Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều đứng hình, họ mà uống nữa thì sẽ say quắc cần câu mất!
- Anh… anh hai…
Tần Tử Hằng dở khóc dở cười:
- Tửu lượng bọn em không cao, uống nữa sẽ say đó… Lần đầu gặp mặt, uống say rồi không tốt đâu.
Tần Tử Việt mặt như đưa đám, cứ tưởng Tần Xuyên uống một ly sẽ gục, kết quả chỉ toàn giả vờ! Tửu lượng tên này đúng là biến thái!
Tần Xuyên nào chịu, bèn châm đầy hai ly rượu của họ:
- Hai người cùng kính anh hết tám ly, thế nào anh cũng không thể chỉ kính hai ly, như vậy chẳng phải anh thất lễ rồi sao?
Hai anh em quay sang nhìn nhau, đành phải uống rượu đến cùng thôi.
Uống xong, hai người họ ngồi cũng không vững nữa, trên mặt bắt đầu cười ngây ngô.
- Anh hai, anh uống dữ thật!
Tần Tử Hằng giơ ngón cái khen.
- Đúng đó, chưa từng thấy ai uống dữ như thế… Anh hai giấu kỹ quá đấy.
Tần Tử Việt cũng bắt đầu nói linh tinh.
Tần Minh và Tần Hải thấy vậy bèn lắc đầu, hai anh em này gậy ông đập lưng ông, đúng là tự làm tự chịu.
Nhưng tửu lượng của Tần Xuyên đúng là khá kinh người, khiến họ mở rộng tầm mắt rồi.
Tần Xuyên còn muốn rót rượu cho họ, nhưng mọi người đều uống không nổi nữa nên cứ từ chối.
Tần Xuyên lầm bầm:
- Này, còn nửa vò rượu mà! Mọi người không uống thì tôi uống hết đó! Vị này khá giống Hầu Nhi Tửu! Còn ngon hơn Coca không đường nữa!
Mọi người liền há hốc miệng, ngỡ là mình nghe lầm rồi, muốn uống hết nửa vò sao?
- Tần Xuyên này, đủ rồi! Thiên Lý Hương không phải rượu bình thường, cháu uống quá nhiều rồi, uống nữa sẽ có chuyện đó!
Tần Minh khuyên.
- Uống chút nước trái cây có là gì chứ? Yên tâm đi ông!
Tần Xuyên không nhiều lời nữa, cầm vò rượu lên ngửa cổ uống ừng ực. May mà miệng vò rượu này rất nhỏ, Tần Xuyên chắn hết miệng vò nốc cạn không chừa giọt nào!
Mười mấy giây sao, Tần Xuyên đặt vò rượu rỗng lên bàn, cười ha ha:
- Uống đã quá! Còn rượu này không? Đem vài vò nữa ra đây!
Cha con Tần Minh thiếu điều muốn chết giấc, tên này có còn là người không? Vò này tới ba cân rượu lận mà!
Người có tửu lượng tốt đến đâu uống nửa cân đã không ổn rồi, Tần Xuyên uống một hơi hơn ba cân, nói hắn “uống như trâu” cũng bằng thừa!
- Cháu này, thật không sao chứ?
Tần Minh không yên tâm, bèn đến gần nhìn kỹ sắc mặt của Tần Xuyên.
Tần Xuyên xua tay:
- Thật không sao mà, đã nói với mọi người rồi, trong mắt cháu rượu này chỉ giống nước trái cây thôi. Tửu lượng của mọi người thấp thật đấy, sau này đừng uống rượu với cháu nữa, không đủ sức đâu!
Sắc mặt mọi người trở nên kỳ cục, tại sao lại có cảm giác uống rượu với kẻ không phải người thế này?
Đặc biệt là Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt không dám tin vào mắt mình, nếu trở về kể cho những người khác trong gia tộc nghe, chắc họ đều tưởng hai anh em phát điên hết!
Hầu như ai uống rượu Thiên Lý Hương này đều không chống đỡ nổi, rượu ngấm càng lúc càng nặng, vợ chồng Liễu Trung Kình cũng muốn ngủ trưa rồi.
Cuộc vui đến lúc cũng tàn, Tần Xuyên hứng chí cùng Liễu Hàn Yên tiễn mọi người về.
Mãi đến lúc rời khỏi, mọi người đều nhìn Tần Xuyên mà hết nói nổi, giống như nhìn quỷ vậy…
Sau khi dọn dẹp mọi thứ, họ lại trở vào trong nhà.
Liễu Hàn Yên bế em gái lên lầu vào phòng ngủ, làm một người chị hết sức dịu dàng.
Sau đó Liễu Hàn Yên mới xuống lầu, thấy Tần Xuyên đang xem ti vi, không có vẻ say xỉn chút nào, cô khẽ nhíu mày.
Cô cũng rất tò mò, trước giờ hắn không hề uống rượu, tại sao tửu lượng lại thần kỳ đến thế.
Cô ngồi xuống cạnh Tần Xuyên, hỏi:
- Lúc nãy anh không uống say, có phải đã dùng công pháp võ cổ gì đó?
Tần Xuyên nhếch miệng cười, Liễu Hàn Yên cũng nhẫn nại thật, có thể đợi đến lúc này mới hỏi.
- Bà xã, bí mật này anh chỉ nói với em thôi, đừng kể cho ai khác đấy.
Liễu Hàn Yên nghĩ ngợi rồi trịnh trọng gật đầu:
- Tôi hứa với anh.
- Không cần nghiêm túc vậy đâu, thật ra cũng dễ thôi. Bởi vì bản chất của anh là thể Thần Mộc, trừ việc bách độc bất nhập, là men rượu cũng được, là mấy thảo dược khiến người ta buồn ngủ cũng được, đều vô hiệu với anh. Vì vậy anh uống rượu thế nào cũng không say, không cảm nhận được chút mùi men rượu nào, ngược lại còn không thấy gì… Mà vị của rượu anh thấy còn không ngon bằng Coca không đường, cho nên anh dứt khoát không uống rượu nữa.
Tần Xuyên khoanh tay, hắn cũng rất bất đắc dĩ, không biết đây là mặt tốt hay mặt xấu của thể Thần Mộc nữa.
Có lúc uống rượu không say cũng là một vấn đề khá đau đầu.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên sáng lên, có phần ngạc nhiên. Trước giờ cô chưa từng nghe trên đời có bản chất như thế, người chồng này của cô còn quá nhiều bí ẩn.
Im lặng một lúc, Liễu Hàn Yên chợt nhớ ra điều gì đó, bèn tháo chiếc nhẫn kim cương xanh đưa đến trước mặt Tần Xuyên.
- Trả lại cho anh.
Tần Xuyên ngây người, nghi ngờ hỏi:
- Bà xã, em làm gì thế? Không thích sao?
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Anh định tặng chiếc nhẫn này cho cô nào khác phải không? Cho dù là cô gái tên Đường Vi hay là Diệp Tiểu Nhu, anh cứ nhận lại đi, tôi không việc gì cả.
Tần Xuyên không hiểu, cau mày hỏi:
- Nói gì thế? Sao em lại nghĩ vậy? Anh mua nó từ buổi đấu giá cho em mà, chẳng phải lần trước trong phòng anh có nói mua nhẫn cho em rồi sao?
Liễu Hàn Yên nheo mắt nhìn kỹ sắc mặt của Tần Xuyên, nghe giọng có vẻ như không phải nói dối.
- Vậy hộp bao trong túi anh cũng định dùng trên người tôi phải không?
Liễu Hàn Yên hỏi không chút e dè.
Tần Xuyên liền cà lăm, trong bụng chợt vỡ lẽ.
Hèn gì Liễu Hàn Yên lại hiểu lầm, cô tưởng hắn định nhân lúc vui vẻ với phụ nữ khác tiện tay tặng nhẫn này cho họ.
- À… Hộp bao đó à, đương nhiên không dùng với bà xã rồi, anh tôn trọng lựa chọn của em, em không muốn làm thì anh cũng không miễn cưỡng. Có điều chiếc nhẫn này đúng là tặng em, còn thật hơn cả vàng thật nữa!
Liễu Hàn Yên chớp mắt, “ừm” một tiếng rồi đeo nhẫn lại.
Hai người rơi vào sự im lặng khá gượng gạo. Tần Xuyên cũng không biết nói chuyện với Liễu Hàn Yên thế nào, còn cô hình như đang nghĩ gì đó.
- Cám ơn anh.
Đột nhiên Liễu Hàn Yên buông một câu như thế.
Tần Xuyên ngây ra:
- Hả? Cám ơn cái gì?
Liễu Hàn Yên mấp máy môi, ánh mắt nhìn Tần Xuyên vừa phức tạp lại thản nhiên:
- Cám ơn anh đã tôn trọng suy nghĩ của tôi, không miễn cưỡng tôi sinh con.
Tần Xuyên cười:
- Là chuyện này sao, ầy… Bà xã cũng thật là, có gì đáng để cám ơn đâu. Sinh con là chuyện của hai chúng ta, người trong gia tộc nói thế nào là chuyện của họ. Em yên tâm đi, có anh ở đây, không ai làm khó em đâu.
Liễu Hàn Yên nhìn hắn một hồi lâu, mở miệng nhưng nói không nên lời. Tuy cô cảm thấy mọi chuyện không nhẹ nhàng như thế, ngày tháng lâu dài, hai nhà chắc chắn sẽ gây áp lực.
Nhưng những lời của Tần Xuyên lại khiến cô cảm thấy ấm áp.
Đôi mắt Liễu Hàn Yên sáng lên, cô nói:
- Ngày mai… tôi phải về bộ đội rồi, bởi vì phải tổ chức lại Hàn Thích nên sau này rất bận, có thể không có thời gian ở cạnh anh.