Trở lại nhà ăn, Tần Xuyên tính tiền, lại dặn Tần Cầm ăn xong ngồi tại chỗ một lát.
Tần Cầm biết được Lăng Thiết Tâm đến tìm, cũng hiểu được điều gì, ánh mắt lo lắng ngoan ngoãn gật đầu, để Tần Xuyên không cần lo lắng cho mình.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tần Xuyên đi tới ngõ hẻm kia, muốn tìm được Lăng Lạc Tuyết cũng không khó, dựa vào khí tức tìm được cô trong một công viện nhỏ gần đó.
Lăng Lạc Tuyết đang ngồi trên một chiếc đu, lẻ loi nhẹ nhàng đong đưa, ngây người, có tâm sự.
Tần Xuyên đi tới bên cạnh cô, đặt mông ngồi xuống một chiếc đu khác, cũng không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy.
Rốt cuộc, sau khi bị Tần Xuyên nhìn hơn 10 phút, Lăng Lạc Tuyết nhịn không được nói:
- Tôi cũng không phải con khỉ trong sở thú, anh nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?
- Em là con khỉ anh mới chẳng muốn xem, anh ở trong núi xem khỉ hơn hai mươi năm, xem ngán rồi, anh xem là xem người đẹp.
Tần Xuyên hất mày nói.
Lăng Lạc Tuyết đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác:
- Không phải để anh đừng tới phiền tôi sao?
- Anh không muốn làm phiền em, anh chỉ muốn xin em tha thứ cho, không hi vọng sơ xuất của anh khiến em tổn thương.
Tần Xuyên nói.
Lăng Lạc Tuyết cúi đầu cười nhẹ:
- Tôi cũng không phải người nào của anh… Anh cần gì phải làm như vậy?
Tần Xuyên im lặng, trong đầu hắn xuất hiện dáng người Chu Phương Tinh…
Tuy rằng Lăng Lạc Tuyết khác với Chu Phương Tinh, nhưng Tần Xuyên lại không nghĩ tới, vì hắn lại khiến một cô gái khác đau lòng khổ sở, cảm giác này thực không dễ chịu.
Tần Xuyên hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
- Tiểu Tuyết, thật ra… Tuy rằng nhìn em khác với cô gái bình thường, nhưng em đồng ý đi học cùng Tần Cầm, chiếu cố cô ấy, làm bạn với cô ấy… anh cảm thấy em rất tốt.
Lăng Lạc Tuyết cúi đầu thấp hơn, ngập ngừng nói:
- Nói những thứ này làm gì… Dù sao tôi cũng không có bạn bè gì.
- Đúng thế, em không có bạn bè gì, anh cũng vậy, sau khi xuống núi cũng không quen được mấy ai có thể làm bạn bè. Cho nên, anh rất không hi vọng em luôn giận anh.
Tần Xuyên cười khổ nói.
Lăng Lạc Tuyết cắn cánh hoa, im lặng không nói.
- Tiểu Tuyết, nếu như anh có biện pháp, khiến em không cần gả cho Tống Kiệt kia, em cũng đừng giận anh nữa, được không?
Ánh mắt Tần Xuyên lóe lên nói.
Lăng Lạc Tuyết cả kinh, lập tức nghĩ tới điều gì, hơi bối rối nhìn Tần Xuyên:
- Anh đừng có làm xằng bậy! Chuyện này liên quan đến tương lai của Tống gia và Lăng gia chúng tôi, không đơn giản giống như anh tưởng tượng!
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái, kỳ quái nói:
- Có gì không đơn giản chứ? Chẳng phải một tên Tống Kiệt sao? Hắn ở Tống gia cũng xếp hạng ba, không phải nhân vật quan trọng gì, để cho hắn chết không phải là xong sao? Họ cũng không thể lập tức phái một người khác kết hôn với em chứ?
Khuôn mặt Lăng Lạc Tuyết trắng bệch, quả nhiên tên này đưa ra chủ ý thế này!
- Anh đừng nói nữa! Ngàn vạn lần đừng đi làm chuyện điên rồ!
Lăng Lạc Tuyết vội vàng nói:
- Anh cho rằng mình rất giỏi sao? Giết Tống Kiệt? Anh nghĩ quá ngây thơ rồi! Một khi bị phát hiện, đừng nói là anh, Tần gia các anh cũng phải trọng thương!
Anh cho rằng, bản thân bốn Đại vương tộc không có cổ võ giả cường đại gì, thì không triệu tập các võ giả từ nơi khác sao?
Tống gia là người thành lập Bộ an toàn quốc thổ, họ có liên lạc với các môn phái khắp thiên hạ, rất nhiều cao thủ lánh đời không xuất hiện, đều làm khách khanh ở Tống gia, âm thầm làm việc cho Tống gia.
Quan trọng người ta không chỉ có cổ võ giả, còn có quân đội có thể điều khiển, hoàn toàn không cùng một cấp độ với cổ võ thế gia!
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
- Tống gia mạnh thì mạnh, không có chứng cớ cũng không thể nghi ngờ lung tung, chỉ cần làm không chê vào đâu được là được rồi… Tống Kiệt cũng không phải gia chủ Tống gia, không quá nhiều người bảo vệ.
- Anh biết hắn ở đâu không? Hiện giờ Tống Kiệt bị thương nằm trong bệnh viện Quân khu Giang Nam, nơi đó từ sáng tới tối đều canh phòng nghiêm ngặt, còn có mạng lưới độc lập của Khoa an toàn tin tức tiến hành giám sát, anh muốn vào đó giết Tống Kiệt đúng là chuyện hoang đường viển vông! [Truyện bạn đang đọc được chia sẻ bởi T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N, hãy cập nhật chương mới nhanh nhất tại đây nhé!]
Lăng Lạc Tuyết lườm Tần Xuyên:
- Tôi cảnh cáo anh, đừng đi làm việc ngu ngốc, rất nhiều chuyện trên đời này, không phải dựa vào võ lực có thể kháng cự…
Tần Xuyên vô tội nghĩ thầm, mình cũng chưa nói cần dựa vào võ lực, hắn cũng không lấy tính mạng mình làm tiền đặt cược.
- Nhưng anh không đành lòng nhìn em đi xin lỗi, còn che giấu bản tâm gả cho một người không thích.
Tần Xuyên nói.
Lăng Lạc Tuyết cười tự giễu, trong mắt lộ vẻ dịu dàng.
- Cảm ơn anh, Tần Xuyên, có những lời này của anh, tôi sẽ coi anh là bạn. Thật ra tôi sớm không trách anh chuyện đêm đó rồi…
- Thật sao?
Tần Xuyên vui vẻ nói:
- Anh cũng rất thích em, bụng dạ thẳng thắn, anh rất ít bạn nữ giới, cho nên không bỏ được em.
Lăng Lạc Tuyết than nhẹ:
- Tôi lừa anh làm gì, tôi cũng không hiểu khiêu vũ, anh không bảo tôi nhảy, cũng không có gì không tốt, chỉ là tôi…
- Chỉ là cái gì?
Tần Xuyên rất muốn biết, tại sao cô gái đột nhiên thay đổi tính tình.
Lúm đồng tiền của Lăng Lạc Tuyết bỗng nổi lên một rặng mây đỏ, bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Tôi mang Cầm Nhi về trước, gặp lại!
Tần Xuyên trơ mắt nhìn cô gái chạy trốn, không hiểu được, mình cũng chưa nói cái gì, tại sao lại sợ hãi giống như chú thỏ vậy?
Cô nàng này, tại sao ngày càng cổ quái, tác phong nhanh nhẹn tự xưng "bà đây" lúc trước đâu rồi?
5Chawngr qua, Tần Xuyên cũng không quyết định buông tha Tống Kiệt vì lời khuyên can của Lăng Lạc Tuyết…
Thực tế, vừa rồi lúc Lăng Thiết Tâm nói những lời kia, lại khiến Tần Xuyên tỉnh ra!
Mặc kệ hắn có ý hay không, hắn đã kết cừu oán với Tống gia, Tống Ngọc và Tống Kiệt; về sau nếu không gặp mặt thì may, gặp mặt chắc chắn có mâu thuẫn.
Dựa vào thực lực của Tống gia, Tống Kiệt sớm sẽ đi lên từ một nhân viên văn chức Khoa an toàn tin tức, ngày càng quyền cao chức trọng.
Nếu đợi một ngày nào đó, bên cạnh Tống Kiệt có rất nhiều người leo lên, gã lại nắm quyền hành trong tay, vậy thì sẽ có vốn liếng mang tới rất nhiều phiền toái cho hắn.
Với sắc mặt tiểu nhân kia của Tống Kiệt, hơn nửa sẽ không cam lòng buông tha chuyện nhục nhã trên vũ hội!
So với chờ đợi người ta không ngừng mạnh mẽ, còn không bằng thừa dịp Tống Kiệt vẫn chỉ là một cậu Ba phế vật của Tống gia, bóp chết gã, tránh lưu lại hậu họa!
Đương nhiên, điều này cũng có thể thuận tiện giải quyết phiền toái của Lăng Lạc Tuyệt, một hành động được nhiều thứ.
Khóe miệng Tần Xuyên xuất hiện nụ cười lạnh, chậm rãi đứng dậy khỏi bàn đu, hắn muốn xây dựng một kế hoạch, chuẩn bị vạn toàn.
Ba ngày sau, Lăng Lạc Tuyết phải tới Tống gia nhận sai, quyết định hôn kỳ, mà ba ngày, đủ để hắn giết Tống Kiệt rồi!
…
Trong văn phòng Bộ chỉ huy Hàn Thứ Quân khu Giang Nam.
Liễu Hàn Yên nhìn một phần báo cáo trên mặt bàn, ngón tay mảnh khảnh gõ trên bàn, dường như đang suy nghĩ đối sách.
Những thứ này, đều là lời khai của Bạch Dạ, nhưng không có bất kỳ một sơ hở nào có thể nắm được.
Tất cả lời khai và căn cứ hiện có đều cho thấy, Bạch Dạ là người vô tội, cô ta chỉ là một người đại biểu pháp lý của tập đoàn Vân Sơn, một thương nhân nước Anh hợp pháp.
Không thể không nói, Liễu Hàn Yên cũng hơi bội phục, Thánh Giáo lại xuất hiện một cô nàng quan chỉ huy tiền tuyến gần như yêu nghiệt như vậy.
Nếu như gặp được Bạch Dạ trên chiến trường, Liễu Hàn Yên rất nghi ngờ mình có thể bị sự dối trá của cô nàng này đánh tan hay không.
Cốc cốc!
Cửa gõ vang, Y Phi xuất hiện ở cửa ra vào, chẳng qua, Y Phi mặc không còn là quân trang, mà là một bộ âu phục và váy ngắn màu đen, giống như cách ăn mặc của một người phụ nữ mạnh mẽ.