Mục lục
Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, một roi này quá nhanh, quá chuẩn, quá ác rồi!

Triệu Ngọc Lan đang sợ hãi xụi lơ ra đất thấy Tần Xuyên lợi hại như vậy, lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Quỷ… à không! Tần Xuyên! Cậu lợi hại như vậy, nhất định phải mang mẹ con tôi ra ngoài đó.

Triệu Ngọc Lan bò dậy nói.

Trong mắt Diệp Tiểu Nhu cũng dấy lên hi vọng, ánh mắt lóng lánh nhìn Tần Xuyên.

Đây là người con trai mà cô thích, trên người Tần Xuyên rốt cục có bao nhiêu năng lực mà cô không biết?

Tần Xuyên mặt không biểu tình, bẻ khớp tay. Nếu không phải có Diệp Tiểu Nhu ở đây, hắn hận không thể trực tiếp một đấm đánh chết mụ đàn bà ác độc này.

Nếu không phải hôm nay hắn phát hiện sớm vấn đề, rất có thể Diệp Tiểu Nhu đã bị bà ta hại chết!

Trương Hiếu Thành thấy tên thủ hạ bị vút không đứng dậy nổi, sau khi cân nhắc, cười nói:

- Tần tiên sinh, chúng tôi lăn lộn trên đường, kính trọng nhất chính là cường giả. Nếu cậu đã là một võ giả, vậy chúng tôi coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, sao hả?

Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, Trương Hiếu Thành là thủ lĩnh của nhóm người này, lựa chọn chịu thua, giảm bớt tổn thất.

- Được, được! Chúng tôi đi trước! Rời khỏi nơi này!

Triệu Ngọc Lan mừng rỡ, xem ra thằng quỷ nghèo này cũng có chút năng lực, khiến Trương ca cũng không dám xằng bậy.

Nhưng Tần Xuyên không hề có ý định đáp ứng, thấy Triệu Ngọc Lan định đi, hắn duỗi chân ra, khiến Triệu Ngọc Lan ngã xuống!

- Ôi…

Bà ta ngã xuống, định đứng lên mắng chửi người thì nhìn thấy đôi mắt tràn nập ý lạnh của Tần Xuyên.

- Tôi chưa nói cho bà đi!

Tần Xuyên trầm giọng nói.

Triệu Ngọc Lan nuốt một ngụm nước bọt, bị dọa rụt đầu lại, toàn thân phát run, không dám đối mặt với Tần Xuyên.

Lần đầu tiên bà ta phát hiện tiểu tử nghèo này lại có một phương diện khủng bố như vậy.

Trương Hiếu Thành nhíu mày, gã cũng là người tâm ngoan thủ lạt, thấy Tần Xuyên không có ý định giải quyết hòa bình, sắc mặt lập tức âm trầm.

- Tần tiên sinh, tên tuổi võ giả có thể hù dọa người thường, nhưng muốn dọa Trương Hiếu Thành tôi thì còn kém một chút. Tôi cũng có giao tình với không ít tiền bối lăn lộn trên đường, từng gặp không ít võ giả.

Một võ giả sơ cấp nhiều nhất cũng chỉ ngang với 10 người bình thường. Cho dù là võ giả cao cấp cũng chỉ có thể đối kháng 4-50 người mà thôi.

Anh em chúng tôi đều có nghề đánh nhau, khó đối phó hơn người bình thường. Tần tiên sinh cho dù là võ giả cao cấp cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế, huống chi bên người Tần tiên sinh còn có một cô gái cần bảo vệ…

Ý của gã rất rõ ràng, dù mày lợi hại nhưng kiến nhiều cắn chết voi, hơn nữa còn mang theo gánh nặng, tuổi tôm mà đòi thái độ.

Trong mắt Trương Hiếu Thành, những nhân vật như võ giả Hậu Thiên, võ giả Tiên Thiên sẽ không xuất hiện trước mặt gã.

- Tiểu Nhu, em ra ngoài trước đi, xuống lầu chờ anh.

Tần Xuyên nói với cô bé, mặt vẫn mỉm cười.

Diệp Tiểu Nhu nghe xong, lập tức lắc đầu, lo lắng nói:

- Không, em muốn ở cùng với anh.

- Ngoan, nghe lời anh. Nếu như tin tưởng anh Tần Xuyên vậy cứ xuống lầu trước đi, chờ anh ba phút. Không phải em vẫn luôn tin anh sao.

Tần Xuyên nghiêm túc nói.

Diệp Tiểu Nhu do dự một chút, thầm nghĩ ở lại cũng chỉ thêm vướng víu, vì vậy rời đi.

- Ngăn lại!

Trương Hiếu Thành không muốn để cô bé rời đi, đây là một con tin có thể lợi dụng được.

Hai tên lưu manh lập tức đi tới, muốn bắt lấy Diệp Tiểu Nhu.

Nhưng thân thể Tần Xuyên lui về sau một bước, xoay người quét chân một cái, ngực hai tên lưu manh bị trúng đòn, bắn ngược ra ngoài.

Phụttttttt

Bị một cái bàn đè lên, hai tên lưu manh phun máu.

Tần Xuyên khống chế lực đạo, hắn không muốn xảy ra chết người, giết người sẽ dẫn tới cảnh sát tham gia, sẽ lớn chuyện. Hắn chỉ cần để đám người kia không đứng dậy nổi.

Lần này không ai dám ngăn cản Diệp Tiểu Nhu nữa.

Cô bé nhìn thấy thân thủ của Tần Xuyên, trong mắt lóe lên dị sắc, hóa ra Tần Xuyên thực sự biết công phu?

Cô không lo lắng nước, bước nhanh chạy ra văn phòng.

Tần Xuyên từng bước đi về phía Trương Hiếu Thành, thần sắc lạnh nhạt nói:

- Vốn tôi có trên trăm phương pháp khiến các người sống không bằng chết, nhưng tôi đói bụng rồi, cũng không muốn tiểu Nhu chờ lâu, chúng ta mau chóng giải quyết đi.

Rốt cục Trương Hiếu Thành cũng ý thức được tình hình không ổn, hô lớn:

- Chúng mày còn thất thần đứng đó làm gì! Nhiều người hắn sẽ không chú ý hết được.

Mười tên lưu manh còn lại nghe vậy, đều xông về phía Tần Xuyên.

Trương Đại Bưu từng nếm đau khổ, lặng lẽ trốn dưới một cái bàn.

Tần Xuyên cười lạnh một tiếng, sợi dây da trên tay không ngừng vung vẩy, không đợi những tên lưu manh tới gần đã vụt ra những ảnh roi nhanh như chớp.

Đôi tay hắn có thể thi triển Liên Hoa thần châm, một yêu cầu lớn chính là khả năng vận dụng mỗi ngón tay đều vượt sức tưởng tượng của người thường.

Ngay cả kim châm cứu nhỏ như lông trâu cũng có thể tùy tâm khống chế, càng đừng nói đến vũ khí khác.

Mà sợi dây da trong tay hắn như mọc mắt vậy, mỗi lần đều chính xác đánh lên đầu những tên lưu manh này!

- A…

- Đau quá…

Cả đám lưu manh còn chưa bước được vài bước, đã bị roi da trong tay Tần Xuyên vụt trúng, trên mặt xuất hiện những vệt máu đỏ dài khiến ai thấy cũng phải giật mình!

Lực lượng của Tần Xuyên rất lớn, vụt khiến chúng đầu choáng mắt hoa, nhiều tên còn bị vụt tới hôn mê!

Đối với đám cặn bã này, Tần Xuyên không có hứng thú ra tay, trực tiếp cầm roi da vụt ra xa.

Rốt cục khi còn lại bốn năm tên lưu manh, chúng ý thức được thế cục không ổn, biết mình không phải đối thủ của Tần Xuyên, cũng không xông lên chịu chết.

Dù sao Trương Hiếu Thành cũng là nhân vật lăn lộn vài chục năm, rút con dao Thụy Sĩ kia ra, hét lớn đâm về phía Tần Xuyên.

- Tiểu tử, mày muốn chết!

Tần Xuyên khinh thường nhìn gã, dùng dây da quấn lấy con dao, giật con dao quân sự ra khỏi tay đổi phương..

Sau đó nghiêng người tiến lên, một tay bắt lấy cổ Trương Hiếu Thành, tay kia cầm lấy con dao Thụy Sĩ đang bay trên không.

Trương Hiếu Thành lập tức không thở nổi, cảm thấy cổ mình tùy thời sẽ bị lực tay mạnh mẽ của Tần Xuyên bẻ gãy, không dám cử động.

- Vừa rồi mày nói… muốn bán tiểu Nhu sang Myanma có đúng không?

Tần Xuyên lạnh lùng hỏi, đồng thời đưa con dao Thụy Sĩ tới.

Trương Hiếu Thành thấy con dao lóe lên ánh lạnh ở ngay trước mặt, bị dọa suýt chút nữa là són ra quần.

- Tôi… tôi sai rồi! Tần tiên sinh! Tha mạng! Xin tha mạng…

Rốt cục gã cũng ý thức được Tần Xuyên căn bản không phải võ giả bình thường, hắn lợi hại hơn võ giả cao cấp nhiều lắm!

Tần Xuyên giống như an ủi:

- Yên tâm, tao sẽ không giết mày.

- Thật… thật sao?

Trương Hiếu Thành kích động tới sắp khóc, gã cho là cái mạng chó của mình hôm nay khó mà giữ nổi.

Nhưng ngay sau đó ánh mắt Tần Xuyên trở lên vô cùng lạnh lẽo.

Phụtttttttt

Con dao quân sự rơi xuống, đâm vào giữa hai chân Trương Hiếu Thành, vị trí thằng nhỏ của gã!

- A….

Hai chân Trương Hiếu Thành duỗi thẳng như ếch xanh, cảm giác con dao lạnh buốt đã đâm nát trứng của gã, trong tròng mắt đều là tơ máu, đau tới chết đi sống lại!

- Nghĩ lại những cô gái bị mày hại chết đi, mày cũng thử cảm nhận nỗi khổ của họ một chút xem…

Tần Xuyên trầm giọng nói, vặn con dao vài cái…

Trong tích tắc, có thứ gì đó bị nghiền nát!

Máu mang theo chất lỏng hôi thối gì đó thấm ướt quần Trương Hiếu Thành.

Gã đau đớn đến mất đi tri giác, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh!

Triệu Ngọc Lan thấy vậy, sắc mặt tái nhợt, bị dọa không nói lên lời.

Trong mắt bà ta, Trương ca hung ác bá đạo như vậy nhưng trong tay Tần Xuyên lại bị tùy ý bóp chết như một con kiến, không chịu nổi một đòn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK