- Thế nào, không nỡ rời xa ông xã sao?
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Không có, chỉ muốn nói với anh một chút.
Tần Xuyên có phần khó chịu:
- Trong tình hình bình thường, lẽ nào không có chút cảm giác lưu luyến không rời à?
Liễu Hàn Yên im lặng hạ mi mắt, đột ngột nói:
- Tôi không nỡ xa Tiên Tiên…
- Này, thuận tiện thì không nỡ xa ông luôn với!
Tần Xuyên buồn bực.
Liễu Hàn Yên lấy làm lạ nhìn hắn, hỏi:
- Tôi nhớ đã từng nói với anh, tôi không tin vào tình yêu…
- Ừ, anh nhớ chứ.
Tần Xuyên gật đầu:
- Em cũng nói một năm không gặp mặt được vài lần, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi.
- Vậy sao anh còn mua nhẫn cho tôi? Còn đối xử tốt với tôi? Anh không cảm thấy vô nghĩa à?
Liễu Hàn Yên thấy rất khó hiểu.
Tần Xuyên vò đầu, khó xử nói:
- Anh phải trả lời thế nào đây? Em không tin vào tình yêu cũng được, không thường gặp anh cũng được, đều là chuyện của em… Nhưng em là vợ anh, anh đối tốt với em, mua quà tặng em là chuyện nên làm. Ít ra anh cũng phải nỗ lực khiến quan hệ giữa chúng ta tốt hơn chứ. Tuy anh có rất nhiều ưu điểm, nhưng chủ yếu nhất chính là thích làm tốt một chuyện, làm vợ chồng đương nhiên cũng phải cố gắng làm vợ chồng tốt rồi.
Liễu Hàn Yên nghe vậy, cô chăm chú nhìn Tần Xuyên hồi lâu, sau cùng gật đầu.
- Tôi biết rồi, anh nói không sai, nỗ lực để mọi chuyện tốt hơn luôn là việc đúng, tôi cũng sẽ cố gắng làm người vợ tốt.
Dứt lời, Liễu Hàn Yên đứng dậy trở lên lầu:
- Sáng sớm mai tôi phải đi, anh nhớ đưa Tiên Tiên về nhà, đừng để nó lái xe.
Tần Xuyên nghĩ bụng, lỡ đâu em vợ muốn ở cùng anh rể thì tính sao? Đây đúng là vấn đề phiền phức…
Nhưng dù thế nào, Liễu Hàn Yên đã nói thì sẽ làm.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc mơ ngủ, Tần Xuyên nhận thấy cô đã dậy sớm rời giường.
Giường ngủ lớn như thế trở nên trống trải, chỉ còn lại mùi hương phụ nữ thoang thoảng.
Tần Xuyên ngồi dậy đưa tay sờ chỗ bên cạnh, dường như giường cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Hắn xuống giường kéo tủ đầu giường phía Liễu Hàn Yên, phát hiện cô đem cả con gấu bông bị đứt tay kia theo cùng.
Xem ra ngay cả trong quân doanh, Liễu Hàn Yên cũng quen ôm con gấu đó ngủ.
Mấy ngày nay, hầu như hôm nào cũng ngủ cùng Liễu Hàn Yên, rồi cùng thức dậy, bây giờ đột ngột chỉ còn một người,Tần Xuyên đúng là có chút hụt hẫng.
- Anh rể! Ăn sáng đi!!
Dưới lầu vang tiếng gọi ngọt dịu của Liễu Tiên Tiên. Cô gái này hình không buồn vì chị rồi khỏi, có lẽ cô đã quen với cảnh tụ ít ly nhiều với chị.
Tần Xuyên cười đáp một tiếng, rửa mặt xong liền thây quần áo xuống lầu.
Hai người cùng ăn sáng, Tần Xuyên nói phải chở Liễu Tiên Tiên về nhà.
Nhưng Liễu Tiên Tiên nhất quyết không chịu, ngập ngừng nói:
- Về nhà cô đơn lắm, chỉ có mình em, bạn học được nghỉ đều về nhà hết rồi.
- Đâu còn cách nào, chị em muốn em về, cô ấy không yên tâm để em ở cùng anh.
Tần Xuyên nói.
- Anh rể, mấy ngày nay em đã quan sát kỹ, phát hiện anh thực ra là người đàn ông rất ngay thẳng, rất lương thiện. Em không xem anh là tên háo sắc nữa, cho nên em không ngại ở cùng anh đâu!
Liễu Tiên Tiên nghiêm túc nói.
Tần Xuyên ngại ngùng sờ cằm:
- Vậy mà cũng bị em phát hiện, đúng là em vợ có mắt nhìn không tồi. Nhưng mà chị em quyết định chuyện này, em phải nói cho chị đồng ý mới được, bằng không cô ấy trách anh nuốt lời thì sao?
- Anh rể tội nghiệp em với, ngày nào em cũng làm cơm cho anh, còn chơi trò chơi với anh, em sẽ rất ngoan…
Liễu Tiên Tiên chu môi, nhìn hắn đầy trông đợi.
Tần Xuyên thấy cũng đau lòng, em vợ nhõng nhẽo đúng là đáng thương.
Nhưng Liễu Hàn Yên không ở nhà, hắn ở cùng với Liễu Tiên Tiên thế nào cũng bị người ta nói ra nói vào, nếu gây hiểu lầm cho con gái người ta thì không tốt chút nào.
- Em vợ, em có thể tìm bạn học cùng ra ngoài chơi hay là du lịch đâu đó? Anh rể em còn phải đi học, không thể ngày nào cũng chơi cùng em được.
Tần Xuyên nói.
Liễu Tiên Tiên dẩu môi:
- Nhưng em không thân với đám bạn trong trường, con gái thì không thích em, con trai đứa nào cũng mê gái, đáng ghét lắm.
Tần Xuyên cười bất đắc dĩ. Trước kia từng nghe Lục Tịch Nhan nói Liễu Tiên Tiên là một trong ba hoa khôi, đúng là dễ khiến con gái ghen tỵ, lại dễ bị con trai dòm ngó.
Nghĩ vậy, cô nhóc này cũng khá tội nghiệp, cả quan hệ bạn học bình thường cũng không có được.
- Phải rồi, lần trước chẳng phải em dẫn theo mấy đứa con trai đến tiệm net gây chuyện với anh sao?
Nhắc lại chuyện đó, Liễu Tiên Tiên liền thấy ngượng, nhỏ tiếng nói:
- Đó là mấy người trong hội Taekwondo, em không thân với chúng lắm. Đám theo đuôi đó muốn quen em, nhưng em không thích tụi nó.
Tần Xuyên hết nói, đám nam sinh này cũng thảm thật.
Đúng lúc Tần Xuyên do dự làm thế nào mới không khiến em vợ tổn thương thì có người gọi điện.
Tần Xuyên nhìn qua, không ngờ là Chu Phương Ngữ, bèn buồn bực bắt máy.
- A lô, bác sĩ Chu, sao lại gọi cho tôi? Có chuyện sao?
Chu Phương Ngữ không vui nói:
- Thế nào, không có chuyện gì thì không được gọi cho anh à?
- Ý tôi không phải thế, chỉ là người đẹp như cô chẳng phải rất bận sao?
Tần Xuyên cười hì hì.
Chu Phương Ngữ hừ một tiếng:
- Miệng toàn nói ngọt, có ngốc mới tin anh… Tôi hỏi anh, anh định chừng nào mới làm đợt trị liệu cuối cùng cho chị tôi? Chị tôi luôn đợi anh đấy, vì không tiện làm phiền anh nên không gọi, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải để ý chứ?
Đầu bên kia điện thoại có tiếng Chu Phương Tinh, hình như bảo em gái đừng nặng lời quá, lịch sự một chút.
Tần Xuyên sượng sùng cười:
- Chuyện này à, do tôi sơ sót, mấy hôm nay trùng hợp có chuyện, hay là hôm nay tôi qua đó?
- Đến được là tốt nhất, qua đợt này chị tôi phải đi xa nhà, nếu chân khỏi hẳn thì cũng bớt nhiều phiền phức.
Chu Phương Ngữ nói.
Tần Xuyên gật đầu lia lịa, hẹn xong thời gian liền cúp máy.
Liễu Tiên Tiên tập trung nghe, lúc này nhìn hắn đầy mong đợi:
- Anh rể, anh phải đi xem bệnh cho người khác sao? Anh dẫn em theo cùng được không? Em ở nhà chán quá chừng!
- Giờ anh đưa em về nhà trước rồi tính sau.
- Không chịu! Anh dẫn em theo với, để em thấy anh lợi hại thế nào chứ! Cùng lắm đến tối anh đưa em về là được!
Đoạn Liễu Tiên Tiên bất chợt chạy đến gần Tần Xuyên đặt mông tròn lên đùi hắn, hai cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ hắn, rồi nũng nịu cọ mặt mình vào mặt hắn…
Mấu chốt là tư thế này khiến vòng một đầy dặn dị thường của Liễu Tiên Tiên áp sát vào ngực hắn, cứ thế mà ma sát lên xuống.
- Anh rể là tốt nhất… đừng bỏ em một mình mà…
Liễu Tiên Tiên cầu xin.
Toàn thân Tần Xuyên đều căng thẳng, cơ thể cứng đơ, trong mũi toàn là hương thơm ngọt ngào trên người Liễu Tiên Tiên.
Tuy về mặt tâm lý, cảm quan đều cực kỳ thoải mái, hắn cũng không dám nhúc nhích!
Vừa nghĩ đến người ngồi trên đùi là em vợ mình, cảm giác đấu tranh và khoái cảm trong lòng hắn xen lẫn cực kỳ phức tạp!