Mặc dù là một mỹ nữ, nhưng nhất định đây cũng là người của đồng minh Tulip, hắn sẽ không ngần ngại ra tay.
Một tay hắn tóm lấy tay của Nataliya giống như một chiếc kìm, khiến Nataliya sợ đến nỗi hét lên, mắt đầy sự kinh hãi.
Từ lúc mới lớn, cô đã bị vô số đàn ông dòm ngó. Cô đã quen với ánh mắt tham lam của đàn ông. Nhưng người đàn ông trước mắt cô, không phải đang tham lam sắc đẹp của cô, mà hắn đang muốn giết cô một cách tàn nhẫn!
Người đàn ông này, thật sự có thể không quan tâm đến vẻ đẹp của cô sao? Nataliya tuyệt vọng khôn cùng, bởi lẽ “vũ khí” chưa từng thất bại của cô giờ không có tác dụng gì!
Nhưng đúng lúc Tần Xuyên định vất Nataliya xuống, Liễu Tiên Tiên bèn cất cao giọng:
- Anh rể, đừng làm thế, chị ấy là người tốt!
Tần Xuyên ngớ người, nghe Liễu Tiên Tiên nói vậy, chẳng lẽ có uẩn khúc gì sao?
Hơi do dự, hắn bèn lôi người lái máy bay ra, ném thẳng xuống biển.
Freyja bèn nhảy lên, Tần Lôi đưa cô vào buồng lái, lái máy bay hạ xuống.
Phải một lúc nữa du thuyền mới chìm, vì vậy Tần Xuyên không vội rời đi, mà bảo Nataliya đi xuống khỏi máy bay.
-Cô là ai?
Ánh mắt Tần Xuyên sắc bén hỏi.
Nataliya cố gắng trấn tĩnh lại, thở dốc đáp:
- Tôi là Nataliya – Alekseyev – Romanov, là con gái thứ 3 của tộc trưởng gia tộc Romanov.
Liễu Tiên Tiên bên cạnh bước tới nói:
- Anh rể à, vừa rồi chị ấy đã giúp bọn em đuổi tên khốn kia đi đó. Nếu không có chị ấy, em và chị Freyja đã bị ức hiếp rồi.
Tần Xuyên hiểu ra, hóa ra là như vậy. Hắn bèn quay sang Nataliya rồi hỏi:
- Cô có quan hệ gì với tên này? Sao phải giúp họ?
Nataliya lo sợ, không dám nhìn thẳng vào Tần Xuyên, khép nép nói:
- Kiếm Ma các hạ tôn kính, xin anh tin tôi. Tôi chỉ cảm thấy thương xót vì cùng phận đàn bà, nên mới làm như vậy, không có ý định gì khác.
Maximilian là chồng chưa cưới của tôi.
Nhưng hành động lần này do anh ấy chỉ huy, không có liên quan trực tiếp đến tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến việc hại hai vị tiểu thư này, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tranh chấp thần vật với anh.
Nataliya hiểu rất rõ, lúc này phải cúi đầu mới có thể khiến Tần Xuyên tha cho.
Càng là kẻ mạnh, thì càng không giết kẻ yếu một cách lung tung, vì họ khinh thường.
Tần Xuyên nghĩ một lát rồi nói:
- Mặc dù em vợ tôi xin cho cô, nhưng cô vẫn là người của tứ đại gia tộc đồng minh Tulip. Nếu tôi thả cô đi, thì có thể sẽ gây phiền hà cho tôi.
Cơ thể Nataliya run rẩy, tim đạp thình thịch:
- Vậy tôi phải làm thế nào anh mới tin rằng tôi sẽ không gây phiền phức cho anh? Tôi chỉ muốn được sống…Không mong muốn gì hơn.
Nataliya chưa bao giờ nghĩ rằng, cái chết ở gần cô ấy đến vậy. Cô còn rất trẻ, còn cả đoạn đường dài phía trước, còn biết bao việc chưa làm.
Tần Xuyên nhìn Maximilian đang hấp hối trên boong thuyền. Tên này bị gãy mấy chiếc xương, đau đến nỗi nước mắt đầm đìa, sợ không dám lên tiếng, chỉ dám khóc.
-Địa vị của chồng chưa cưới của cô ở gia tộc Habsburg thế nào?
Tần Xuyên hỏi.
Không đợi Nataliya trả lời, Maximilian đã kích động hô lớn:
- Tôi rất danh giá! Cha tôi là tộc trưởng! Tôi là người kế thừa trong số 3 người đứng đầu!
Kiếm Ma! Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ nói với cha tôi, nhất định cho anh nhiều lợi ích! Thậm chí anh có thể đòi cha tôi tiền chuộc! Gia tộc Habsburg của chúng tôi có rất nhiều tiền!
Maxilimian tưởng rằng Tần Xuyên sợ thực lực gia tộc y, nên mới làm rõ chi tiết, y bèn chịu đau, nói thật rõ.
Tần Xuyên nở một nụ cười bất thường:
- Vậy sao, hóa ra địa vị của ngươi đặc biệt vậy à?
-Đương nhiên rồi! Ta có tước vị bá tước mà vương thất Tây Ban Nha ban cho. Những con cháu bình thường không có cơ hội có được danh hiệu cao quý này! Những điều ta nói đều là thật!
Ánh mắt Maximilian lóe lên hi vọng sống.
Tần Xuyên nhìn về Nataliya, nói:
- Những điều anh ta nói là thật chứ?
Nataliya gật đầu:
- Đúng vậy. Vì gia tộc Habsburg đã từ bỏ vị trí vương thất Austria, nên những thành viên nam chủ chốt của gia tộc Habsburg đều được sắc phong quý tộc từ vương thất Tây Ban Nha. Nếu như Maximilian trở thành người kế thừa chính thức, sẽ được nâng lên tước vị công tước.
- Tốt lắm.
Tần Xuyen cười gật đầu, rồi giơ tay ra, lấy thanh trường kiếm trên tay tên kỵ sĩ đã chết, đưa đến trước mặt Nataliya.
-Cô có thể sống hay không, thì phải xem cô lựa chọn thế nào rồi.
Tần Xuyên lạnh lùng nói.
Nataliya hơi giật mình, cô nhìn ánh mắt Tần Xuyên, rồi lại nhìn thanh trường kiếm, lộ vẻ kinh hãi.
-Thuyền đang chìm đấy, tôi không có thời gian để đợi cô suy nghĩ đâu.
Tần Xuyên nhắc.
Trong đôi mắt xanh biếc của Nataliya lộ vẻ sắc bén. Cô nhận lấy thanh trường kiếm, quay người, rảo bước về phía Maximilian.
Mái tóc vàng của cô bay lên. Ánh mắt lạnh lùng, bước đến trước mặt Maximilian đã không thể đứng dậy nổi, yên lặng nhìn y.
-Nataliya…Vợ chưa cưới của anh, em yêu…Em muốn làm gì?
Maximilian lộ vẻ khó tin và sợ hãi.
- Đến nước này, tôi không còn sự lựa chọn nào nữa rồi. Maximilian…Tôi biết anh không hề yêu tôi. Thật ra, tôi cũng ghét anh!
Vừa dứt lời, Nataliya nắm lấy thanh kiếm, đâm thẳng vào lưng Maximilian!
-Hự!
Cơ thể Maximilian co quắp, miệng hộc máu, run rẩy, căm hận nhìn cô gái.
Cơ thể Nataliya run sợ, nhưng ánh mắt cô lóe lên sự điên cuồng và hưng phấn. Cô rút thanh kiếm ra, mặc kệ cho máu bắn lên người, rồi lại đâm một lần nữa vào người Maximilian!
- Chết đi! Gia tộc Habsburg! Chết đi! Hôn ước!
Nataliya đâm liên tiếp mười mấy nhát dao vào thi thể Maximilian, đến khi Maximilian bị đâm nát bét, máu nhuộm khắp người, cô mới dừng lại.
“Keng”, thanh kiếm trong tay cô rơi xuống đất. Cơ thể cô như không còn sức sống, quỳ rụp xuống trước mặt thi thể.
Cô run rẩy, nhìn bàn tay đầy máu của mình, rồi lại nhìn vị hôn phu đã chết hẳn, lộ ra một nụ cười giải thoát.
Liễu Tiên Tiên nhìn thấy cảnh này, sợ đến độ giấu mặt sau lưng Tần Xuyên, không dám nhìn nữa.
Freyja thì kinh ngạc. Cô không ngờ rằng, cô gái quý tộc trông rất nho nhã là vậy, nhưng lại là một người khát máu.
Tần Xuyên thì đang suy ngẫm. Có lẽ, đây mới là bộ mặt thật của Nataliya. Cô gái này…là một con dao hai lưỡi, dù là ai sở hữu cô ấy, đều có thể hại người hại mình.
Sau khi Nataliya tỉnh lại, cô cứng người quay lại, nhìn Tần Xuyên một cách thận trọng.
- Kiếm Ma các hạ, làm vậy…đã khiến anh hài lòng chưa?
Tần Xuyên điềm đạm cười:
- Cô đã lựa chọn như vậy, thì tôi cũng không nói gì được nữa rồi. Về cùng với tôi đi đã. Tôi có vài việc muốn tìm hiểu về đồng minh Tulip các cô. Tôi nghĩ có lẽ cô cũng không ngại nói chuyện cùng tôi.
Nataliya như trút được gánh nặng. Muốn cô ấy nói gì cũng được, nhưng cô không muốn bị chìm cùng con tàu này.
Chạng vạng tối, một đoàn người về Bích Hải Sơn Trang.
Bạch Dạ thấy Tần Xuyên còn dẫn theo một cô gái Tây máu me đầy người về, bèn ngạc nhiên hỏi tình hình.
Nghe Tần Xuyên giải thích, Bạch Dạ lập tức bèn hiểu ra dụng ý của Tần Xuyên.
- Anh muốn lợi dụng cô gái này để đánh vào nội bộ đồng minh Tulip sao? Theo những gì em biết, gia tộc Romanov là gia tộc yếu nhất trong bốn gia tộc. Mà cô gái này lại chẳng có địa vị gì trong đó.
-Em hiểu anh quá đấy Tiểu Dạ. Chuyện như này, không thử thì không biết kết quả như thế nào? Hơn nữa, anh cảm thấy cô gái này không đơn giản.
Tân Xuyên cười nói.
Hai người dùng tiếng Hán nói chuyện với nhau, cho nên Nataliya nghe cũng không hiểu. Vẻ mặt cô căng thẳng, đứng bên cạnh, không hề có chút gì cho thấy đó là cô gái vừa ra tay giết hại hôn phu của mình một cách điên cuồng.
Đợi đến khi Bạch Dạ dẫn theo Freyja quay trở lại chỗ mình ở, Tần Xuyên liền để cho Liễu Tiên Tiên dẫn Nataliya quay về nhà mình.
Hắn gọi điện thọi cho Nạp Lan Thấm, cảm ơn sự ủng hộ của nữ kỹ thuật viên này. Tuy nhiên, Nạp Lan Thấm hình nghư không thèm nể mặt, làm cho Tần Xuyên vội vàng khai hết kế hoạch xây dựng hệ thống tình báo.
Tần Xuyên về đến phòng, sau khi tắm rửa xong, thì đi thẳng đến phòng trọ của Natailya.
Vừa đẩy cửa vào, Tần Xuyên lập tức sững sờ.
Chỉ thấy một người tóc còn ướt sũng, toàn thân không một mảnh vải, vừa đi từ phòng tắm ra.
Con gái phương Tây thân hình nẩy nở, cực kỳ gợi cảm. Cặp núi đôi đồ sộ, một bàn tay không thể che hết. Da thịt trắng nõn, làm cho người ta chói hết cả mắt,.
Cảnh tượng như vậy, bất kỳ nam nhân nào chứng kiến cũng không có cách nào kiềm chế được.
-Kiếm ma…
Nataliya kinh hoảng quay đầu nghiêng người, mặt đỏ ửng.
Sau khi định thần lại, Tần Xuyên vẫn không dời ánh mắt đi, nói một cách đầy ẩn ý:
-Cô tắm rửa … chậm... quá.