.
Tần Xuyên gật đầu:
- Lúc mười ba tuổi, sư phụ cháu tìm thấy một bình nhỏ, cháu có thử một ngụm, sau đó thì không thấy nữa, có điều… Vị của rượu thuốc này đã gần với vị của Hầu Nhi Tửu rồi.
- Xem ra nơi anh hai ở nơi hẻo lánh thật, khỉ cũng có thể ủ rượu, ha ha.
Tần Tử Hằng bật cười, lại rướn người lên châm rượu cho hắn:
- Nào, em kính anh thêm một ly!
Tần Xuyên cũng không từ chối. Hắn thấy rượu này khá ngon nên xem như nước trái cây, lại cạn ly với y.
Liễu Trung Kình ngồi cạnh đó mặt đã đỏ gay, trong mắt đã lờ mờ, cười nói:
- Còn nói không biết uống rượu, chú thấy mặt của Tần Xuyên cháu còn không biến sắc, tửu lượng còn cao hơn cả chú.
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt quay sang nhìn nhau, lại tiếp tục kính rượu rất ăn ý.
- Anh hai, xem ra anh cũng uống được lắm, hôm nay anh em chúng ta không say không về.
Tần Xuyên không hề gì, có người rót rượu cho hắn, còn kính rượu với hắn, cứ vậy mà uống thôi!
Hai anh em thay nhau kính thêm ba ly, tổng cộng là tám ly. Có điều Tần Xuyên chỉ uống một mình, còn hai người họ mỗi người bốn ly!
Sau khi uống bốn ly, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đã nặng đầu nhũn chân, có chút đứng không vững. Mặt hai người đã đỏ lên, trong mắt cũng có tơ máu.
- Hai thằng nhóc thúi này uống gì gấp vậy? Muốn chuốc say anh hai tụi bây hả?
Tần Minh quở một tiếng.
Lần này ngoại trừ Tần Cầm không uống rượu vì lý do sức khỏe, Liễu Hàn Yên thì không có hứng uống, còn lại ai cũng uống chút rượu.
Cha con Tần Minh và Tần Hải cũng uống hai ly, đầu óc hơi lâng lâng rồi. Liễu Trung Kình không kiềm được uống đến ba ly, người bắt đầu lơ mơ muốn ngủ.
Ngay cả Lăng Lạc Tuyết uống xong hai ly cũng say thấy rõ, có phần quyến rũ mà bình thường không có.
Nhưng điều khiến tất cả ngạc nhiên chính là Tần Xuyên uống nhiều nhất, vậy mà trên mặt chẳng có vẻ gì là say như chưa uống bao giờ, tinh thần rất phấn chấn!
- Tần Xuyên, thằng nhóc này uống hết tám ly, hơn nửa cân rồi còn gì? Thật sự không sao chứ?
Trước đó Tần Minh chỉ lo cạn ly với ba anh em họ, lúc này mới nhớ ra tên này đã uống vượt mức rồi!
- Nè, có phải cậu lén đổ rượu hết rồi không?
Lăng Lạc Tuyết cũng không dám tin.
- Thứ ngon như vậy tôi đổ đi làm gì?
Tần Xuyên bĩu môi, nhìn hai anh em kia ngồi đó mà không kính rượu nữa, bèn chủ động đứng dậy cười hì hì, cầm vò rượu đến trước mặt hai người họ.
- Hai em trai, hai em kính rượu anh nhiều như thế, lần này để anh kính hai em vậy! Yên tâm, anh cạn ly trước nhé?