Nhìn thấy Tần Xuyên bước vào, dường như người kia hơi căng thẳng, khẽ gật đầu rồi liền xoay người đi ra cửa hàng bán hoa.
Khi đi ngang qua người Tần Xuyên, rõ ràng người kia vẫn hơi cảnh giác, tay phải đặt ở bên hông, hiển nhiên ở đó có đeo vũ khí, có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Tần Xuyên im lặng, tướng mạo mình hết sức vô hại đối với cả người và vật, vừa đẹp trai vừa trong trắng, sao vừa thấy mình đã sợ rồi?
- Tiểu Vi Vi, lại đây cho anh ôm một cái nào!
Tần Xuyên đi vào, không đợi Đường Vi trả lời, liền ôm cô hôn môi.
Cách chào hỏi vồ vập và không chút ngại ngùng của hắn khiên Đường Vi hơi xấu hổ, hờn dỗi lườm hắn:
- Cậu làm như người phương Tây vậy, vừa gặp mặt đã ôm hôn người ta!
- Biết làm sao được? Không hôn chị, làm sao nguôi được nỗi nhớ của tôi?
Đường Vi véo má hắn:
- Thôi đi, đi mà lừa gạt Tiểu Nhu kia kìa, tôi không phải loại người dễ bị lường gạt bởi những lời đường mật của cậu đâu!
- Hì hì, ngoài miệng chị nói không được, nhưng cơ thể lại nói ngược lại nha!
Tần Xuyên sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của cô.
- Tôi không hề!
Nói xong, Đường Vi chỉ về phía cửa hàng hoa đối diện:
- Vừa rồi tôi thấy cậu đưa Tiểu Nhu tới, không phải là tối hôm qua ở chung với cô ấy sao?
- Chỉ là đưa cô ấy về phòng tôi ngủ đêm thôi, ngoài ra không làm bất cứ gì khác!
Tần Xuyên cảm thấy hết sức oan uổng.
- Hứ, vô dụng như vậy, còn nói ra mà không biết xấu hổ!
Đường Vi lắc đầu.
Tần Xuyên cũng không xấu hổ, tay luồn xuống dưới mông cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cả người cô gái này đều là vật quý, vuốt ve như vậy rất khoan khoái.
- Tiểu Vi Vi, người vừa rồi là ai vậy?
Tần Xuyên hỏi.
Đường Vi ngồi trong lòng hắn, để mặc hắn làm gì thì làm, đáp:
- Đó là một tiểu đệ của Đông Hải bang trước đây, sau này về với Tứ Hải bang, hiện giờ Tứ Hải bang tan rã, người trong bang đều rối loạn, bọn hắn có mười mấy người, nói là muốn mời tôi đi chủ trì đại cục, dẫn dắt bọn hắn xây dựng lại Đông Hải bang.
Tần Xuyên nghe vậy, khinh thường mỉm cười:
- Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Bản thân mình không đi làm đại ca, lại đi mời người khác làm nữ chúa?
- Cho nên tôi đã từ chối thẳng.
Ánh mắt Đường Vi lộ vẻ suy tư:
- Tôi cảm thấy việc này rất có thể không phải là ý của hắn, với đầu óc và đảm lượng của hắn, còn không dám một mình chạy tới đây nói chuyện đó với tôi.
- Tôi nghi là có người giật dây sau lưng bọn hắn, gần đây những binh tôm tướng cua của Tứ Hải bang đánh nhau túi bụi với người của Đằng Long hội, súng ống đạn dược cũng không thiếu, nhất định có người ở sau lưng trợ giúp đám người của Tứ Hải bang.
Tần Xuyên nghe cô tự mình nhắc tới chuyện đó, hỏi:
- Nói như vậy, súng ống đạn dược đúng là không phải do chị cấp cho bọn họ?
Đường Vi sửng sốt:
- Đương nhiên là không phải, hiện giờ đâu phải cách đây mười mấy năm, có bang hội nào dám mang súng ống đạn dược ở Hoa Hạ? Sao cậu lại nghĩ như vậy?
- Sáng sớm hôm nay, lão Ôn gọi điện thoại cho tôi, có vẻ lo lắng là em ở sau lưng ủng hộ những người kia, tuy nhiên rõ ràng là có người khác đang giở trò quỷ.
Đường Vi cười khẽ:
- Ông ta đúng là quanh co lòng vòng, tuy nhiên cũng khó trách ông ta nghĩ như vậy, dù sao đúng là tôi có đường dây có thể liên lạc với giới buôn bán vũ khí, chỉ có điều tôi không có hứng thú dây vào vũng nước đục!
Tần Xuyên gật đầu:
- Nếu như đó chỉ là ngáng chân Đằng Long hội, thì vấn đề cũng không lớn, nhưng chỉ sợ chúng chỉ mũi nhọn về phía chúng ta.
- Hay là…tôi đi điều tra một chút, rốt cuộc số súng ống đạn dược là do ai cung cấp?
- Chị có biện pháp? Nhưng phải chú ý an toàn đấy!
Tần Xuyên lo lắng nhất là sự an toàn của cô.
Đường Vi cười thần bí:
- Nếu ngay cả một chút đường lối liên hệ mà cũng không có, thì làm sao hai cha con nhà họ Ôn lại nghi ngờ tôi? Yên tâm đi, có tin tức gì, tôi sẽ cho cậu biết ngay.
…
Quân khu Giang Nam, bộ tổng chỉ huy Hàn Thứ.
Trong văn phòng, Liễu Hàn Yên mặc một bộ quân phục, tư thế hiên ngang ngồi đó, đang lật xem một xấp tài liệu dày.
Đây là danh sách những binh sĩ muốn tham gia tuyển chọn Hàn Thứ được phía dưới đề cử, Liễu Hàn Yên muốn đích thân tham dự vào việc này.
Y Phi rất cung kính gõ cửa, rồi mới bước vào, báo cáo:
- Thưa, Cơ tướng quân đến rồi ạ!
Liễu Hàn Yên gật đầu, bỏ tài liệu xuống:
- Mời anh ta vào.
Không đợi Y Phi ra mời, Cơ Vô Song đã dẫn theo sĩ quan phụ tá đi tới, vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ nhanh nhẹn đầy phong độ, thoạt nhìn rất khôi ngô tuấn tú.
Bộ quân phục càng làm nổi bật dáng người cao lớn, như tùng trên đỉnh núi của y.
- Ha ha, Hàn Yên, không quấy rầy cô làm việc chứ?
Cơ Vô Song thân mật hỏi.
Nhưng Liễu Hàn Yên lại trả lời rất phũ:
- Quấy rầy thì cũng đã quấy rầy rồi.
Cơ Vô Song vừa mở miệng, đã bị dội cho một gáo nước lạnh, nhưng không lộ vẻ xấu hổ, vẫn mỉm cười:
- Tôi nhận lệnh đến bên này điều tra việc bang hội ở địa phương sử dụng súng ống, cũng vừa đúng lúc muốn qua thăm cô một chút.
- Tôi còn chưa kịp chúc mừng cô, xem ra cấp trên rất có con mắt nhìn người, biết Hàn Thứ thiếu cô là không được, cho nên rốt cuộc cô lại trở về rồi.
Liễu Hàn Yên không thích lời khen nịnh này, thản nhiên nói:
- Việc bang hội ở địa phương có vũ khí, tôi có thể phái người điều tra, thượng cấp phái Cơ tướng quân tới, có vẻ như dùng dao trâu để mổ gà rồi!
- Cô bận phải tổ chức lại Hàn Thứ, còn phải xây dựng lại nhà kho quân cảng, tôi đến chia sẻ một chút công việc cho cô, cũng là việc nên làm, dù sao phía Tây Nam rất yên ổn.
Ánh mắt Cơ Vô Song lộ vẻ rất dịu dàng.
Y Phi mang ly trà tới,:
- Mời Cơ tướng quân dùng trà.
Cơ Vô Song mỉm cười tiếp nhận, khách sao nói:
- Đa tạ sĩ quan phụ tá, tôi đã nghe nói về sự trung thành tận tâm của cô, may mà có cô ở bên cạnh Hàn Yên.
Y Phi nghe vậy mặt đỏ lên, lắc đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lộ vẻ hơi kích động.
Liễu Hàn Yên nhíu mày:
- Nếu Cơ tướng quân muốn uống trà, thì đi chỗ khác uống đi, đây là văn phòng của tôi, tôi còn rất nhiều việc.
- Ha ha, Hàn Yên, cô đừng quá gò bó, tôi biết cô vừa trở về, muốn làm vài việc chứng tỏ bản thân, nhưng cô yên tâm, tôi đã dò hỏi ở quân bộ giúp cô, thật ra cấp trên rất coi trộng cô, cho rằng cô có năng lực hơn Liễu Vân nhiều lắm, chỉ là lần trước cô không gặp may, mới xảy ra chuyện lớn như vậy, lỗi không phải do cô…
Liễu Hàn Yên đã bắt đầu mất kiên nhẫn, đưa bàn tay trắng nõn lên, cắt ngang lời y.
- Cơ tướng quân, nếu như anh đến tìm tôi để chỉ nói những lời này, xin mời rời đi cho.
Cơ Vô Song cười gượng, một hai lần bị dội nước vào mặt còn nhịn được, cứ tiếp tục đốp chát thẳng mặt như vậy, sự kiêu ngạo trong lòng y cũng có lúc không kìm nén được.
Trên đời người đẹp rất nhiều, thường ngày gái đẹp gặp y đều thần hồn điên đảo, tranh nhau được ở cùng y.
Chỉ riêng một mình Liễu Hàn Yên, dường như trơ như đá đối với đàn ông, coi y chẳng khác nào người gỗ, không hề động tâm.
Nhưng vật gì không chiếm được, lại càng là vật quý, từ lúc mới lớn lên, Cơ Vô Song đã thề phải lấy được cô, làm sao có thể chỉ vì bị xem thường mà rút lui?
Y đang định nói gì đó, đột nhiên ánh mặt đờ ra, phát hiện trên tay Liễu Hàn Yên đeo một chiếc nhẫn kim cương xanh biếc lấp lánh!
Người trong gia tộc lớn, kể cả nam giới, cũng có kiến thức nhất định đối với châu báu, vừa nhìn chiếc nhẫn kim cương này, đã biết vô cùng đắt tiền.
- Hàn Yên, tôi thấy cô đeo nhẫn kìa! Cô chịu đeo nhẫn từ khi nào vậy? Trước kia tôi tặng nhẫn quý cho cô, cô đều không nhận, là vì không thích kiểu của nó sao?
Cơ Vô Song gượng cười hỏi.
Y cần một lời giải thích, y không muốn tin, Liễu Hàn Yên lại chịu đeo nhẫn cưới.
Liễu Hàn Yên đưa mắt nhìn chiếc nhẫn, trong đầu dường như thoáng hiện lên một khuôn mặt ngốc nghếch tươi cười…
- Đây là nhẫn chồng tôi tặng, không liên quan quý báu hay không.
Cô lạnh nhạt trả lời.
Tay Cơ Vô Song cứng đờ, thiếu chút nữa bóp nát chén trà trên tay.
Chồng tặng cho kia đấy? Như vậy chẳng phải có nghĩa là, cô ta đã chấp nhận?
Câu trả lời này khiến Cơ Vô Song nổi lên sát ý, cái tên họ Tần bị Tần gia vứt bỏ kia, có năng lực tài đức gì, mà có thể tặng được nhẫn quý cho Liễu Hàn Yên, còn khiến cô tự nguyện đeo vào?
Cơ Vô Song đặt chén trà xuống, vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Thì ra là vậy, bây giờ tôi không quấy rầy cô, đợi làm xong nhiệm vụ, sẽ mời cô ăn cơm.
Nhưng vừa tới cửa, hắn thấy một người đàn ông lạ đang dè dặt nói chuyện với Đường Vi ở trong phòng.