Hơn nữa, chết là người Nhật chết, căn bản chẳng liên quan gì lớn đến mấy nhân vật tầng cao kia, chẳng qua chỉ muốn bày tỏ chút thái độ kháng nghị, chẳng ai thật sự muốn báo thù cho Hắc La Sát cả.
Thậm chí, bọn họ không dám nói, chẳng qua những lời này đều là suy đoán của Hắc La Sát sau khi tỉnh lại, vì kiếm ý của Tần Xuyên, tương tự với Kiếm Ma trong truyền thuyết sử dụng, thực lực cũng trùng hợp, tuổi tác cũng tương tự.
Quan trọng nhất, vẫn là “Liễu Hàn Yên” đã từng đến Luân Đôn, họ nghi là Liễu Hàn Yên thuê Kiếm Ma.
Nhưng, vì hội trưởng Phoenix Đường Vi kiên quyết phủ nhận Kiếm Ma nhận nhiệm vụ gì đó, nên hai đám người này càng không có chứng cứ xác thực, cũng chẳng thể giải quyết được gì.
Nhưng ngoại giới đều cảm thấy, chắc chắn chuyện này do Kiếm Ma gây ra, vì hai đám người này sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến Phoenix.
Tên Kiếm Ma này ngay cả Đồng minh Tulip cũng có thể dọn dẹp được, khiêu khích Trang Viên và Lầu Năm Góc một chút cũng chẳng có gì là không thể!
Dù sao, Trang Viên cũng là một trong những thế lực lớn trong thế giới ngầm, còn Lầu Năm Góc thì đã cầm khá nhiều tiền của Trang Viên, rắn chuột một ổ, vốn dĩ đây là chuyện chung.
...
Luân Đôn, bến tàu Canary Wharf, trên một chiếc du thuyền của công hội Phoenix.
Nạp Lan Thấm ngồi dưới dù chống nắng, uống hồng trà và phơi nắng.
Lần này cô đến Luân Đôn giả làm Liễu Hàn Yên để xuất nhập cảnh, sau khi xong việc cũng không về vội, mà nán lại Luân Đôn, định nghỉ phép. Nói cách khác, cô cảm thấy chỉ đến rồi về ngay, đúng là quá ngu xuẩn.
Đối với Nạp Lan Thấm mà nói, tạo một thân phận giả xuất nhập cảnh, cũng không phải việc khó gì, cũng sẽ chẳng khiến ngoại giới nghi ngờ gì.
Vừa hay, Đường Vi biết Nạp Lan Thấm là người hợp tác quan trọng của Tần Xuyên, cho nên đã chiêu đãi Nạp Lan Thấm du ngoạn ở đây.
Nạp Lan Thấm cũng có hứng thú với tổ chức sát thủ thế này, lại muốn tìm hiểu thêm về bối cảnh Tần Xuyên, dĩ nhiên cũng vui vẻ ở lại trên du thuyền này.
Lúc này, Nạp Lan Thấm không dạo phố vui vẻ khắp nơi như mấy hôm trước, sắc mặt cô vô cùng phức tạp ngồi trên ghế, trên tay cầm một tờ báo.
Trên mặt báo rất lớn, là chuỗi tiêu đề tiếng Anh vô cùng bắt mắt, “Máu đỏ Tokyo, ngày hắc ám nhất của Nhật Bản.”
Dù trên tin này không hề nhìn tấy Tần Xuyên, nhưng Nạp Lan Thấm cảm thấy,kẻ tạo ra vụ huyết án, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Tần Xuyên...
Cuối cùng, Nạp Lan Thấm lên mạng, bắt đầu thông qua những diễn đàn của thế giới ngầm, điều tra vài tin tức, biết được hung thủ mà mọi người đều suy đoán chính là Kiếm Ma của Phoenix.
Lẽ nào... cái tên này, lại là cường giả siêu cấp chạm vào là bỏng tay nhất hiện nay trong thế giới ngầm?
Không phải hắn đang đi giúp Liễu Hàn Yên sao? Sao lại giết chóc điên cuồng như vậy?
Gần như cả buổi sáng, Nạp Lan Thấm đều tự hỏi vấn đề này, gần như không hề rời khỏi thuyền.
Lúc này, một người mặc áo khoác da đen, đeo kính râm, dáng người thướt bước đến mạn cầu thang, người đẹp này chính là Đường Vi.
-Đường tiểu thư? Sao cô đột nhiên đến đây?
Nạp Lan Thấm hơi híp mắt, cô nhìn thấy sự sốt ruột trên mặt Đường Vi.
Đường Vi ngồi xuống một ghế khác, đi thẳng vào vấn đề:
-Nạp Lan tiểu thư, tin tức cô cũng đọc rồi, Tần Xuyên đến Nhật làm gì? Xin cô đừng gạt tôi!
Hai mắt Nạp Lan Thấm trừng lên, thất thanh nói:
-Tần Xuyên đúng là Kiếm Ma?
Lúc này đổi lại là Đường Vi kinh ngạc, nhíu mày nói:
-Cô không biết?
Nạp Lan Thấm lắc đầu, trong lòng vô cùng chấn động, hóa ra tên này lại nổi tiếng trong thế giới ngầm nước ngoài như vậy sao!? Nên biết là bộ đội Tinh Đấu của Bộ an ninh quốc gia đều đang điều tra thân phận thật của Kiếm Ma!
Nếu để họ biết, Tần Xuyên chính là Kiếm Ma, chắc tròng mắt đều rơi xuống đất hết mất!
Không nghi ngờ gì nữa, khát vọng, ham muốn chiếm giữ của Bộ an ninh quốc gia với Tần Xuyên sẽ càng bay vọt lên nấc thang mới!
Nạp Lan Thấm cảm thấy hưng phấn vì mình lại biết thêm một bí mật khác của Tần Xuyên, nhưng lại cảm thấy bất an, vì bộ dạng sốt ruột này của Đường Vi, hình như Tần Xuyên gặp rắc rối rồi.
-Hai tiếng đồng hồ trước, tôi vừa mới tiễn đại diện của Lầu Năm Góc, trước đó còn có đặc sứ của Trang Viên đến, tuy chúng tôi không nói thật với họ, nhưng chuyện này căn bản không hợp lý!
Tần Xuyên chẳng có lý do gì mà giết nhiều cảnh sát Nhật Bản đến vậy, càng chẳng có lý do gì khiến Roppongi hoang tàn như thế! Điều này rất bất lợi đối với anh ấy và Liễu Hàn Yên!
Đường Vi không còn để ý đến chuyện giữ bí mật giúp Tần Xuyên, cô sắp phát điên rồi, tên này có biết bao nhiêu kẻ thù vậy?
Nạp Lan Thấm vẻ mặt bất đắc dĩ,
-Đường tiểu thư, quan hệ giữa cô với Tần Xuyên còn gần gũi hơn cả tôi, cô cũng không biết nguyên nhân, làm sao tôi biết được?
-Hiện tại tôi không tìm được Tần Xuyên, cũng không liên hệ được với anh ấy, chẳng lẽ cô cũng không liên hệ được!?
Nạp Lan Thấm nhún vai,
-Tôi cũng rất ngạc nhiên giống như cô, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì chứ, đáng tiếc là tôi cũng chẳng có cách nào liên lạc với anh ta.
Vẻ mặt đường vi đầy lo lắng và chán nản, lòng đầy suy nghĩ, nhưng cô không thể nào bay đi Nhật tìm Tần Xuyên, vì như thế đồng nghĩa với việc gán tội danh này cho Kiếm Ma rồi.
Cô chỉ có thể cố gắng thể hiện sự bình tĩnh, không quan tâm, mới khiến cho ngoại giới không thể nắm được đuôi.
Dù sao, một sát thủ đồ sát dân thường như vậy, cho dù là dân thường công kích hắn trước đi nữa, thì đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nạp Lan Thấm bĩu môi,
-Đường tiểu thư, tôi cảm thấy cô không cần lo lắng quá, anh ta giết người, chứ có phải người ta giết anh ta đâu, với thực lực của anh ta, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
-Nếu như chỉ mình anh ấy, dĩ nhiên tôi sẽ không lo lắng, nhưng anh ấy đi giúp Liễu Hàn Yên, có trời mới biết người phụ nữ đó có làm liên lụy đến anh ấy không!
Đường Vi nói, rõ ràng là rất bất mãn với Liễu Hàn Yên.
Nạp Lan Thấm lập tức đáp lời, vẻ mặt đồng tình:
-Đúng vậy! Tôi cảm thấy họ Liễu kia đúng là quá đáng! Chỉ vì một mình cô ấy mà khiến tất cả chúng ta đều bị liên lụy, tôi mệt người, cô mệt lòng! Đường tiểu thư, tôi cảm thấy cô phù hợp làm vợ Tần Xuyên hơn Liễu Hàn Yên đấy, cô xinh đẹp như vầy, đặc biệt là lại có năng lực, tôi ủng hộ cô đi giành lại vị trí!
Đường Vi cổ quái nhìn cô,
-Nạp Lan tiểu thư, cô không cần đâm chọc như vậy, nếu có thể, thì mau cố gắng giúp tôi liên hệ với anh ấy, tôi chỉ muốn biết anh ấy thế nào rồi!
Nạp Lan Thấm hé miệng cười cười,
-Không vấn đề gì, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng Đường tiểu thư cũng phải suy nghĩ lại chút đi... Từ nhỏ tôi đã thấy họ Liễu kia không vừa mắt, hơn chục năm rồi, thật đấy!
...
Ban đêm, khu Shinjuku Tokyo, Kabukichō.
Đây là khu giải trí vàng son nhất, nhưng do hôm qua khu vực gần đó mới trải qua một trận mưa máu, nên chuyện làm ăn ở đây cũng ảnh hưởng khá nhiều.
Bên cạnh một hộp đêm, trong một lối đi nhỏ chất rác và phế phẩm, có một geisha mặc kimono không có khách nào để tiếp, chạy đến đây vứt rác.
Geisha này trang điểm khá đậm, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đi vào lối đi, thì phát hiện phía sau đống rác lớn, có thứ gì đó kỳ lạ...
Đến gần nhìn, geisha ngạc nhiên hét lớn, cô phát hiện có một thanh niên trẻ tuổi không mặc quần áo đang nằm đây!
Nhưng chẳng qua lúc đầu geisha này hoảng sợ một chút, nhưng sau khi nhìn kỹ người đàn ông, cô cũng hiểu ra và lắc đầu.
Ở khu này có rất nhiều khách nam, sau khi say vào thì đi lung tung, ngã ở đâu đó cũng có, nhìn anh chàng thanh niên này, có lẽ tối qua uống say quá, sau đó bị đám lưu manh vét sạch, rồi vứt vào đây.
Geisha bước đến, nhẹ nhàng đụng vào vai hắn, nói bằng tiếng Nhật,
-Tiên sinh, tiên sinh tỉnh dậy đi.
Hắn giật mình, như bừng tỉnh mộng, sau đó mơ màng nhìn xung quanh một chút.
-Tiên sinh, anh tỉnh rồi à? Có ổn không?
Geisha cũng tốt bụng, hỏi thăm.
Tần Xuyên cảm thấy đau đầu, hắn cũng chẳng biết mình chạy đến đây bằng cách nào, càng không hiểu rõ, vì sao trên người mình mất sạch quần áo.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, hình như mình chạy như điên, sau đó trước mắt tối sầm.
-Đây là đâu?
Tần Xuyên xác định mình vẫn đang ở Nhật.
-Kabukichō, tiên sinh quên cả chuyện này luôn sao? Xem ra anh uống nhiều quá rồi.
Lúc này geisha đánh giá kỹ lại Tần Xuyên, thấy thằng nhóc này rất đẹp trai, cộng thêm tiếng Nhật lưu loát của Tần Xuyên, nên cô nghĩ hắn là người Nhật, nói chuyện rất thân thiết.
Tần Xuyên vỗ trán một cái, rõ ràng lúc trước mình ở Minato, đúng là điên thực, chẳng lẽ sau khi ý thức của mình mất khống chế mình lại chạy đến khu Shinjuku?
Sau khi nhìn lại tình trạng cơ thể mình, chẳng hề có thương tích gì, tinh khí tràn đầy, tu vi hình như có chút tiến bộ, chẳng lẽ lại vì năng lượng đen xám kia!?
Có điều hắn cũng chẳng thể suy nghĩ quá nhiều, ý thức được mình còn đang trần truồng, y phục có lẽ vì chiến đấu và ma sát các kiểu nên chẳng còn gì, Tần Xuyên xấu hổ lấy tay che chỗ mấu chốt, cười gượng nói:
-Phu nhân xinh đẹp, có thể giúp tôi tìm một bộ đồ không??
-Phì!
Cô nàng geisha cười,
-Tiên sinh, theo tôi đi vào từ cửa sau đi, người anh dơ quá, tôi đưa anh tìm nơi để tắm, thay quần áo, may là hôm nay khách ít, trong tiệm chẳng có ai.