- Chị đoán được? Không phải chứ… Chị đã đoán được còn nói tôi là người tốt?!
- Vào thời điểm này cậu có thể nhịn được, mặc kệ là nguyên nhân gì thì đều có thể nói lên cậu là người có trách nhiệm.
Lục Tích Nhan cười nói.
Tần Xuyên ngạc nhiên, bị cô nói vậy có chút xấu hổ, gãi gãi đầu:
- Kỳ thực… Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ sợ tạo thành nhiều phiền toái.
Lục Tích Nhan bật cười:
- Hóa ra cậu cũng có lúc thẹn thùng.
Tần Xuyên nhíu mày, đưa tay nhéo nhéo má cô:
- Đừng kích thích tôi, coi chừng tôi không nhịn được sữ làm thịt chị.
Lục Tích Nhan hai mắt chớp chớp, nói:
- Trước khi Tần đại thiếu gia làm thịt tiểu nữ tử, có thể cho tôi biết rốt cục là chuyện gì đã kích thích cậu không?
Trước mắt Tần Xuyên hiện lên bóng lưng lạnh lùng của Liễu Hàn Yên, bất đắc dĩ thở dài.
- Kỳ thực nói ra cũng rất đơn giản, không phải chỉ là tôi lo lắng cô ấy gặp nguy hiểm, muốn bảo vệ cô ấy, nhưng mặt nóng dán mông lạnh, ngược lại còn bị quở trách một trận, nói tôi là đồ ấu trĩ!
Tần Xuyên cười tự giễu:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng dù sao tôi và cô ấy cũng là vợ chồng, sau này biết phải như nào?!
Lục Tích Nhan nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu, sau đố đột nhiên lại nở nụ cười.
Tần Xuyên buồn bực:
- Nhan Nhan, chị cười gì vậy?
- Tôi… tôi cũng không biết, liệu có phải do tuổi tôi lớn hơn hai người nên mới có thể cảm thấy như vậy… Kỳ thực tôi cảm thấy cả hai người đều rất ấu trĩ. Rõ ràng hai người đều có đạo lý, cần gì phải quật cường tạo thành mâu thuẫn, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện chẳng phải là đã tốt sao?
Lục Tích Nhan cười lắc đầu.
Tần Xuyên bĩu môi:
- Tôi không cãi nhau với cô ấy… Cô ấy ghét bỏ tôi, tôi không thèm quan tâm tới cô ấy nữa!
- Nói dối… Nếu trong lòng cậu không thực sự quan tâm tới Liễu tiểu thư, vậy cảm xúc sẽ không mãnh liệt như vậy. Tôi chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.
Lục Tích Nhan chọc chọc trán Tần Xuyên.
Tần Xuyên trầm mặc, dù hắn không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận trong lòng đang lo lắng cho sự an nguy của bà xã.
Cũng không biết tại sao chính mình lại muốn bảo hộ một cô nàng cả ngày lạnh như băng, không nở nổi một nụ cười, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự như vậy.
Lục Tích Nhan đột nhiên kéo tay Tần Xuyên, nhỏ giọng nói:
- Đi theo tôi.
Tần Xuyên nghi hoặc đi theo cô vào trong phòng ngủ, phát hiện trên bàn sách có một chiếc Laptop, còn có một đống sách.
Đèn bàn vẫn bật sáng chứng tỏ Lục Tích Nhan vẫn còn đang làm việc.
Tần Xuyên thương tiếc nói:
- Nhan Nhan, không phải là lúc này chị vẫn nghĩ tới chuyện mở công ty chứ? Sao muộn như vậy rồi chị vẫn không ngủ, chị phải chú ý chăm sóc sức khỏe bản thân đó.
Lục Tích Nhan đưa tay lật đống tài liệu dày cộp, lắc đầu:
- Cậu biết không, chuyện đang làm là thứ ta đã mong ước mười năm rồi. Tôi không hề thấy mệt mỏi chút nào, bởi vì tôi rất vui vẻ.
Tần Xuyên kinh ngạc nhưng hắn có thể cảm nhận sự kiên định trong lời nói của cô.
- Đi thôi.
Lục Tích Nhan quay đầu lại nói.
- Hả? Gì chứ?
Tần Xuyên có phần khó hiểu.
- Hãy làm theo những gì mà trái tim cậu mách bảo, chỉ cần cậu cảm thấy chính xác, vậy đừng do dự gì cả. Đời người kỳ thực rất ngắn, không có bao nhiêu cơ hội để hối hận.
Giống như trước khi tôi gặp cậu vậy, mười năm cũng không dám ra khỏi cửa trường, không dám làm chuyện mà mình muốn. Hiện giờ nghĩ lại, cảm thấy mình đã lãng phí mười năm vô ích.
Nếu khi trước dù chỉ một lần nắm bắt cơ hội, như những người bạn khác rời khỏi trường học, lăn lộn trong xã hội, có lẽ tôi cũng không bị tên đê tiện Trần Niên kia lấn lướt.
Cho nên tôi cảm thấy nếu cậu không nên hành động theo cảm tình nhất thời mà kháng cự suy nghĩ trong lòng. Vì có lẽ cuối cùng có thể Liễu tiểu thư sẽ tức giận, sẽ bất mãn với cậu… Nhưng ít nhất cậu cũng không thẹn với lương tâm mình, không có gì tiếc nuối.
Tôi cảm thấy con người khi còn sống thì quá trình trải nghiệm vừa lựa chọn quan trọng hơn so với kết quả cuối cùng…
Tần Xuyên lúng túng nhìn cô, không nói lên lời.
Quá trình và lựa chọn quan trọng hơn kết quả…
Hơn mười giây sau, Tần Xuyên bật cười, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lục Tích Nhan.
- Có thể tôi đã làm sai một chuyện.
- Chuyện gì?
Lục Tích Nhan hỏi.
- Tôi đã tìm ra chị trong trường đại học, kéo chị ra giúp tôi mở công ty, khiến đại học Đông Hoa mất đi một giảng viên ưu tú.
Tần Xuyên trừng mắt nhìn cô.
Khuôn mặt Lục Tích Nhan đỏ lên, cúi đầu nói:
- Tôi… tôi chỉ nói lên suy nghĩ của tôi, không phải dạy dỗ gì cậu cả, cậu đừng ghét bỏ tôi tỏ vẻ người lớn là được.
Tần Xuyên cười thoải mái, mở hai tay ra, dùng sức ôm Lục Tích Nhan:
- Chị nói đúng, bất kể cô ấy ý kiến gì, bất kể cô ấy có nguyện ý không, dù sao thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp nguy hiểm, tôi phải làm gì đó.
Lục Tích Nhan tò mò ngẩng đầu:
- Cậu định trở về quân khu.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, cười thần bí:
- Tôi có biện pháp xử lý rất tốt, chỉ có điều trước khi tôi đi, tiểu Nhan Nhan, tới đây nào, hôn một cái!
***
Một tiếng sau, Tần Xuyên lái xe tới bãi biển gần quân khu Giang Nam.
Hắn ngồi trong xe, lấy ra một chiếc Laptop có kết nối mạng không dây. Thứ này hắn lấy từ trong tiệm Net, vốn là thứ thuộc về Khâu Húc, nhưng hiện giờ cha con họ Khâu đang ở bệnh viện, đương nhiên là quy cho hắn dùng.
Laptop cấu hình bình thường, chỉ có thể chơi vài game 3D phổ thông, nhưng Tần Xuyên cũng không cần cấu hình quá khỏe, kỹ thuật của hắn có thể đền bù thiếu sót về máy móc.
Quen tay hay làm, Tần Xuyên tiến vào trạng thái Hacker Phoenix, mục tiêu lần này không phải đâu khác mà chính là đại bản doanh của bà xã, bộ chỉ huy Hàn Thứ.
Liễu Hàn Yên không cho hắn tiến vào, không cho hắn ở bên bảo vệ, vậy hắn không thèm vào, nhưng hắn phải theo dõi!
Theo dõi hành tung của cô, hiểu rõ bố trí quân sự, cũng đảm bảo có thể nhanh chóng đuổi tới hiện trường.
Tần Xuyên biết rõ hack server quân đội, giám sát hành động của quân đội có thể sẽ mất đầu, nhưng nếu đối phương không phát hiện ra, vậy cũng không có vấn đề gì cả.
Tần Xuyên cảm thấy trước đây mình quá ngu xuẩn, có phương pháp tốt như vậy cần gì đi chịu cơn giận của bà xã. Quả nhiên là bản thân vẫn chưa trải nghiệm đủ, cách làm người có quá nhiều thiếu sót.
Lắc đầu một cái, Tần Xuyên không nghĩ nhiều, hắn cài Trojan vào trong bộ chỉ huy Hàn Thứ, sau đó lại tìm kiếm trong nội thành Đông Hoa, điều tra một số tin tức khả nghi.
Nếu như có thể tìm ra hành tung của hai tên đao khách và kiếm khách kia vậy càng đỡ tốn công rồi.
Đáng tiếc cho tới lúc hừng đông vẫn không tìm ra được manh mối hữu dụng gì, ngược lại từ bộ chỉ huy Hàn Thứ có thông tin mới truyền tới.
- Tướng quân, chuyên cơ của đại sứ Chester khoảng 2h nữa sẽ đáp xuống sân bay quân dụng của chúng ta. Phó tổng tham mưu trưởng Long Hải Hiên và các lãnh đạo, chuyên gia có liên quan đã xuất phát từ khách sạn đi tới đó đón tiếp rồi.
Người nói chính là Lưu Lị.
Giọng Liễu Hàn Yên truyền tới:
- Triệu tập đội Hàn Thứ số một, số ba, cùng tôi đi hộ tống thủ trưởng. Đội số hai đi xác nhận sân bay có an toàn hay không lần cuối…
- Vâng…
***
Tần Xuyên nghe xong, biết được bà xã xuất động, vội vàng tìm tín hiệu GPS trong chiếc Hummer của Liễu Hàn Yên. Chỉ cần theo dõi chiếc xe kia, vậy sẽ biết được Liễu Hàn Yên dẫn binh đi đâu.
Tần Xuyên làm xong tất cả, cười tự giễu. Với tư cách là một người chồng, vì bảo vệ bà xã mà làm tới mức này, từ cổ chí kim thì hắn là người đầu tiên đi!
Không bao lâu sau, chiếc Hummer của Liễu Hàn Yên rời khỏi quân khu. Tần Xuyên đợi sau khi khoảng cách kéo ra mới đuổi theo phía sau, chắc chắn khiến họ không hoài nghi.
Bộ đội Hàn Thứ theo kế hoạch thì tới khách sạn chiêu đãi, bảo vệ những quan chức từ thủ đô tới, sau đó mới tiến tới sân bay quân dụng.
Cũng may trên đường không có thiết bị quấy nhiễu, Tần Xuyên rất đơn giản theo dõi, tiện đường còn mua sữa đậu nành với bánh nước, ăn điểm tâm, miễn cho khi đánh nhau bị đói.
Đã sắp tới hai giờ, Tần Xuyên từ trong tín hiệu nghe trộm biết được chuyên cơ của đại sứ Chester đã hạ xuống.
Đợi khi đoàn người hàn huyên xong, tiến lên xe, Tần Xuyên lại đi theo bọn họ tới một khách sạn nghỉ dưỡng năm sao ở ngoại ô thành phố, Lục Liễu Sơn Trang.
Chỗ đó đã được bao trọn, chuyên môn dùng để tiếp đãi khách quý.
Sở dĩ không tổ chức trong thành phố là vì nội dung cuộc nói chuyện này vô cùng cơ mật, vượt qua những cuộc ngoại giao bình thường.
Tần Xuyên cũng rất hiếu kỳ là chuyện gì mà có thể hấp dẫn hai tên đao khách cùng kiếm khách kia, vì vậy chuyển tín hiệu nghe trộm tới trong chiếc Mercedes chống đạn của đại sứ Chester và Long Hải Hiên.
- Chester tiên sinh, lần này quý quốc chủ động đề nghị hợp tác khiến cho chúng tôi rất có lòng tin về việc phá giải thần vật. Ngày hôm qua thủ trưởng số một còn đích thân gọi điện thoại chỉ thị, cần phải bảo vệ Chester tiên sinh, còn phải đảm bảo an toàn cho tất cả tư liệu về huy chương Hải Thần.
- Từ trước tới nay chúng tôi đều rất có lòng tin với lực lượng bảo an của Hoa Hạ, dù sao thì Hoa Hạ cũng là một nước lớn, bằng không chúng tôi cũng không mang huy chương Hải Thần từ xa ngàn dặm tới đây.
- Cái gì?!
Dường như Long Hải Hiên có chút kinh ngạc:
- Ngài… Ngài nói là phía các ngài không phải mang tư liệu về huy chương Hải Thần tới mà là mang đồ thật?!
Chester thấp giọng cười nói:
- Long tiên sinh, xin thứ lỗi vì đã không nói chuyện này cho các ngài biết. Chúng tôi cũng sợ cầm đồ vật tới sẽ có sức hấp dẫn quá lớn, tạo thành áp lực với bảo an của các ngài.
Kỳ thực… Chúng tôi cũng không có bất kỳ tư liệu nghiên cứu gì cả, bởi vì… nghiên cứu huy chương Hải Thần vẫn không hề có tiến triển nào rõ ràng… Thần vật đúng là quá mức thần bí…