- Tầm bậy! Tiểu Ngữ không có bạn trai! Quần áo của anh rõ ràng là quần áo người bệnh ở đây, còn dám nói năng lung tung tôi sẽ gọi bảo vệ! Cút ra! – Nam bác sĩ trừng mắt nói.
Tần Xuyên bắt tréo chân khoan thai nói:
- Tôi bị thương nhẹ nên nhập viện, mặc quần áo này thì sao? Anh dựa vào đâu mà nói Tiểu Ngữ không có bạn trai?
- Hừ - Người đàn ông cười nhạt – Anh không biết tôi là ai à?
- Không phải ông lão được in trên tờ tiền thì tôi biết anh làm quái gì – Tần Xuyên đảo mắt.
Người đàn ông kiêu ngạo nói:
- Tôi là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện này, tên là Giang Vân Phàm, ngay cả tôi anh cũng không biết là ai mà dám tự nhận mình là bạn trai Tiểu Ngữ?
Tần Xuyên nhủ thầm, à hóa ra cũng là bác sĩ của bệnh viện này, không phải ai cũng làm được quản lý của bệnh viện trực thuộc đại học Đông đâu, chẳng trách mở miệng là dọa gọi bảo vệ.
Đúng lúc này Chu Phương Ngữ làm phẫu thuật xong trở lại.
- Bác sĩ Giang, anh làm gì ở đây vậy? – Nhìn thấy Giang Vân Phàm, Chu Phương Ngữ hơi nhíu mày.
Giang Vâng Phàm tươi cười đưa bó hoa đến trước mặt cô:
- Tiểu Ngữ, em đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao?
Chu Phương Ngữ cẩn thận lục lại trí nhớ rồi lắc đầu:
- Tôi không nhớ ra.
- Hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, đã ba năm rồi đấy, anh nhớ rõ từng ngày ở bên cạnh em – Giang Vân Phàm chân thành nói.
Chu Phương Ngữ không khỏi xấu hổ, đỏ mặt nói:
- Thế… thế à, thật ngại quá, tôi hoàn toàn quên mất.
- Không sao, anh biết anh chẳng là ai trong lòng em, nhưng vị trí của em trong trái tim anh càng ngày càng được nâng cao, anh như bị trúng tình dược của em vậy…
Ọe………………
Tần Xuyên không cho Giang Vân Phàm nói tiếp liền giả ói, bụm chặt miệng cười như nắc nẻ.
- Hahahahaha! Ông anh ơi có diễn thì cũng đầu tư một tí chứ, diễn cái trò từ những năm 70 này cho bà nội ông anh xem à?
- Tần Xuyên?! Sao anh cũng ở đây? – Bây giờ Chu Phương Ngữ mới nhận ra còn người nữa ở trong phòng.
Cô nghĩ đến chuyện tất cả những việc vừa rồi Tần Xuyên đều thấy hết, không khỏi nóng mắt, bực quá thể, tên Giang Vân Phàm cũng thật là, có mặt người khác mà còn dám nói những câu như thế.
Giang Vân Phàm bị Tần Xuyên cười nhạo không khỏi giận dữ nói:
- Tiểu Ngữ, người này còn vừa lén lút dùng máy tính của em, còn nói em là bạn gái của y, bây giờ anh sẽ gọi bảo vệ đuổi cổ y ra!
- Cái gì!? – Chu Phương Ngữ cũng xấu hổ kêu lên – Ai là bạn gái của anh? Không biết ngượng! Anh dùng máy tính của tôi làm cái trò gì thế?
Tần Xuyên cười hi hi đứng lên:
- Không phải rất vô vị sao, chơi mấy ván game không bị tính là quá đáng chứ?
- Thần kinh! Thế thì nói tôi là bạn gái anh làm cái gì?
- Bạn là con gái, gọi tắt là bạn gái, không lẽ cô là kẻ thù con gái của tôi chắc? – Tần Xuyên buông tay vẻ vô tội nói – Tại hai người hiểu sai chứ tại gì tôi?
- Không cần nhiều lời nữa, Tiểu Ngữ, để anh gọi cho bảo vệ tống cổ y ra! – Giang Vân Phàm cười lạnh.
Chu Phương Ngữ vội ngăn lại:
- Không cần đâu bác sĩ Giang, tôi biết anh ta, cứ coi anh ta là đồ bỏ đi được rồi.
Thật ra Giang Vân Phàm cũng lười gọi bảo vệ vào giờ này, chỉ là ra oai thế thôi, hừ một tiếng nói:
- Nể mặt Tiểu Ngữ, tha cho y lần này.
- Cảm ơn bác sĩ Giang – Chu Phương Ngữ lịch sự đáp lại, nhưng chỉ dừng lại ở mức lịch sự thôi.
Giang Vân Phàm mỉm cười nói:
- Em khách khí với anh làm gì, Tiểu Ngữ, nói thật anh đã theo đuổi em ba năm nay, từ lần đầu tiên anh đã rất thích em, em làm bạn gái của anh nhé.
Giang Vân Phàm không hề định tránh Tần Xuyên, anh ta muốn to gan theo đuổi cô ngay trước mặt người khác để càng có vẻ chân thật.
Chu Phương Ngữ khó xử nhìn bó hoa hồng, không biết nên dùng cách nào để từ chối.
Bởi vì Giang Vân Phàm theo đuổi cô đã quá lâu rồi, lại là cấp trên của cô, bối cảnh tối hơn cô, gần như cố sống cố chết theo đuổi cô, cô không thể nói thẳng là từ chối được, sau này trong bệnh viện sao tránh khỏi cảnh ra vào chạm mặt.
- Ái chà, cách theo đuổi con gái của anh quá lỗi thời rồi, bây giờ làm gì còn ai dùng cách này nữa!
Tần Xuyên bỗng chen vào đứng giữa hai người, nháy mắt với Chu Phương Ngữ một cái rồi đổ nhào về phía trước.
Chu Phương Ngữ tự động lui ra sau, sợ Tần Xuyên đến gần, nào ngờ vừa lùi một bước đã đến ngay chân tường!
Một tay Tần Xuyên thuận đà đưa theo chống lên tường, hai ngón của bàn tay còn lại nửa hư nửa thực nâng cằm Chu Phương Ngữ lên.
Trán Tần Xuyên gần như đụng vào trán Chu Phương Ngữ, hai người gần đến mức cảm nhân được hơi thở của nhau.
Vì Tần Xuyên hành đọng quá nhanh, khi Chu Phương Ngữ kịp nhận ra có chuyện không ổn, trước mắt đã thấy đôi mắt Tần Xuyên sáng lóe đầy vẻ công kích.
Mà đây cũng là lần đầu Tần Xuyên nhìn Chu Phương Ngữ ở khoảng cách gần thế này, thấy rõ gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn hảo cùng nước da trắng ngần của cô.
Cô gái này khi không tức giận thì quả là rất đẹp.
Giang Vân Phàm đứng bên đờ người ra, không ngờ tên này lại thô lỗ đến thế, anh ta ôm bó hoa tươi ngây người không biết phải làm gì.
- Anh… A! – Chu Phương Ngữ đang muốn chửi ầm lên thì bị ngón tay Tần Xuyên chặn trước môi.
- Suỵt, từ từ mà cảm nhận… - Ngón tay Tần Xuyên chầm chậm lướt khỏi bờ môi cô gái, giọng nói trầm trầm đầy từ tính.
- Cảm nhận cái gì? – Chu Phương Ngữ bị anh chàng mắc bệnh thần kinh này dọa cho phát khiếp.
Tần Xuyên khẽ thở dài, ánh mắt đắm đuối nói:
- Thực xin lỗi, ngỡ rằng vừa rồi có động đất… hóa ra nhan sắc của em làm chấn động lòng tôi…
….
Chu Phương Ngữ ngẩn người nhìn hắn, đôi mắt mở to, quên cả hít thở, mặt càng lúc càng đỏ bừng lên.
Đúng lúc này Tần Xuyên quay phắt lại cười đắc chí nói với Giang Vân Phàm:
- Thấy chưa, đây gọi là chiêu “vách tường đông” đang thịnh hành đấy! Còn đám hoa tươi vớ vẩn với cái kịch bản lỗi thời của anh ấy à! Chẳng trách ba năm mà vân không tán được…
Giang Vân Phàm bây giờ mới hiểu Tần Xuyên vừa làm mẫu cho mình, anh ta cho rằng ban nãy Tần Xuyên tỏ tình với Chu Phương Ngữ thật.
- Tần Xuyên!!
Chu Phương Ngữ giật mình tỉnh lại, gầm lên một tiếng man dại không ra tiếng người, bỗng rút phắt chiếc bút bi đang cài trên ngực áo điên cuồng nhào vào Tần Xuyên!
- Ối! Bác sĩ định giết người!
Tần Xuyên biết mình chọc cho cô nàng phát điên rồi, vội ba chân bốn cẳng chạy tháo thân ra chỗ thang máy.
- Anh đứng lại đó! Tôi phải giết anh! – Chu Phương Ngữ giận điên lên, xỏ vội giày bệt, áo khoác trắng bay tung đuổi theo Tần Xuyên.
Còn lại một mình Giang Vân Phàm đứng ngây ra ở cửa ra vào.
Quen nhau ba năm, đây là lần đầu tiên Giang Vân Phàm thấy Chu Phương Ngữ hung hăng như thế, chẳng khác nào sư tử Hà Đông.
Tần Xuyên nhanh chóng chạy đến thang máy, thấy thang máy không đến liền co cẳng chạy ra lối thoát hiểm.
Chu Phương Ngữ bám sát gầm lên:
- Đồ chết tiệt! Hôm nay tôi phải đánh chết đồ háo sắc nhà anh! Đừng hòng chạy!