Trong đầu hắn, vô số hình ảnh trong quá khứ hiện về...
Năm mười ba tuổi, hắn đọc câu thơ của người xưa “Triêu khán thủy đông lưu, mộ khán nhật tây trụy” (Sớm mai nhìn nước chảy về hướng đông, buổi chiều ngắm mặt trời lặn về tây), bỗng nhiên lĩnh hội, tuy nói thời gian không chờ người, nhưng mỗi ngày mặt trời mọc, mặt trời lặn, đều là duy nhất.
“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tận anh hùng” (Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Sóng vùi dập hết anh hùng – Bài Lâm giang tiên của Dương Thận đời Minh, bản dịch của Phan Kế Bính)
Năm mười sáu tuổi, Tần Xuyên ở trong núi đọc mấy câu từ, bỗng nhiên giác ngộ.
Dòng Trường Giang và Hoàng Hà tuôn chảy, anh hùng đều mất đi, nhưng thời gian vẫn ghi khắc hình bóng của họ, ký ức càng vượt qua thời gian và không gian.
Thời gian chỉ là một cái chớp mắt, nhưng một cái chớp mắt, cũng có thể trở thành vĩnh hằng!
Vì vậy, kiếm ý Bất Hủ Thanh Liên siêu việt đã ra đời từ đó.
Tần Xuyên chưa bao giờ sử dụng quá một kiếm, bởi vì khi ở tại môn phái, sau khi lĩnh ngộ được chiêu này, hắn không thể đưa kiếm ý lên cảnh giới cao hơn, vì phát hiện thân thể của mình không cách nào chịu đựng nổi, cũng may là lúc đó có sư phụ hắn ở bên, ông đã ngăn hắn không tự gây ra tai họa cho chính mình.
Bởi vậy Phó Thanh Y đã căn dặn hắn, chớ nóng vội cầu thành, coi chừng lợi bất cập hại.
Một khi thi triển kiếm ý vượt quá giới hạn, chẳng may bị thương, chẳng khác nào tạo cơ hội cho kẻ địch, cũng có thể khiến mình bị thương khó khỏi, tổn hại tới nền tảng tu vi.
Nhưng ngày hôm nay, bản năng cho hắn biết, không thể không sử dụng!
Tần Xuyên nhắm mắt lại, hết sức tập trung, tay trái đỡ lấy cổ tay phải, dùng hết sức lực toàn thân, đôi tay từ từ giơ lên, trông có vẻ ung dung nhẹ nhàng nhưng thật ra tập trung sức lực rất lớn, vạch lên một quỹ tích lưu loát trôi chảy như mây bay nước chảy, vung thanh quang kiếm lên.
Giây phút này, quang ảnh trùng điệp, như xem phim đèn chiếu, rõ ràng Tần Xuyên chỉ vung lên một kiếm, nhưng lại tạo vô số hư ảnh như đang thực hiện cùng một động tác với hắn.
Dường như mỗi động tác đều đọng lại trong thời gian, vĩnh viễn dừng hình!
Kiếm quang vạch thành một vòng cung, giống như một cái quạt xòe ra, cũng giống như một con chim công xòe đuôi, ánh sáng lấp lánh đủ màu, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh hủy thiên diệt địa!
Khi kiếm ảnh bay lên, gần như đồng thời, một luồng sáng màu xanh mà mắt thường không thể nhận ra, xuất hiện ở phía trên huy chương Hải Thần.
Tần Xuyên đã sớm hiểu được ý nghĩa thâm sâu của câu “Biến phức tạp thành giản đơn, trở lại nguyên trạng” rồi (nguyên văn “Hóa phồn vi giản, phản phác quy chân”)
Đối với hắn, dùng chiêu này để phá hủy cả một đội quân hay chỉ phá hủy một chiếc huy chương nho nhỏ, đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Tất cả uy lực, đều ngưng tụ trong một đạo kiếm phong nhỏ bé này.
Một kiếm này của Tần Xuyên, như cắt rời không gian, ngưng tụ thời gian!
Khoảnh khắc kiếm vung lên, đã hóa thành vĩnh hằng! (!!!)
---
Một kiếm đâm ra...
Khi kiếm ý tan đi, cả người Tần Xuyên như hư thoát, ngã phịch xuống đất, máu miệng không ngừng phun ra, mặt mày tái nhợt.
Kiếm quang được ngưng tụ thật lớn lúc nãy đã hóa thành vô số điểm sáng, tiêu tan trong không khí...
Trong khoảnh khắc, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng một giây sau đó, biển lau sậy phía xa xa như bị chặt đứt bởi một đường đao duy nhất của một vị thần, vô số lau sậy rào rào rơi xuống, đã bị nghiền nát bấy.
Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh sâu không thấy đáy, khe dài và hẹp, thẳng tắp, cho đến tận tầng nham thạch mới thôi vỡ vụn!
Dư ba của kiếm khí vẫn kéo dài đến hai ba trăm thước, cắt ngang cành của mấy cây gỗ sam, mới ngừng lại.
Một kiếm này, đủ để phá tan đá núi!
Đây là một kiếm với uy lực kiếm khí cao nhất mà Tần Xuyên có thể ngưng tụ được, bởi vì hắn sợ làm Liễu Hàn Yên bị thương, cho nên phải tìm một góc độ thích hợp nhất để xuất chiêu.
Dù vậy, uy lực của một kiếm này khiến chính Tần Xuyên cũng cảm thấy khó tin nổ.
Nên biết rằng, bởi vì thân thể hắn có giới hạn, cho nên vẫn chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của chiêu này, có thể nói, theo sự đề thăng của tu vi và tố chất cơ thể của kiếm khách, thì kiếm ý cũng không ngừng tăng theo.
Tần Xuyên không thể tưởng tượng được, nếu một ngày kia mình có thể dễ dàng khống chế kiếm ý ở cảnh giới này, thì sức chiến đấu của mình sẽ mạnh tới cỡ nào!
Mặc dù cảm thấy cả người đau đớn và tê dại, nội tạng như đảo lộn, khí tức trong cơ thể cũng rối loạn, nhưng kết quả này đã tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của Tần Xuyên.
Không chết, đã là vô cùng may mắn!
Đương nhiên, nếu lúc này có ai đánh lén hắn, chỉ cần một cây súng lục nhỏ là có thể giết chết hắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao gắng gượng sử dụng kiếm ý quá sức mình, sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tần Xuyên không thèm điều trị thương thế của mình, mà ngẩng lên nhìn chằm chằm vào huy chương Hải Thần...
Lập tức, trái tim hắn như rơi vào hầm băng!
Mặc dù hào quang từ huy chương Hải Thần mờ đi một chút, nhưng vẫn treo lơ lửng ở đó, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào sắp rơi hoặc ngừng hoạt động.
Tần Xuyên cảm thấy tuyệt vọng, nhìn hơi thở càng lúc càng yếu của vợ, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn khó đứng dậy nổi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau nhức, bò tới bên cạnh Liễu Hàn Yên, hai tay túm lấy huy chương Hải Thần, nhìn chằm chằm vào nó.
-Rốt cuộc mày là cái thứ gì? Mày muốn làm quái gì?!
Huy chương Hải Thần không có phản ứng, vẫn dùng luồng sáng màu lam tác động lên cơ thể của Liễu Hàn Yên.
Nó không hề có một chút thương tổn nào.
Tần Xuyên cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ tìm cách nào cứu vãn tình thế.
Đột nhiên, ánh mắt Tần Xuyên khựng lại, hắn vừa nhớ tới một chuyện mà trước kia chưa nghĩ thông suốt.
-Huyết Hoàng công...
Trước kia, Tần Xuyên cho rằng Huyết Hoàng công dựa vào máu để lớn mạnh là có điểm gì đó kỳ quặc, nhưng trong nhất thời, không nghĩ ra được điểm mấu chốt ở đâu.
Lúc này, hắn nhìn huy chương Hải Thần trước mắt, bỗng có một ý niệm, nếu như hắn dùng huy chương Hải Thần làm năng lượng, sử dụng phương pháp luyện khí Huyết Hoàng công để thử hấp thu năng lượng đó, biết đâu có thể có hiệu quả?
Mặc dù trước kia Tần Xuyên có luyện Huyết Hoàng công, theo tâm pháp thì thời gian còn chưa đủ, nhưng cũng nắm rõ phương pháp tu luyện.
Liều mạng thôi!
Tần Xuyên cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, bèn ngồi xếp bằng, cũng bất chấp mình đang bị xuất huyết trong cơ thể, máu miệng, máu mũi không ngừng chảy ra, mạnh mẽ bắt đầu vận công theo phương pháp luyện khí của Huyết Hoàng công.
Quả nhiên chân khí bắt đầu có phản ứng kỳ diệu, chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng hội tụ ở đan điền, hình thành một vòng nước xoáy...
Khi Tần Xuyên đưa ý thức tới gần huy chương Hải Thần, ánh sáng của nó không ngừng mờ tỏ một cách bất định, tựa như xáo động bất an.
Có tác dụng rồi!
Tần Xuyên vui mừng, cũng không nghĩ mình làm như như thế này có phải là tự sát hay không, trước hết cứ hấp thu đã rồi tính sau!
Hắn càng vận công, năng lượng màu đen thần bí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu dung hợp với chân khí của hắn ở đan điền.
Tần Xuyên cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ năng lượng màu đen đang dâng lên cuồn cuộn kia, cũng là một loại năng lượng có thể bị hắn hấp thu? Vậy sau khi hấp thu, sẽ có kết quả như thế nào?
Dường như khi hắn sinh ra, trong cơ thể đã có năng lượng màu đen kia, Phó Thanh Y cũng không biết nó là cái gì, nhưng rõ ràng trong thời gian một năm, từ một kẻ vứt đi, kinh mạch của hắn đã được sửa chữa, thực lực được khôi phục, là nhờ ở nó.
Tần Xuyên hơi do dự, nhưng thấy cơ thể mình cũng không có phản ứng gì khác lạ, trong đan điền rất khoan khoái, cũng không suy nghĩ nhiều.
Muốn phú quý, phải mạo hiểm, muốn nâng cao tu vi, phải liều mạng sống!
Lúc này, rốt cuộc huy chương Hải Thần ngừng hấp thu từ cơ thể của Liễu Hàn Yên, nó hướng về phía Tần Xuyên, bay tới!
Tần Xuyên vui mừng, mạng sống của Liễu Hàn Yên vẫn có thể cứu được, phương pháp của mình thành công rồi!
May mà mình biết được phương pháp luyện công kỳ lạ này từ Đường Vi, nếu không hôm nay đành thúc thủ rồi, đây có lẽ là ý trời.
Nhưng sau đó, tình huống lại trở nên nghiêm trọng.
Năng lượng màu xanh lam do huy chương Hải Thần phóng ra, bắt đầu chui vào cơ thể Tần Xuyên, một luồng khí lạnh thấu xương, một năng lượng to lớn như muốn làm hắn đông cứng lại thành một khối băng, khiến Tần Xuyên đau dớn không chịu nổi, phải kêu lên thảm thiết.
-Aaaaaaa...!
Tần Xuyên có cảm giác thân thể của mình bị xâm lấn, như bị người ta chém đứt da thịt, rồi đem bỏ vào phòng đông lạnh, lại dùng búa gõ mạnh, thật sự là bị dày vò một cách khủng khiếp.
Ngay trước khi luồng năng lượng kia muốn xâm nhập vào tâm mạch của Tần Xuyên, hắn ý thức được, e rằng mình sẽ phải chết trước Liễu Hàn Yên...Chỉ là không biết, chiếc huy chương kia có tiếp tục sát hại cô hay không.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, luồng năng lượng màu đen trong cơ thể Tần Xuyên như bắt đầu có phản ứng, từng đám sương mù màu đen càng lúc càng mạnh mẽ, sau khi thoát ra khỏi cơ thể Tần Xuyên, liền bao phủ cả người hắn.
Như gặp phải việc gì hết sức kinh khủng, sau khi bị luồng năng lượng màu đen kia bao phủ, lập tức huy chương Hải Thần mất đi ánh sáng, càng lúc càng mờ dần, rồi rơi đánh “cạch” trên mặt đất, y như một miếng kim loại nhỏ!
Lúc này Tần Xuyên hầu như đã mất đi ý thức, hắn thực sự quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều rũ liệt, trong ngoài đều bị thương, mặt tái nhợt, tay chân run rẩy, ngã trên mặt đất.
Trước khi trong mắt tối sầm đi, Tần Xuyên vẫn không thể giải thích được, rốt cuộc là điều gì xảy ra...
Sau khi hắn hôn mê, luồng khí màu đen bắt đầu trở về cơ thể của hắn.
Một phần năng lượng màu đen hợp nhất với chân khí của hắn, từ từ xoay chuyển, xuyên qua lục phủ ngũ tạng và huyết mạch toàn thân của Tần Xuyên, bắt đầu chữa trị.
Chân khí vốn hỗn loạn, đã bước đầu ổn định lại...
Cùng lúc đó, Liễu Hàn Yên từ từ khôi phục khí sắc, cơ thể cô phát ra ánh sáng màu lam lấp lánh, thậm chí có thể nhìn thấy những đường kinh mạch màu xanh.
Mãi cho đến khi cô từ từ mở mắt ra, ánh sáng đó mới tan vào cơ thể cô, hoàn toàn lắng xuống, lặng yên không một tiếng động...