Cho dù vậy, Cơ Vô Song vẫn bị đập cho thất điên bát đảo, mắt hoa mày váng ngã nhào xuống đất!
Mấy trăm tướng sĩ nhìn thấy thế cũng đờ người như phỗng, không dám tin vào mắt mình.
- Có phải tôi hoa mắt rồi không? Cơ tướng quân bị đánh bại rồi?
- Anh không nhầm đâu… hơn nữa tướng quân còn bị tát cho một cái ngã lăn ra đất… - Ai nấy đều rì rào bàn tán.
Tất cả nhìn Tần Xuyên vẻ kinh dị.
Tần Xuyên cũng không ngán gì ánh mắt của bọn họ, hắn chỉ làm việc hắn cảm thấy nên làm.
Không nhịn được nữa rồi, cũng không cần nhịn nữa rồi, ngay cả vợ cũng chẳng tìm thấy đâu, có làm lộ thực lực của mình cũng chẳng sao!
- Hỏi anh một lần cuối, vợ tôi ở đâu… - Tần Xuyên gằn giọng hỏi.
Cơ Vô Song bò dậy, nhổ ra một ngụm máu, trừng mắt hung hãn nhìn Tần Xuyên như sói đói nhìn mồi.
- Đừng quá tự tin, ban nãy ta quá chủ quan, không ngờ anh cũng có tí bản lĩnh… Khinh thường Long Trảo Thủ của bản tướng quân, anh sẽ phải hối hận!
Cơ Vô Song lại triệu tập chân khí Chiến Long, lần thứ hai lao đến tấn công Tần Xuyên!
- Chiến Long Thám Vân!
Long Trảo của Cơ Vô Song nhằm thẳng cổ họng Tần Xuyên, đường tấn công bất quy tắc, nhìn như lạc trong tầng mây.
Nhưng lần này Tần Xuyên vẫn chỉ khẽ nghiêng người một cái là đã phá được chiêu của Cơ Vô Song.
Mặt Cơ Vô Song trắng như giấy, mồ hôi túa ra như tắm, run rẩy nhìn xuông bàn tay đang bị Tần Xuyên khóa chặt, không dám tin vào mắt mình nữa.
- Không… không thể nào… Làm sao… anh có thể!?
Cơ Vô Song không hiểu nổi vì sao Tần Xuyên nhìn thì như chẳng có chân khí tu vi gì mà lại có thể phá vỡ chiêu tấn công của mình.
Tần Xuyên thở dài, ánh mắt sáng lạnh như ánh trăng.
- Đúng là không chết không chịu thua đây… Đã thế tôi sẽ cho anh sáng mắt ra một tí xem uy lực thật sự của Long Trảo Thủ, vua của trảo công, là như thế nào!
Nói rồi Tần Xuyên xoay người, ném Cơ Vô Song đi một quãng bốn năm mét.
- Khí Quán Long Trảo!
Tần Xuyên xuống tấn tọa mã, chân khí cuộn lên đổ vào hai cánh tay rồi kết lại, biến hai bàn tay thành trảo cứng như thép!
- Long Trảo Thủ, Bộ Phong Thức!
Tần Xuyên tấn lên một bước, dáng như mình rồng, mắt như ngọc rồng tay tựa móng rồng, giống như rồng vàng hạ phàm, vô cùng oai phong lẫm liệt!
Long Trảo Thủ của Tần Xuyên và Long Trảo Thủ của Cơ Vô Song thật là một trời một vực!
Nói cách khác, Long Trảo Thủ của Cơ Vô Song nhìn như trăn rắn, Long Trảo Thủ của Tần Xuyên nhìn như Thần Long nơi chín tầng trời!
Hai trảo của Tần Xuyên đánh ra khắp người Cơ Vô Song, xuất ra từng luồng gió lạnh thấu xương, chân khí sắc như dao, vết trảo chằng chịt.
Cơ Vô Song định đấu lại nhưng mỗi lần đón đánh đều bị Long Trảo của Tần Xuyên khóa chặt đường đi, cuối cùng lại tự mình bị thương nặng!
Phụt!
Cơ Vô Song phun máu tươi, ngực bị đánh cho tóe máu, nội tạng nhộn nhạo đau nhức!
- Bộ Phong Thức này tặng cho anh, vì anh dám loạn gọi tên vợ tôi!
Tần Xuyên dứt lời, không hề dừng lại, tấn mạnh xuống một lần nữa, giữ thế của hai trảo.
- Phủ Cầm Thức!
Long Trảo của Tần Xuyên nhìn như đang gảy đàn, chao lượn tung bay, sóng âm tỏa ra từng đợt, đánh cho toàn thân Cơ Vô Song tóe máu!
- Chiêu này là cho anh, không biết trên dưới cao thấp, cuồng vọng tự cao tự đại, tự mình chuốc họa vào thân!
Phủ Cầm Thức kết thúc, Cơ Vô Song đã choáng váng đứng không vững nữa.
Quân trang trên người ý cũng bị xé tơi tả, mặt mũi sưng húp bầm tím bầm xanh, máu mồm máu mũi bê bết, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Nhưng Tần Xuyên không hề định ngừng lại, hai cánh tay lại sử lực, toàn thân nhảy lên không như cuồng long bắt mồi.
- Thấu Cốt Thức!
Thân ảnh Tần Xuyên hóa thành ánh chớp, lóa lên như điện, đánh liên tiếp mấy trảo lên người Cơ Vô Song, rồi hiện ra sau lưng y.
Khi hai tay Tần Xuyên tán chân khí đi, thu hồi Long Trảo Công lại, sau lưng hắn vang lên một tiếng “phịch”.
Cơ Vô Song ngã quỵ xuống đất, máu me bê bết, mắt trợn trắng đau đớn ngã xoài xuống.
Cả sân tập rơi vào im lặng, trừ tiếng gió thổi lao xao trên ngọn cây ra, không còn bất cứ một tiếng động nào khác!
Mấy phút trước mọi người vẫn coi Tần Xuyên là một phế thiếu của thế gia cổ võ, là một phế vật bất tài chỉ biết dựa vào phụ nữ.
Ngược lại, Cơ Vô Song là cao thủ siêu cấp có tương lai huy hoàng nhất, tướng quân cảnh giới Tiên Thiên, thiên tài bậc nhất của Trung Quốc.
Nhưng chỉ sau tích tắc, phế vật Tần Xuyên đối đầu với thiên tài Cơ Vô Song, lại dùng chính Long Trảo Thủ mà Cơ Vô Song “am hiểu” nhất đánh cho Cơ Vô Song không còn đường nào mà đỡ, đại bại ngất lịm!
Tất cả mọi người như rơi vào cõi mộng, thế này là thế nào? Nếu Cơ Vô Song là thiên tài thì Tần Xuyên là gì? Thần tiên? Hay là quái vật!?
Mấy trăm người – kể cả các cấp dưới của Cơ Vô Song – đều nhìn Tần Xuyên, vừa nghi hoặc vừa sợ hãi.
Nhưng Tần Xuyên không hề để ý đến bọn họ mà đi thẳng đến trước mặt Cơ Vô Song.
Đặt một chân lên đầu Cơ Vô Song.
Thiên tài bậc nhất Trung Quốc, tướng quân thứ sáu trong bảy đại tướng quân, công tử Vô Song, bị đè nghiến dưới gót giày Tần Xuyên!
Không ai dám bước lên ngăn cản vì ai cũng hiểu, không ngăn được!
Không ngăn được người đàn ông này!
Cơ Vô Song toàn thân đau nhức, dần dần tỉnh lại, nhận ra Tần Xuyên đang giẫm lên đầu mình thì vô cùng sợ hãi!
- Không được… không được giết tôi… Tôi là Cơ Vô Song… là người nhà họ Cơ!
Lúc này Cơ Vô Song không để ý đến thể diện nữa, chỉ cầu mạng sống!
Tần Xuyên khẽ chỉnh lại cổ áo, lầm bầm:
- Cũng chẳng biết anh đã nhìn rõ chưa, ban nãy mới là Long Trảo Công đích thực, cổ phách cứng cáp, cương mãnh tuyệt luân, không hề dài dòng lằng nhằng, mỗi chiêu đều là đòn chí mạng…
Nhưng thật ra anh cũng chẳng cần hiều đâu, vì… anh không bao giờ có cơ hội luyện nữa.
Trong mắt Tần Xuyên hiện lên một tia sát khí, định một cước giẫm nát đầu Cơ Vô Song.
- A!! Đừng!!
Nghĩ đến việc mất đi tất cả những gì mình đang có, lại nghĩ đầu mình sắp thành cháo nát rồi, Cơ Vô Song khóc òa sợ hãi, trong quần thậm chí còn xuất hiện một bãi chất lỏng hôi thối!
Nhìn thấy công tử Vô Song sợ hãi thành thế này, không ít quân lính đều tỏ ý khinh thường.
Điều căn bản đầu tiên của quân nhân là không sợ sống chết, không ngờ ngay cả điều ấy Cơ Vô Song cũng không làm được.
Tần Xuyên không nghĩ nhiều như thế, giữ tên này lại cũng không hại gì lắm nhưng rất phiền toái.
Nhưng đúng lúc hắn định đạp xuống thì nghe thấy một tiếng kêu tang thương nhưng dõng dạc…
- Tần Xuyên dừng lại, không được giết người!
Một đoàn sĩ quan cao cấp đang đi tới, đi đầu là một vị tướng dáng người bậc trung, sắc mặt hơi tiều tụy nhưng đôi mắt lại sáng quắc tinh tường.
Quân sĩ nhận ra người mới đến, ai nấy đều kính cẩn đứng thẳng, hô to:
- Kim tư lệnh!
Tần Xuyên nheo mắt, Kim tư lệnh?
Hắn nhớ ra tư lệnh của Quân khu Giang Nam hình như cũng họ Kim, nhưng hình như rất ít người nhắc đến ông ta, ông ta còn là thủ trưởng trực tiếp của Liễu Hàn Yên ở Quân khu Giang Nam.
Lên đến chức tư lệnh, chắc chắn không phải người bình thường.
Nhưng vị Kim tư lệnh này bước chân không chắc chắn, cơ thể suy nhược, không hề giống người xuất thân từ quân nhân.
Khiến Tần Xuyên kinh ngạc là, đi sau Kim tư lệnh là một người đàn ông trung niên mà hắn từng gặp, thậm chí còn từng cọ xát với – Lăng Thiết Tâm!
Ba của Lăng Lạc Tuyết, tướng quân ở Quân khu Giang Nam, nhưng trước đây Tần Xuyên chưa từng gặp, không ngờ ông ta lại khá thân thiết với Kim tư lệnh.
Thật ra lúc này trong lòng Lăng Thiết Tâm đang lẫn lộn đủ loại cảm xúc, đặc biệt khi nhìn thấy Tần Xuyên đang giẫm bẹp Cơ Vô Song dưới chân, ông ta thật sự bị chấn động!
Trước đây ông ta còn khinh thường Tần Xuyên ra mắt, không hề đối xử với hắn như chủ nhân tương lai của nhà họ Tần.
Nhưng với tình hình hôm nay, ông ta nghi ngờ không biết có phải nhà họ Tần cố ý giấu diếm không? Con trai trưởng của nhà họ Tần lại có thể mạnh đến mức đánh bại được Cơ Vô Song!?
Nếu thật sự như vậy, nhà họ Tần – vốn có mối quan hệ giao hảo với nhà họ Lăng – có thể sẽ nổi dậy quay lại rồi!
Trong đầu Lăng Thiết Tâm đã hiện lên rất nhiều phương thức đối xử khác với Tần Xuyên.
- Ha ha… Ai cũng nói con trai trưởng nhà họ Tần là đồ bỏ đi, Kim mỗ vẫn không tin, ông Tần cao minh như vậy chắc chắn sẽ không dùng một kẻ vô dụng để kết thông gia với nhà họ Liễu rồi.
Hôm nay đúng là đã chứng minh Kim mỗ không nhìn lầm người, tiểu tử Tần Xuyên à, thực lực của cậu khiến người khác phải kính cẩn ngưỡng mộ - Kim tư lệnh cười nói, không hề có ý trách Tần Xuyên.
Tần Xuyên không bận tâm xem người trước mặt mình là ai, nói thẳng:
- Nếu ông là tư lệnh chắc chắn biết cấp dưới của mình ở đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với vợ tôi!
Kim tư lệnh khoát khoát tay nói:
- Đừng vội, thả Cơ Vô Song ra đã… Nếu tôi không nhìn nhầm thì công lực của Cơ Vô Song đã bị cậu phế đi rồi, hơn nữa gân mạch trên mình cũng bị tổn thương nặng nề, không còn khả năng luyện công nữa.
Cậu giết người ta, nhà họ Cơ chắc chắn không để cậu yên, chi bằng để người ta sống, đỡ gây nên một mối thù máu, ý cậu thế nào?
- Vợ tôi đâu…
- Cậu tha cho Cơ Vô Song, để Kim mỗ tôi nói chuyện với nhà họ Cơ, rồi tôi sẽ nói chuyện của Liễu tướng quân cho cậu nghe – Kim tư lệnh chỉ biết cười khổ trước sự cứng đầu của Tần Xuyên.
Tần Xuyên nghĩ một hồi, cân nhắc thiệt hơn rồi cuối cùng cũng nhấc chân khỏi đầu Cơ Vô Song.
Dù sao thì điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm thấy Liễu Hàn Yên đã.
Kim tư lệnh phất tay ra hiệu cho quân sĩ mang Cơ Vô Song đang bay hồn lạc phách, nhão thành một đống đi.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn người mà mới nãy còn là “thiên tài bậc nhất” không ai địch nổi đi, không khỏi tự cảm thán mãi.
Kim tư lệnh hơi suy nghĩ một chút, chờ đến khi tất cả quân lính đều đã tản đi hết rồi mới nói với Tần Xuyên:
- Theo tôi đến Bộ chỉ huy tác chiến, cậu sẽ biết vợ cậu đang ở đâu.