Tần Xuyên nhìn nét mặt của họ, biết rõ chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nói:
- Các anh em, tôi biết thuốc này rẻ mạt, chủ yếu vì tôi không hút thuốc lá, trên người không có thuốc khác.
Nhưng tôi tin mấy người đẹp trai không kém gì tôi, không phải là người so đo tiền tài gì cả, dù sao thì nói tới tiền bạc cũng làm tổn thương tình cảm.
Đây chỉ là tâm ý của tôi thôi mà, các anh em cho tôi vào, tôi cam đoan mọi người sẽ không bị xử phạt. Hôm nào tôi mời mọi người tới tiệm Net chơi game, sao hả?
Mấy người lính toát hết mồ hôi hột, thằng này có bình thường không vậy?! Đây thực sự là Tần đại thiếu gia sao?!
- Tần đại thiếu gia, anh đừng làm khó dễ chúng tôi nữa. Chúng tôi là quân nhân, phục tùng là thiên chức của chúng tôi!
Một binh sĩ cười nói.
Tần Xuyên thấy mấy người này hoàn toàn không có ý định nhường đường, đành phải thu hồi bao thuốc, bắt đầu quay xe.
Bốn binh sĩ cho rằng Tần Xuyên định rời khỏi, ai ngờ Tần Xuyên đỗ xe ở ven đường, sau đó đi xuống.
- Tần đại thiếu, anh muốn…
- Yên tâm, tôi không đi vào.
Tần Xuyên khoát tay, chạy như điên tới một trạm gác.
Trạm gác kia cũng rất đơn giản, chỉ là một cây ô cỡ lớn, phía dưới có một cái đài xi măng, đủ cho một binh sĩ đứng.
Tần Xuyên đặt mông ngồi xuống, sau đó hô to với mấy binh sĩ:
- Mấy người cứ trở về vị trí canh gác đi, tôi ngồi ở đây chung quy thì không phạm pháp chứ?
Bốn binh sĩ dở khóc dở cười. Bọn họ đã thấy qua không ít thiếu gia nhà hào phú, không phải ngạo mạn hung hăng thì là lạnh lùng ít nói.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một vị thiếu gia mà giống như người làm công, ngồi trên bệ bê tông chờ đợi, ánh mắt nhìn họ có chút đáng thương.
Chỉ đó điều tính cách của Tần Xuyên cũng khiến họ cảm thấy có chút gần gũi, không có khoảng cách gì.
Kỳ thực Tần Xuyên không quan tâm là ngồi hay nằm. Trước kia khi còn trong núi, nhiều khi tu luyện trong hang động vài tháng. Dù sao hắn chỉ muốn bảo vệ Liễu Hàn Yên, khoảng cách đủ gần là được.
Bốn anh lính trở về trạm gác của mình, nhưng bên cạnh có một người ngồi cũng không tiện, một người trong đó cầm lấy bộ đàm, thông báo tình hình cho cấp trên, hi vọng Liễu Hàn Yên có thể nhanh chóng ra lệnh xử lý như nào.
***
Cùng lúc đó, trong một căn phòng trọ tồi tàn ở thành phố Đông Hoa.
Dưới ánh đèn u ám, Đao Quỷ ngồi trên một chiếc sofa, trong tay cầm một bình Bạch Can*, uống ừng ực mấy hụm.
*Bạch Can: Một loại rượu Trung Quốc, từng xuất hiện trong bộ thám tử lừng danh Conan.
Sau đó, gã đổ một chút rượu lên cánh tay trái của mình.
Híz-khà-zzz... Aaaaa...
Rượu đổ lên miệng vết thương, tiến hành khử trùng đơn giản.
Trên khuôn mặt của Đao Quỷ vô cùng u ám, cho tới thời khắc này gã vẫn không tin được mình lại bại dưới tay một người trẻ tuổi không có tiếng tăm.
Ở bên cửa sổ, một tên đàn ông dáng người thon dài mặc đồ đen, bên hông có đeo một thanh trường kiếm. Sắc mặt gã trắng bệch như có bệnh, thoạt chừng khoảng 4-50 tuổi.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ống tay phải của gã trống không, người này chỉ có một cánh tay trái.
- Đao Quỷ, mày quá liều lĩnh, lỗ mãng rồi. Đây là lãnh thổ Hoa Hạ, cao thủ cổ võ mạnh hơn mày tuyệt đối không ít. Chỉ cần không cẩn thận, mày chết thì thôi nhưng khiến hi vọng của giáo chủ bị chôn vùi, không hoàn thành được nhiệm vụ thì đó là tội lớn!
Tên đàn ông cụt tay âm trầm nói.
- Hừ.
Đao Quỷ có vẻ không phục:
- Kiếm Cốt, mày cứu tao là một chuyện nhưng chớ có ngồi đó mà châm chọc! Thử hỏi nếu mày gặp phải một thằng nhóc như vậy, mày có tin đó là một cao thủ Tiên Thiên trung cấp không, còn có tu vị kiếm đạo biến thái như vậy?
Kiếm Cốt nheo mắt, thì thào hai chữ ‘biến thái’…
- Biến thái? Quả thực là biến thái… Tao chưa từng thấy qua ai dùng một sợi dây thép mà có thể phóng ra các loại kiếm ý uy lực tuyệt luân như vậy.
Kiếm Cốt vô ý thức dùng tay trái sờ lên chuôi kiếm của mình, yên lặng lắc đầu.
Đao Quỷ vỗ ghế sô pha, ảo não nói:
- Chúng ta hao tổn tâm cơ, cố ý lộ ra manh mỗi để chúng phái quân đội đi điều tra, như vậy mới tìm được cơ hội tốt… Nếu không phải do hắn thì hai chúng ta đã có thể trà trộn vào trong quân đội rồi!
Mày nói tiểu tử đó rốt cục là ai? Chẳng lẽ là người của Thần Kiếm môn? Nhưng kiếm chiêu của hắn hoàn toàn không phải của Thần Kiếm môn!
Kiếm Cốt lắc đầu:
- Cao thủ kiếm đạo toàn bộ Hoa Hạ mà tao biết thì không có mấy ai đạt tới cảnh giới kiếm ý như vậy. Thần Kiếm môn tông sư Dược Thương Hải là một, thủ tịch đại đệ tử Mộ Tiêu Hàn cũng có thể coi là một người, mặc khác tao có thể xác định đó chính là người đứng đầu Thiết Phù Đồ Thất Tướng quân, Đệ nhất tướng quân…
- Phong Thần?!
Đao Quỷ giật mình:
- Chẳng lẽ người đó là Phong Thần?! Không phải nói ba người đứng đầu Thiết Phù Đồ vẫn luôn che mặt, không biết rõ thân phận sao? Chẳng lẽ thằng nhóc đó…
- Không thể nào!
Kiếm Cốt lắc đầu bác bỏ:
- Mày nghĩ xem, nếu nó là Phong Thần thì chúng ta có cơ hội sống sót sao? Tu vị chân khí của Phong Thần sao mới chỉ Tiên Thiên trung cấp được? Hơn nữa về tuổi tác thì cũng không thể trẻ như vậy được.
Đao Quỷ nghĩ nghĩ một chút, không khỏi thở dài một tiếng:
- Haizz… Hoa Hạ đúng là ngọa hổ tàng long, sao đột nhiên lại xuất hiện một tên cao thủ như vậy… Khó trách thánh nữ lại thất bại trong gang tấc. Xem ra Thánh giáo ta muốn trở về Hoa Hạ, đi tới phục hưng thì đúng là đường xa gánh nặng!
- Cho dù khó đi hơn nữa cũng phải đi… Huống chi hiện giờ xuất hiện các loại thần vật như huy chương Hải Thần. Nếu như có thể phá giải huyền bí bên trong, có lẽ chúng ta có thể khiêu chiến chính phủ Hoa Hạ cũng chưa biết chừng.
Kiếm Cốt nói.
Đao Quỷ gật đầu:
- Chester là Long Hải Hiên gặp mặt đoán chừng là vì chuyện đêm nay mà có thay đổi, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.
Kiếm Cốt yên lặng xoay người quay về ghế salon:
- Tao đã phái những người còn lại đi điều tra, tin rằng không bao lâu sau sẽ có tin tình báo mới.
***
Bộ chỉ huy Hàn Thứ, trong phòng họp, Liễu Hàn Yên ngồi ở vị trí lãnh đạo nghe mấy quân nhân cấp dưới thảo luận chuyện xảy ra đêm nay.
Khi đang tranh luận kịch liệt những phần tử kia có phải Thánh giáo hay không, tiếp theo là vấn đề nên phòng vệ thế nào thì có một nữ sĩ quan phụ tá mới nhậm chức của Liễu Hàn Yên đi tới.
Nữ sĩ quan phụ tá tên Lưu Lị này trước kia là phụ tá của Y phi, hiện giờ Y Phi đi nên được đề bạt tới bên cạnh Liễu Hàn Yên.
Lưu Lị cúi chào một cái, sắc mặt có chút phức tạp đi tới bên người Liễu Hàn Yên, dùng giọng nói rất nhỏ, kề tai nói với Liễu Hàn Yên vài câu.
Liễu Hàn Yên có chút nhíu mày, sau đó nói:
- Cứ để anh ta ngồi đó, kệ anh ta.
Lưu Lị cười bất đắc dĩ:
- Vâng, tướng quân.
Những người khác trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng hiếu kỳ chuyện gì mà không thể lộ ra như vậy nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lưu Lị tới báo cáo đương nhiên là chuyện liên quan tới Tần đại thiếu gia…
Cửa đại viện quân khu, Tần Xuyên ngồi một mình ở đó, dần dần chuyển qua nằm, mặc kệ nền xi măng bẩn, cứ nằm ngậm một cọng cỏ, nhìn bầu trời mùa hè.
Trước kia trong núi luôn luôn có thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhưng khi ở đây đã lâu chưa từng ngắm nhìn. Cũng may quân khu gần biển, gần đây ít đèn.
Đã qua hai giờ, Tần Xuyên cảm thấy buồn chán vô cùng, bắt đầu tán gẫu cùng các binh sĩ.
- Các anh em… Là anh đó? Mọi người có gì ngon để ăn không? Này… Có bạn gái thì mau về nhà kết hôn, làm lính làm quái gì, có ảnh chụp bạn gái không? Cho tôi nhìn một cái cũng đâu mất gì…
Mấy người lính không trò chuyện cùng hắn thì không quá phù hợp. Khi vừa nhắc tới chuyện này đúng là không dừng lại được, trong lúc nhất thời không khí vô cùng vui vẻ.
Đã sắp tới nửa đêm, Tần Xuyên cảm thấy đòi bụng, vì vậy lấy điện toại ra, mở apps, bắt đầu tìm các hàng quán xung quanh. Cũng may gần đây còn vài cửa hàng nhỏ.
- Thịt bò hầm miễn… Ừm, các anh em muốn ăn gì, đêm nay tôi mời! Ây zô, đừng có khách khí! Tôi thấy chân vịt này không tệ đâu! Hả? Một cái chỉ 3 tệ? Rẻ hơn 2 tệ so với trong thành phố! Chọn!
Bốn binh sĩ ở bên cạnh sắp phát điên, thằng này định qua đêm ở đây thật sao?!