Tần Xuyên nghĩ đến tác dụng phụ của Thiên Quang Minh Diệt rồi lờ mờ đoán rằng, hẳn đây là một nhân cách mình chưa từng thấy?
-Tiểu Dạ, em… rốt cục em có mấy nhân cách vậy?
Tần Xuyên mở miệng hỏi.
-Anh có ý gì hả! Em chính là em! Còn có thể là ai nữa chứ?
Bạch Dạ tức giận đập bàn.
Chuyện này khiến Tần Xuyên có thể xác định, cô lại bộc phát ra một nhân cách khác rồi.
Tuy không rõ nhân tố khiến nhân cách con người thay đổi là gì, nhưng Bạch Dạ trước mắt dường như là một thiếu nữ trẻ tuổi bình thường. Tuy tính tình có kiêu ngạo của đại tiểu thư, nhưng dường như đã tốt hơn trước.
Mà nhìn thái độ của Freyja, dường như cô ta không hề cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi nhân cách của chủ nhân mình, như thể đã quá quen với việc đó.
Sau khi tự vấn bản thân, Tần Xuyên vọi vàng cầm một miếng sanwich đưa đến miệng cô, nịnh nọt:
-Tiểu Dạ, đừng nói thế mà. Anh đưa tiền cho em, em muốn mua gì thì mua nhé! Cùng lắm em mua cho mình một mỏ kim cương là được mà.
Thật ra, Tần Xuyên không thích kinh doanh. Mỗi khi nghĩ đến việc cầm tiền đi tiêu, hắn đều thấy phiền toái. Trước mắt có một người tinh thông buôn bán, kinh doanh như tiểu Dạ, hắn phải nghĩ cách trở nên lười biếng thôi.
Khóe miệng Bạch Dạ nhếch lên vui vẻ, lông minh rung rung hỏi lại:
-Thật sao? Tiền đều để cho em quản lý sao?
-Còn có thể giả được sao? Trong số những người con gái của anh, chỉ có em là người biết quản lý tiền bạc nhất!
Lời này của Tần Xuyên không phải quá khoa trương, bàn đến thiên phú kinh doanh chắc chắn khả năng của Bạch Dạ là tốt nhất.
-Xem ra anh cũng có mắt nhìn người đó. Hà hà, vậy tiểu thư đây sẽ chịu một chút khó khăn, giúp anh mở công ty vậy…
Bạch Dạ vừa nói, vừa ăn luôn miếng sanwich Tần Xuyên đưa đến tận miệng.
Tần Xuyên mừng thầm. Bạch Dạ bây giờ rất dễ nói chuyện, dễ đối phó hơn Bạch Dạ thâm trầm, quỷ kế trước đây rất nhiều.
-Tiểu Dạ, có gì cần anh làm không? Em cứ nói nhé, ngoài tiền ra thì còn cần anh giúp gì nữa?
-Anh không động não suy nghĩ sao? Thân phận hiện nay của em chính là phần tử nguy hiểm trên toàn cầu. Anh có kỹ thuật hacker lợi hại như vậy, trước tiên hãy giúp em làm một thân phận mới đi… Còn những việc khác, chỉ cần anh cho em biết mật mã tài khoản ngân hàng của anh là được.
Bạch Dạ nói đầy tự tin.
Làm một thân phận giả đối với Tần Xuyên mà nói vô cùng dễ dàng, chẳng bao lâu nữa sẽ ổn thỏa.
Bạch Dạ phơi nắng thêm một lát, rồi há miệng ngáp ngắn ngáp dài:
-Em mệt rồi, em đi ngủ một lát đây. Anh tiếp tục kiếm tiền nhé.
Nói xong, cô nhảy chân sáo rời khỏi đó như một học sinh thực sự.
Tần Xuyên thấy Freyja cũng định đi, liền nhỏ giọng gọi lại.
-Freyja, rốt cục Bạch Dạ có mấy nhân cách vậy?
Tần Xuyên nhân cơ hội này định hỏi cho rõ ràng.
-Anh cũng nhận ra rồi sao?
-Phí lời, đây đâu có phải Bạch Dạ! Có khi sắp liều mạng với cô em vợ kia của tôi rồi!
Tần Xuyên liền nghĩ đến Liễu Thiển Thiển
Freyja mỉm cười, giơ 4 ngón tay lên rồi nói:
-Theo như những gì tôi chứng kiến, chủ nhân có ít nhất 4 nhân cách. Ngoài nhân cách muốn giết người là chủ nhân có thể khống chế được, còn ba nhân cách khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cơ mặt Tần Xuyên giật giật, sửng sốt hồi lâu, không biết nói thêm điều gì.
Cả buổi trưa, Tần Xuyên đều lên mạng chơi. Hắn đã chán kiểm tra tiền của mình trong tài khoản ngân hàng ở Thụy Sỹ rồi, vì hắn không đếm nổi con số đó nữa.
Khi màn đêm buông xuống, Tần Xuyên nhấn nút enter, xem như đã hoàn thành công việc.
Hắn vội vàng chạy tới văn phòng bên dưới mặt đất của công hội Phoenix, chạy thẳng đến văn phòng của Đường Vi. Trên đường đi hắn không bị ai chặn lại, mọi người đều sùng bái nhìn hắn, cung kính gọi một tiếng:
-Kiếm Ma đại nhân!
Lòng tự trọng của Tần Xuyên đã được thỏa mãn. Hắn hiểu rõ, vì sao những nhân vật lớn rõ ràng biết rằng những người này đang nịnh hót nhưng lại vẫn đề bạt họ.
Đường Vi đang ngồi ở bàn làm việc, lật xem đống tài liệu cần xét duyệt. Những người này đều là những sát thủ muốn xin gia nhập công hội, ngoài ra có một vài danh sách các sát thủ vốn thuộc công hội Thâm Uyên.
Lúc đầu, cô tưởng rằng những sát thủ thuộc công hội Thâm Uyên sẽ phải nhục nhã dời đi, không ngờ vì lực chấn áp của Tần Xuyên quá mạnh mẽ, những sát thủ này không những không bỏ đi mà số lượng chỉ có tăng chứ không giảm.
Tần Xuyên đã trông thấy một đĩa thức ăn nguội lạnh đặt gần bàn làm việc của cô mà chưa có ai đụng tới.
-Tiểu Vi, sao em không ăn cơm vậy?
Tần Xuyên đau lòng nhíu mi, đi tới bên cạnh cô.
Đường Vi ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười:
-Em quên mất… Hình như em cũng không đói lắm. Danh sách em đưa cho anh, anh tìm kiếm đến đâu rồi? Kiếm được bao nhiêu tiền nữa rồi?
Tần Xuyên giật giật lông mày, mở laptop ra cho Đường Vi xem thông tin về tài khoản.
Đường Vi thấy con số trong tài khoản ngân hàng thì ngây người, không biết nói gì cho phải. Sau khi ngây ngô một lúc, cô mới nói:
-Đây không phải là số chứng minh thư mà là số tiền trong tài khoản của anh sao?
-Làm gì mà khoa trương đến thế chứ. Dù sao thì anh cũng tính toán rồi, đủ để mua hàng trăm mỏ kim cương, dữ trữ khoảng mấy trăm nghìn dược liệu. Nhưng vấn đề hiện nay là, những thứ đó không phải nói mua là mua được ngay, cần tìm người đi thu xếp, thương lượng, bàn bạc giá cả.
Tần Xuyên trả lời.
Ánh mắt Đường Vi ngọt ngào:
-Tiểu Xuyên, xem ra, lúc đầu em lựa chọn đi theo anh quả nhiên là đúng. Có những thứ này, ít nhất em có thể đẩy nhanh tốc độ công phá “Tam biến”. Đến lúc đó, em có thể giúp được anh rồi!
-Chỉ có điều… hiện nay em đang bận bịu chuyện công hội, cũng không có thời gian đi tìm kiếm những thứ đo. Anh định phái ai đi xử lý?
Tần Xuyên do dự trong giây lát rồi kể chuyện mình đã giao tiền cho Bạch Dạ, để Bạch Dạ lo chuyện mở công ty.
Nghe Tần Xuyên nói muốn giao những thứ này cho Bạch Dạ quản lý, sắc mặt Đường Vi liền trở nên nặng nề.
-Anh đúng là thoải mái thật đấy! Lúc đầu, cô ta đối xử với anh với em như vậy, bây giờ không những anh hết lòng chăm sóc cô ta, mà còn giao hết tiền cho cô ta. Vậy sau này, em luyện công cần những đồ vật gì, có phải đều phải đi báo cáo với cô ta hay không.
Đường Vi nói ghen tỵ, quả nhiên là không hài lòng với cách làm của Tần Xuyên.
Tần Xuyên lắc đầu. Hắn đã đoán trước được chuyện này nên chỉ cười hì hì nịnh nọt:
-Tiểu Vi, giữa chúng ta không cần nói đến tiền được không? Dù sao thì có anh ở đây là sẽ có tiền. Nếu Bạch Dạ mà bắt nạt em, anh sẽ lấy tiền về ngay, tuyệt đối sẽ không để em bị bắt nạt, được không?
Lúc này, sắc mặt Đường Vi mới tốt lên một chút. Thật ra, phụ nữ tức giận cũng chỉ vì muốn nghe đàn ông dỗ dành mình, chứ không phải có suy nghĩ muốn làm việc gì khác.
-Đi, đừng làm nữa. Chúng ta còn chưa có thời gian đi dạo London, ăn cơm. Anh thấy dạo này em gầy đi nhiều đó
Tần Xuyên tranh thủ lấy lòng.
Đường Vi bật cười:
-Làm gì đến mức, em chỉ mới không ăn một bữa cơm mà thôi.
-Vậy cũng không được, dáng người của em hoàn mỹ như vậy, gầy đi một chút cũng là tổn thất lớn.
-Hà hà, tiểu Xuyên, em thấy dạo này miệng lưỡi của anh càng ngày càng dẻo đó.
Sau khi được Tần Xuyên dỗ ngon dỗ ngọt, Đường Vi cũng không so đo chuyện Bạch Dạ quản lý tiền bạc nữa. Hai người nắm tay nhau dời khỏi công hôi, đi về trung tâm thành phố London.
Muốn hẹn hò dĩ nhiên phải chọn được chỗ tốt. Những thứ này, Tần Xuyên đã tính kỹ rồi.
Tần Xuyên đã tìm được một nhà hàng nằm gần khu phố buôn bán Oxford nhộn nhịp.
Hai người cùng thưởng thức một bữa tối lãng mãn dưới ánh nến. Tần Xuyên dùng tiếng Anh bản địa gọi bò nước kiểu Anh, phối cùng mù tạt, chọn thêm một phần vây cá Dover phối cùng nước chanh.
Bồi bàn vô cùng kinh ngạc. Người phương Đông này nói tiếng Anh rất chuẩn mực, hơn nữa lại hiểu rất rõ về đồ ăn, vì thế mà anh ta cũng tỏ ra tôn kính thêm mấy phần.
Ánh mắt Đường Vi dịu dàng nhìn sang Tần Xuyên qua ánh nến.
-Nếu không phải em đã biết thì thực sự không thể nhận ra, đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài đó tiểu Xuyên. Nhìn anh như người lớn lên ở đây vậy!
Tần Xuyên trừng mắt:
-Cũng chỉ là học thuộc sách du lịch mà thôi, không có gì to tát cả.
-Vậy nhà du lịch Tần Xuyên ơi, chúng ta ăn xong sẽ đi đâu?
Đường Vi hỏi đầy mong chờ.
-À… một lát nữa em sẽ biết. Anh sẽ cho tiểu Vi một sự bất ngờ đầy lãng mạn
Tần Xuyên nhếch miệng cười.
-Đồ ngốc, làm gì có sự bất ngờ nào lại nói ra trước như vậy chứ.
Đường Vi mỉm cười:
Chỉ có điều, cho dù Tần Xuyên có nói ra, Đường Vi vẫn rất vui.
Sau khi dùng xong bữa tối, Tần Xuyên đưa cô tới bờ sông Thames.
Cảnh đêm sáng bừng ở London, du thuyền đi đi lại lại, gió đem quét qua mặt hai người khiến lòng người nao nao.
-Tiểu Xuyên, lẽ nào bất ngờ mà anh nói tới là đưa em đi dạo dọc bờ sông sao?
Đường Vi dựa vào người Tần Xuyên hỏi.
-Sao đây có thể là bất ngờ được chứ, phía trước mới đúng…
Tần Xuyên chỉ về vòng quay rực rỡ màu sắc phía xa.
Đó là kiến trúc tiêu biểu ở London, đôi mắt của London. Do được xây dựng từ nghìn năm trước nên được gọi là vòng quay ngàn năm.
Tuy không ngờ Tần Xuyên lại đưa mình tới đài quan sát ngắm cảnh đêm London, nhưng Đường Vi cũng không vui cho lắm. Dù sao thì chuyện này cũng giống việc xem phim, như các đôi tình nhân đang đi hẹn hò.
Đường Vi hơi thất vọng nhưng cũng vẫn mỉm cười sáng lạn. Cô ta cảm thấy người đàn ông này rất để tâm, dù Tần Xuyên cũng chưa có nhiều kinh nghiệm yêu đương.