Mục lục
Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Xuyên thần sắc cảnh giác, nhìn chằm chằm Hắc La Sát nói:

-Nếu mày không chịu giao Hisakura ra ngay, tao cam đoan mày sẽ chết ngay tại đây.

-Vậy sao? Chỉ dựa vào hai người bọn mày? Không phải đã coi thường tao quá sao, lão đạo cô Lăng Vân kia không tới à?

Hắc La Sát nói.

-Cho dù mày có thực lực Tông Sư, nhưng hiện tại bọn tao có con tin, lẽ nào mày căn bản không để ý đến sự sống chết của người phụ nữ này?

Tần Xuyên cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Thật ra hắn cũng không biết, người phụ nữ này có phải là vợ Hắc La Sát không, nhưng có thể cơ hội lớn nhất để cứu được Hisakura, chỉ có cách này.

Hơn nữa, hắn sẽ nhân lúc này dây dưa với Hắc La Sát, để người Thấu Minh tranh thủ thời gian tiếp cận mục tiêu.

Người phụ nữ mặc kimono vô cùng hoảng hốt,

-Anh yêu! Mau cứu em! Em không muốn chết!

Hắc La Sát nhìn về phía mỹ phụ bị bắt, sắc mặt thay đổi, cuối cùng thở dài,

-Vị tiểu thư Iga kia không ở đây, cô ta được Tuyết Nữ con gái tao trông coi, bọn mày thả vợ tao ra, tao gọi điện bảo Tuyết Nữ thả Iga Hisakura.

Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên thầm thở phào, xem ra mỹ phụ này, đúng là có địa vị không tầm thường trong lòng Hắc La Sát.

May là Hisakura vẫn còn sống, hai người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy vụ giao dịch này đáng để thử.

-Cẩn thận y giở trò, chúng ta phải xác nhận Hisakura không sao mới được.

Liễu Hàn Yên nhắc nhở.

Hắc La Sát cười nhạo một tiếng,

-Liễu Hàn Yên, bổn tọa bắt cô ả kia, là để cô đến đây, giờ cô đã đến đây rồi, bổn tọa cần gì phải quan tâm đến Iga Hisakura nữa?

Tần Xuyên nói:

-Đừng nói nhảm, bảo con gái mày thả Iga Hisakura ra, sau khi cô ấy gọi điện thoại xác nhận đã an toàn, bọn tao sẽ thả vợ mày.

Trong lúc họ nói chuyện, có một loài côn trùng như bọ chó, đang chậm rãi bò trên khe hở ở góc tường, di chuyển đến vị trí Hắc La Sát, căn bản không ai phát hiện ra.

Tuy Hắc La Sát vẻ mặt không vui, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của mỹ phụ, đành tạm thời nghe theo.

Y ra lệnh cho thuộc hạ lấy điện thoại, gọi cho Tuyết Nữ, bảo Tuyết Nữ thả Hisakura.

Trong điện thoại Tuyết Nữ rất không vui:

-Cha! Vì sao phải nghe lời họ chứ!?

-Im ngay! Mẹ con đang bị bắt! Đã hiểu chưa hả!?

Hắc La Sát dạy dỗ.

Tuyết Nữ nghe xong, lập tức không dám cải lời,

-Vâng, con sẽ thả cô ta ngay.

Thời gian trôi qua từng giây phút một.

Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên đứng trong hành lang, lúc nào cũng cảnh giác quan sát tình hình xung quanh và Hắc La Sát, tay Liễu Hàn Yên không lúc nào buông lỏng, thủ sẵn ở cổ mỹ phụ.

Tuy tình hình thuận lợi hơn so với dự đoán của Tần Xuyên rất nhiều, nhưng không biết vì sao, Tần Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng... nhưng lại không thể nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.

Lúc này, trên điện thoại của Tần Xuyên có cuộc gọi tới, là số của Hisakura.

Tần Xuyên nghe máy, kề sát bên tai Liễu Hàn Yên, để cô nghe máy.

-Hisakura! Là cô sao?

Liễu Hàn Yên hỏi.

Iga Hisakura ở đầu kia điện thoại vui mừng lại thấp thỏm nói:

-Là tôi! Tướng quân, cô gái kia đã thả tôi rồi! Tôi đã thông báo cho cảnh sát và người của gia tộc, giờ tôi rất an toàn! Tướng quân, cô đang ở đâu!? Tôi lập tức gọi người đến giúp cô!

Tảng đá trong lòng Liễu Hàn Yên được đặt xuống, cảm kích nhìn Tần Xuyên, sau đó nói:

-Cô tự chăm sóc mình đi, đừng tham dự vào chuyện này.

Nói xong, Liễu Hàn Yên ra hiệu Tần Xuyên cúp điện thoại.

Hắc La Sát trầm mặt,

-Hiện tại người đã thả, đến phiên các người thả vợ tao rồi, nhẫn nại của tao, có giới hạn.

Tần Xuyên nhếch miệng cười cười, gọi một cú điện thoại, gọi điện cho Holman nói:

-Thời gian đủ rồi chứ, bắt đầu đi.

-Không vấn đề gì, tôi đã đợi đến mức chẳng còn kiên nhẫn nữa đây này!

Holman cười hì hì nói.

Đoạn đối thoại này khiến mọi người ở đây đều cảm thấy bó tay, đặc biệt là Hắc La Sát, vẻ mặt khó hiểu.

Con côn trùng nhỏ kia đã sớm chạy đến sau lưng Hắc La Sát, từ trên sàn gỗ bay lên, đậu lên gáy Hắc La Sát.

Tần Xuyên cúp máy, tuy rằng tim vẫn đập mạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

-Tạm biệt, Hắc La Sát, tuy rằng không thể chính thức đấu với mày.

-Thằng nhóc thối, ý mày là... Á! Á...

Hắc La Sát run rẩy một lúc, hai tay che ngực, hít thở khó khăn, mắt muốn nứt ra, đau đớn ngã xuống mặt đất.

Chưa đến vài giây sau, Hắc La Sát ngừng thở, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống!

Đám vệ sĩ và người hầu đều sợ ngây người, ai nấy hét lên như thấy quỷ, chạy đi tán loạn.

Da đầu Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên đều run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thuận lợi đến mức khiến họ sung sướng bất ngờ!

Thấu Minh Nhân quá lợi hại, quả là đại sát khí siêu cấp ngay cả Tông Sư cũng không thể ngăn cản được!

Trong hoàn cảnh không hề phòng bị, không biết thủ đoạn gì, muốn ngăn cản Thấu Minh Nhân, đúng là quá khó khăn.

Giống như loại vũ khí sinh hóa loại nhỏ này, cho dù tu vi cổ võ của anh có cao thế nào chăng nữa, chỉ cần gặp phải, thì chắc chắn phải chết.

Tần Xuyên không khỏi cảm khái, mạng sống con người đúng là quá yếu ớt, Hắc La Sát e là nằm mơ cũng không ngờ mình chết oan ức như vậy, cả thân tu vi trở nên vô dụng!

-Không!! Anh yêu ơi!

Mỹ phụ hét lên một tiếng, lao về phía thi thể của Hắc La Sát/

Liễu Hàn Yên thấy đã báo được đại thù, cũng chẳng muốn giết người phụ nữ này, liền thả mỹ phụ ra, để bà lao qua kia khóc lóc.

Trong lúc nhất thời, trong hành lang chỉ có tiếng la khóc của mỹ phụ, bà nằm trên thi thể của Hắc La Sát, không ngừng lau nước mắt.

Liễu Hàn Yên hốc mắt cũng đỏ lên, nghẹn ngào cắn chặt răng, nghĩ đến chuyện hung thủ giết chết mẹ mình giờ đã chết ngay trước mặt cô, một góc tăm tối trong lòng cô bắt đầu nhìn thấy ánh sáng.

Tần Xuyên nhìn thấy bộ dạng cố nén nước mắt của cô, rất muốn bước lên ôm cô, nhưng thân phận mình lúc này, hình như không phù hợp lắm.

-Liễu tiểu thư, chắc lát nữa sẽ có rất nhiều người đến, có lẽ bên cảnh sát cũng sẽ giam dự, như vậy rất khó rời đi.

Liễu Hàn Yên lại nhìn thi thể Hắc La Sát, gật đầu, cô không muốn vì mình, gây thêm phiền phức cho Trung Quốc.

Mình là một tướng quân, hành vi của mình lần này đã đủ để đưa lên tòa án quân sự rồi, không thể phạm thêm sai lầm nữa.

Hai người xoay người, bước vào thang máy, nhưng chưa được mấy bước, Tần Xuyên cảm thấy lạnh xương sống, quay ngoắt đầu lại nhìn!

Liễu Hàn Yên cũng giật mình, cảm thấy sau lưng dường như có một sức mạnh hắc ám chưa từng thấy bao giờ, giống như một con mãnh thú ác ma, đang dùng móng vuốt ép lên ngực cô, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát lồng ngực cô!

Tiếng khóc đã dừng lại, thần sắc bi thương đã không còn nữa, một thân kimono diễm lệ, tuy vẫn còn vệt nước mắt, nhưng hình như căn bản chẳng liên quan gì đến chủ nhân bộ kimono này!

Mỹ phụ kia vẻ mặt thần bí với nụ cười lười biếng, dùng hai ngón tay, kẹp một thứ nhỏ đến mức mắt thường rất khó thấy rõ, cẩn thận chu đao.

Liễu Hàn Yên không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Tần Xuyên trong lòng giật mình!

Thứ kia chính là con sâu nano Thấu Minh Nhân dùng để giết người, vậy mà lại bị người phụ nữ này phát hiện, bắt được!

-Đúng là quá giỏi... chả trách lại nắm chắc như vậy, chỉ hai người mà dám chạy đến đây, hóa ra là có thứ này giúp đỡ... đáng tiếc... các người vẫn còn ngây thơ quá...

Mỹ phụ như đang tự thì thầm, rồi hủy diệt trùng nano.

Sau đó, bà chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hai người, nở nụ cười âm trầm mà quỷ dị.

Tần Xuyên vô thức đưa tay sờ trán mình, trong đầu hắn, dường như hiện ra rất nhiều điều khả nghi mà mình đã cảm nhận thấy, nhưng lại không thể liên hệ được các chi tiết với nhau...

Trong giây lát, hắn như ngộ ra điều gì đó, hoảng sợ nói:

-Hắc La Sát!? Bà... bà mới là Hắc La Sát!?

Tại sao ở đất nước Nhật Bản địa vị của phụ nữ thấp như vậy, mà Hắc La Sát phải tốn biết bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng một phụ nữ trong nhiều nắm!?

Vì sao “Hắc La Sát”đã chết lại vì người phụ nữ này mà thoải mái thả Iga Hisakura?!

Vì sao từ đầu đến cuối “Hắc La Sát” đã chết, đều chưa chủ động để lộ tu vi với hai người!?

Trước nay Hắc La Sát luôn tự tiêu tiền cho bản thân, y là “phụ nữ”! Tha cho Iga Hisakura, là Hắc La Sát đã truyền thông tin cho kẻ giả mạo, cố ý thăm dò xem rốt cuộc hai người có con át chủ bài gì! Còn Hắc La Sát giả, căn bản chỉ phô trương thanh thế, không hề có tu vi gì!

Hắc La Sát từ hơn hai mươi năm trước đã dùng Thiên Huyễn Băng Ngưng gìn giữ dung nhan không già đi, sao lại có thể biến thành một người đàn ông trung niên được?

Tà tu Thiên Huyễn Băng Ngưng, không ngừng hấp thu âm khí, sao có thể có được khuôn mặt và khí chất dương cương như vậy!?

Tất cả những điều này, khiến Tần Xuyên hận mình không kịp nghĩ ra từ đầu!

Hoặc có lẽ ngay trong tiềm thức của bản thân cũng không thể thuyết phục mình, nhưng sự thật lại khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ-- người phụ nữ này, mới thật sự là Hắc La Sát!!

Còn lão hội trưởng kia, cái người mà Kurozuka và Tuyết Nữ gọi là cha, chỉ là một bù nhìn, hoặc, là một nam sủng!!

-Sao, giờ mới hiểu ra à? Có phải muộn quá rồi không?

Hắc La Sát xinh đẹp vuốt tóc mình, tươi cười quyến rũ, bước về phía Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên, bước một bước!

Một bước! Chỉ một bước thôi đã bay đến, một cỗ khí thế vô hình mở ra, khiến cho Tần Xuyên cảm thấy chấn động trong lòng, Liễu Hàn Yên càng cảm thấy khó có thể hít thở được!

Khí tức lạnh lùng u ám, như xúc tu của vô số ác ma, từ trên người Hắc La Sát tràn ra, cả dãy hành lang, lập tức vang lên tiếng quỷ khóc sói gào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK