Hắn không biết nên cảm thấy thổn thức hay là thấy đau lòng, đột nhiên cảm thấy Lục Tích Nhan thật đáng thương.
Suy nghĩ một chút, Tần Xuyên lộ ra vẻ thương cảm mà thâm trầm:
- Lục tiểu thư… Không ngờ cô lại coi tôi như vậy, tôi đã nhìn nhầm cô rồi.
Lục Tích Nhan khẽ giật mình, có chút lo lắng.
- Chẳng lẽ trong mắt cô, thiện ý thật lòng của một người đều không có giá trị như vậy sao? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trên đời đều phải dùng vật chất để cân nhắc?
Nếu như trước khi tôi cứu cô còn phải cân nhắc sẽ đạt được thứ gì trên người cô, vậy có thể tôi không cứu kịp rồi.
Tần Xuyên thở dài lắc đầu.
Lục Tích Nhan tỏ vẻ tự trách:
- Tôi… tôi không có ý đó. Cậu đừng như vậy, tôi đã trách oan cậu rồi.
Tần Xuyên thấy đối phương biểu lộ sốt ruột, trong lòng thầm vui, nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
Hắn quay người lại, lưu lại một bóng lưu đìu hiu, đi vài bước:
- Cô có gì sai đâu, là do tôi khiến cô sợ. Nhưng vừa rồi tôi không khống chế được muốn thay cô ra mặt dạy dỗ bọn chúng, bọn chúng sao có thể khi dễ cô như vậy được…
Lục Tích Nhan ngơ ngác nhìn Tần Xuyên, không hiểu ý của hắn?
- Cậu… cậu là thấy việc nghĩa thì làm, người sai là tôi, không nhìn được tấm lòng người tốt.
Lục Tích Nhan nói.
Tần Xuyên tự giễu:
- Không, kỳ thực cô nói đúng, tôi có ý đồ với cô.
- Hả?
Lục Tích Nhan cả kinh, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt trong suốt.
Sao đột nhiên lại biến thành có ý đồ rồi hả?
- Cô không thể nào biết được khi hôm nay gặp cô một lần nữa thì tôi vui mừng tới như nào.
Trong giọng Tần Xuyên đầy sự hổ thẹn:
- Rõ ràng là tôi đã có bạn gái, nhưng tôi không khống chế nổi lòng mình… Từ lần trước cứu cô ở bên hồ, trong đầu tôi đã không thể xóa nhòa bóng hình cô.
Mỗi ánh mắt, mỗi động tác, thậm chí mùi hương trên cơ thể cô cho tới lúc này tôi vẫn chưa có quên.
Tôi biết rõ chính mình không đúng, nhưng tôi không thể khắc chế bản thân mà muốn bảo hộ cô, cho nên… vừa rồi tôi không nhịn được nữa, đã ra tay…
Trong rừng cây tiếng gió thổi xào xạc, trừ đó ra thì chỉ có sự thay đổi của Lục Tích Nhan.
Lúc này Tần Xuyên xoa mặt mình, biểu lộ ra tình cảm của mình sâu dày tới mức nào, yên lặng quay đầu nhìn Lục Tích Nhan.
- Đã khiến cô phải thất vọng rồi, tôi chính là một tên tiểu nhân trong lòng dơ bẩn. Vừa rồi tôi không lừa gạt cô… Thực xin lỗi, tôi đã không thể khống chế được mà thích cô rồi…
Lục Tích Nhan nuốt nước miếng, trong hốc mắt đỏ đỏ, trái tim đập thình thịch.
Đầu cô nóng lên, tay chân run run, tất cả mọi chuyện này đều quá đỗi đột ngột.
Cô là một phó giáo sư chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng vì tướng mạo và dáng người hấp dẫn, đám nam nhân xung quanh đều nhìn chằm chằm vào sắc đẹp với cô, nhưng chưa từng có ai lại thổ lộ với cô như vậy.
Hít vài hơi thật sâu, cặp núi đôi của Lục Tích Nhan phập phồng bất định, vất vả lắm mới ổn định được tâm tình của mình.
- Chuyện này có gì mà cần xin lỗi, tình cảm của con người vốn không thể khống chế được. Cậu còn trẻ, có thể thừa nhận những chuyện này nói rõ cậu là người dám làm dám chịu.
An tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho bạn gái của cậu. Nhưng về sau cậu phải giữ vững khoảng cách của với tôi mới tốt.
Lục Tích Nhan tỏ vẻ của bề trên, đang dẫn hướng cho bề dưới.
Tần Xuyên đã sắp không chịu nổi, nhưng vẫn cố nén cười, chờ mong hỏi:
- Vậy... Lục tiểu thư, cô có... cảm giác với tôi không?
- Hả?
Thân thể Lục Tích Nhan run run, giống như chim sợ cành cong, ánh mắt trốn tránh, khuôn mặt đỏ ửng, không biết trả lời như nào.
- Tôi... tôi cảm thấy...
Lục Tích Nhan miễn cường cười:
- Kỳ thực cậu rất tốt, nhưng thời gian chúng ta quen nhau còn ngắn, tôi cũng không dễ trả lời...
Khi cô nói xong những lời này, cả người mềm như một vũng nước, xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Xuyên.
Ngay sau đó Lục Tích Nhan lại sửng sốt. Cô phát hiện Tần Xuyên đang cố nhịn cười, nhưng hiển nhiên là hắn đang cười!
- Cậu... vừa rồi cậu cố ý?!
Lục Tích Nhan cũng không ngu, thoáng cái đã có phản ứng, biết được chuyện gì xảy ra.
Tần Xuyên cười có lõi:
- Thật xin lỗi, Lục tiểu thư. Tôi chỉ muốn trêu đùa cô một chút để cho cô vui vẻ, nhwung nét mặt của cô thực sự quá đáng yêu, tôi không nhịn được mới diễn kịch quá mức...
Lục Tích Nhan tức giận tới cắn chặt răng ngà, không ngờ tới lần đầu tiên được tỏ tình của cô lại là một lần vui đùa?!
Trong mắt phượng của cô tràn ngập hàn ý, tức giận, hận không thể xông lên cho Tần Xuyên một cái bạt tai.
Tần Xuyên cũng ý thức được mình đùa có chút quá mức, cười thành khẩn:
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không hề có ý đồ gì với cô, điểm này là thật.
- Đàn ông các cậu đều như nhau, nói dối hết lần này tới lần khác... Về sau dù tôi nhưu nào cũng không cần cậu giúp!
Lục Tích Nhan lạnh lùng quanh lại một câu, xoay người rời khỏi.
Tần Xuyên vỗ đầu, xem ra đùa quá mức rồi. Lục Tích Nhan là một cô gái nghiêm túc, trêu đùa như vậy đã quá trớn rồi.
Lúc này Lục Tích Nhan đang nổi nóng, Tần Xuyên cũng không muốn đổ thêm dầu vào nửa. Buổi chiều hắn đã hẹn Chu Phương Tinh, tới trị liệu lần thứ ba cho cô, mọi chuyển để sau này tính vậy.
Lái một chiếc chạy băng băng[Mercesdes-Benz C63 đối với Tần Xuyên thì cũng coi như từ súng bắn chim đổi sang đại bác.
Đi vào Chu gia, tâm tình Tần Xuyên có chút phức tạp.
Lần trước sau khi Chu Phương Tinh buồn bã rời đi, sau này chưa từng gặp lại, cũng không biết là cô sao rồi. Theo lời Chu Phương Ngữ thì mình đã khiến Chu Phương Tinh bị tổn thương.
Hai người đàn ông Chu gia đều không có ở nhà, cũng may hạ nhân đều biết Tần Xuyên, cung kính mời hắn đi vào.
Xuyên qua hành lang dài, vừa định bước vào tiểu viện của Chu Phương Tinh, Tần Xuyên đột nhiên cả kinh!
Một luồng chân khí chấn động khiến da đầu hắn run lên đang phát ra từ nơi ở của cô!
- Mẹ nó... sao lại là ở đây?
Quản gia đứng một bên hiếu kỳ:
- Tần tiên sinh, có chuyện gì sao?
Tần Xuyên vội vàng nói với quản gia:
- Bảo mọi người không được tới gần đây, cách xa một chút, mau!
- Hả?
Khi quản gia đang buồn bực, lại nghe tiếng một cô gái thét lên.
Quản gia kinh hãi:
- Là đại tiểu thư?!
Tần Xuyên ảo não vỗ trán một cái, bất chấp mọi chuyện, điên cuồng xông về phía đó.
Vừa bước vào đình viện liền thấy trong mộc đình có một tên đàn ông tóc trắng bạc đang bóp cổ Chu Phương Tinh, chờ Tần Xuyên tới.
Trên mặt Chu Phương Tinh tràn ngập vẻ sợ hãi và nước mắt, thở cũng khó khăn, nhìn Tần Xuyên với ánh mắt cầu khẩn cùng kêu cứu.
Trên đất có một đống sách rơi lả tả, hiển nhiên vừa rồi Chu Phương Tinh đang đọc sách thì bị đối phương tóm lấy.
- Lại gặp mặt. Tần Xuyên, không ngờ tới người đầu tiên tìm được tao chính là mày!
Sắc mặt Atula đang tái xanh, hiển nhiên đang trong kỳ suy yếu, nhưng nụ cười vô cùng dữ tợn.