- Đó là một đầm lạnh phía sau núi của Thần Kiếm môn, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện tiến vào. Chỉ khi chưởng môn cho phép mới có thể đi vào cấm địa.
Các đời tổ sư tìm kiếm khắp cả Hoa Hạ, tìm được hơn một ngàn thanh danh kiếm qua các triều đại. Những danh kiếm này tuy đa phần đều hỏng, gãy, thậm chí gỉ sét nhưng trên thân chúng vẫn lưu lại một tia kiếm ý của các đời chủ nhân.
Các đời tổ sư sau khi cho những thanh kiếm này vào đầm lạnh, trong đầm lạnh có hơn ngàn loại kiếm ý cùng hội tụ. Chỉ cần người có thiên phú kiếm đạo, tiến vào Thiên Kiếm trì ắt sẽ đạt được thêm nhiều linh cảm.
Rất nhiều sư huynh sư tỷ của tôi đều đốn ngộ kiếm ý của bản thân trong Thiên Kiếm trì…
Tần Xuyên hiểu được, nhưng hắn không cho rằng tu luyện như vậy là tốt. Đốn ngộ cuối cùng cần nhờ bản thân, mượn kiếm ý do các tiền bối cao nhân lưu lại để kích thích linh cảm cuối cùng cũng chỉ có hạn.
Rất có thể chỉ là được một luồng kiếm ý dẫn dắt, sau đó chỉ vẽ theo kiếm ý sẵn có mà thôi!
Loại kiếm ý không phải thuần túy của riêng mình này sẽ có rất nhiều gông xiềng, không dễ tăng lên.
Đương nhiên nếu như không theo đuổi cực hạn của kiếm đạo, vậy lĩnh ngộ một môn kiếm ý cũng không tồi, thậm chí có thể nói là rất giỏi.
Cũng không phải ai cũng như Tần Xuyên, từ nhỏ đã có được thiên phú kiếm đạo kinh khủng trái thói thường.
Chỉ có điều Tần Xuyên cảm thấy nếu như tương lai có cơ hội tới Thần Kiếm môn thì cũng có thể tới đó thăm thú một chút. Hắn không cần lĩnh ngộ kiếm ý của người khác, nhưng cảm thụ một chút có lẽ cũng tạo thành trợ giúp cho việc đề cao kiếm ý của bản thân.
Nhưng trước mắt thì Tần Xuyên không cần, bởi vì thân thể của hắn không chịu nổi cảnh giới kiếm ý, căn bản không phát huy ra thực lực tương xứng.
Nếu như tăng kiếm ý lên, rất có thể hắn chưa đánh ra chiêu thức thì bản thân đã thất khiếu chảy máu mà chết.
Cũng chính vì như vậy mà nhiều năm nay Tần Xuyên không chăm chú luyện kiếm, chỉ không ngừng tăng cao tu vị chân khí, rèn luyện thân thể.
- Sao hả, anh muốn cùng tôi về Thần Kiếm môn để kiến thức một phen không?
Trong mắt Lăng Lạc Tuyết có vài phần chờ mong.
Tần Xuyên ngẩn ra, vẫn là lắc đầu:
- Đợi sau đi, tôi còn phải báo danh tham gia thi văn trong gia tộc, thỉnh thoảng còn phải tới trường tham gia thi, cũng không rảnh.
Trên thực tế thì vài ngày nữa Tần Xuyên sẽ cùng Đường Vi ra nước ngoài, tới tổng bộ của Phoenix.
Lăng Lạc Tuyết lộ ra vẻ tiếc nuối, yên lặng đứng dậy:
- Vậy thì gặp lại sau, tôi phải đi rồi. Không biết bao giờ mới gặp lại.
Tần Xuyên cười, đứng dậy, giang hai tay ra:
- Tiểu Tuyết Nhi, có cần một cái ôm ấm áp để tạm biệt không?
Vốn hắn chỉ định trêu đùa một chút, không ngờ sau khi do dự một chút thì Lăng Lạc Tuyết chủ động đi tới, ôm lấy hắn!
Cơ thể mềm mại thơm tho trong lòng khiến Tần Xuyên kinh ngạc đến ngẩn ra, một chút sau mới khôi phục tinh thần, hai tay ôm lấy, vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Sao đột nhiên lại nghe lời như vậy, tôi nghĩ cô sẽ mắng tôi không biết xấu hổ chứ.
Tần Xuyên nói.
Lăng Lạc Tuyết tựa đầu trên vai Tần Xuyên, hốc mắt hơi đỏ lên, thấp giọng thủ thỉ:
- Cảm ơn anh, Tần Xuyên…
- Cảm ơn tôi?
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là về chuyện của Tống Kiệt?
Nhưng khi Lăng Lạc Tuyết nói những lời tiếp theo thì Tần Xuyên mới biết mình đã nghĩ nhầm.
- Anh biết hông… Trước tôi còn có hai người anh, tôi là con gái nên người nhà đều đặt trọng tâm bồi dưỡng lên người các anh…
Lăng gia tôi nhiều đời tòng quân, gia giáo rất nghiêm khắc, trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ tôi đi theo sau hai người anh, ăn gì dùng gì đều là đồ thừa của họ cả.
Cha mẹ tôi nuôi nấng tôi như một thằng nhóc vậy, chưa từng quan tâm tôi muốn mặc quần áo xinh đẹp nào, muốn dùng trang sức gì… Trong mắt họ, tôi chỉ là một đứa con gái sớm muộn gì cũng gả ra bên ngoài, một ngày nào đó sẽ trở thành người của gia tộc khác.
Cho nên từ nhỏ tôi đã rất phản nghịch, nhuộm tóc, đeo bông tai, thiếu nữ bất lương đánh nhau ở trường. Thậm chí khi đánh nhau thì hung ác hơn bất kỳ ai…
Kỳ thực tôi không có hứng thú gì với những chuyện này cả, tôi chỉ muốn bọn họ chú ý tới mình… Cho dù đánh tôi, mắng tôi cũng được… Đừng có coi tôi như không khí…
Lăng Lạc Tuyết khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn Tần Xuyên, mỉm cười:
- Cho dù sau này tôi được sư phụ nhìn trúng, tiến vào Thần Kiếm môn, bọn họ cũng chỉ bảo tôi tu luyện cho tốt, tranh thủ vinh dự cho gia tộc…
Từ nhỏ tới lớn không có bất kỳ ai quan tâm tới tóc tôi màu gì, tôi mặc gì, tôi như nào cả…
Tần Xuyên, anh là người đầu tiên bảo tôi mặc váy, thực sự tôi rất vui…
Những lời này của cô khiến Tần Xuyên không biết nói gì cho tốt.
Hắn không ngờ tới Lăng Lạc Tuyết có một tuổi thơ như vậy. Kỳ thực hắn chỉ cảm thấy Lăng Lạc Tuyết có điều kiện tốt như vậy, cách ăn mặc chẳng ra sao thì đúng là thật đáng tiếc.
Ai ngờ chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy đã khiến Lăng Lạc Tuyết đợi hai mươi năm.
- Cô không hận cha mẹ hay gia tộc sao?
Tần Xuyên nheo mắt, giọng trầm thấp hỏi.
Lăng Lạc Tuyết đưa tay lau khóe mắt ướt nước, cười nhẹ nhõm:
- Nhiều nhất chỉ tức giận, sao có thể hận cha mẹ người nhà của mình được? Nếu như ngay cả người thân của mình cũng hận, vậy sống trên đời này mệt mỏi tới mức nào.
Có lẽ họ đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng tôi cũng không làm đúng, ai cũng có chỗ khó nói và khổ tâm riêng, đơn giản chỉ do mọi người đứng trên vị trí khác nhau mà thôi.
Tần Xuyên ngạc nhiên, không ngờ Lăng Lạc Tuyết lại rộng lòng như vậy, điều này khiến hắn có chút xấu hổ…
Cũng không biết cha mẹ đẻ mình có phải có chuyện gì khổ tâm hay không, Tần gia vứt bỏ hắn hơn hai mươi năm lại tìm hắn về, có phải là có nguyên do gì khác.
Khi Tần Xuyên đang trầm tư, Lăng Lạc Tuyết đã tiêu sái vẫy tay nói lời từ biệt.
- Tôi đi đây! Tần Xuyên! Lần sau gặp mặt thực lực của lão nương nhất định cao hơn anh! Anh không được nói chuyện hôm nay tôi khóc ra ngoài đâu đó!
Lăng Lạc Tuyết khôi phục trang thái bình thường, quay đầu, rời khỏi.
Tần Xuyên hiểu ý cười cười, đột nhiên phát hiện kỳ thực cô nàng này cũng rất đáng yêu.
- Tiểu Cầm, có phải sau này em muốn làm chó hay không?
Tần Xuyên nói xong, quay đầu nhìn về phía bệ cửa sổ phòng bên cạnh, nha đầu đang nằm sấp ở đó nhìn lén.
Đôi mắt đen nhánh của cô bé đảo quanh, vẫn luôn nhìn về phía ngoài, dáng vẻ khôi hài này khiến cho người khác phải yêu mến.
- Hì hì… Em chỉ muốn đưa mắt nhìn chị Lạc Tuyết đi thôi mà!
- Anh thấy lòng tò mò của em đang quấy rối.
Tần Xuyên lắc đầu.
Tần Cầm giả bộ không hiểu, mở cửa phòng ra:
- Anh vào phòng em ngồi một chút, em có việc muốn hỏi anh!
Dù sao Tần Xuyên cũng không có việc gì, đi vào gian phòng của em gái, nhìn ngó một chút.
Trong khuê phòng của Tần Cầm không thơm ngào ngạt như của các cô gái khác, trái lại có mùi vị thảo dược, chẳng trách trên người nha đầu này lại nồng mùi thuốc như vậy.
Thư phòng và phòng ngủ cùng một chỗ. Trong thư phòng có vài trăm bộ sách, rực rỡ muôn màu, chủ đề gì cũng có, khó trách Lăng Lạc Tuyết lại nói cô bé này là ‘học bá’.
- Anh tới đây xem giúp em những phương thuốc này có vấn đề hay không.
Tần Cầm kéo Tần Xuyên, chỉ một đống đơn thuốc đặt trên bàn sách.
Khi biết Tần Xuyên là một bác sĩ rất lợi hại, Tần Cầm muốn để Tần Xuyên xem giúp những loại thuốc mà mình uống hàng ngày liệu có thể cải tiến hay không.
Tần Xuyên cầm hơn mười đơn thuốc này, nhìn qua vài lần, nói:
- Sao nhiều đơn thuốc rác rưởi như vậy? Ai kê cho em đó?
- Tứ thúc công và ông nội…
Tần Cầm nhỏ giọng nói, le lưỡi.
Tần Xuyên không nói nhảm, cầm lấy một cây bút lông trên bàn, rất nhanh viết ra ba đơn thuốc.
Tần Cầm nhìn chữ viết của Tần Xuyên, hai mắt tỏa sáng. Bình thường cô cũng có luyện tập thư pháp, nhưng khi nhìn khắp những người trẻ tuổi thì không tìm thấy ai có chứ viết tinh xảo tuyệt luân, như nước chảy mây trôi lại tràn ngập vẻ phiêu dập như này cả.
- Anh! Thư pháp của anh rất tốt đó!
Tần Cầm thậm chí muốn treo mấy phương thuốc này lên tường để thưởng thức.
Tần Xuyên bĩu môi, không khỏi đắc ý. Xem ra thư pháp của mình là một tuyệt chiêu đặc biệt, có tác dụng cực mạnh với các cô gái yêu thích văn học.
- Bốc thuốc dựa theo phương thuốc này, mỗi tuần chỉ cần dùng một lần, những loại thuốc khác thì không cần ăn, cam đoan tình trạng thân thể của em tốt hơn trước kia!
Tần Xuyên nói.
Đúng lúc này, phía ngoài sân truyền tới giọng nói ồm ồm:
- Phương thuốc gì lại lợi hại như vậy?
- Cha?
Tần Cầm nghe thấy, trên mặt nở một nụ cười đáng yêu, đi tới cửa, đón người đàn ông cường tráng kia vào.
Người tới chính là chú ba của Tần Xuyên, Tần Mãnh, cũng là tổng giáo tập cổ võ đường Tần gia.
Khuôn mặt Tần Mãnh tục tằng, nhưng lại cười hòa ái với con gái nuôi Tần Cầm, bàn tay lớn sờ sờ tóc con gái, cầm lấy ba phương thuốc kia, chăm chú xem.
Vừa thấy chữ viết trên đó, ánh mắt Tần mãnh ngưng lại, có phần suy nghĩ nhìn Tần Xuyên.
- Thằng nhóc khá lắm… Chữ cũng như người, cháu ẩn dấu sâu đó.
Tần Mãnh cười cổ quái. Thoạt nhìn thì y là một kẻ quê mùa, nhưng kỳ thực tâm tư rất tinh tế. Y biết rõ người có thể đạt tới cảnh giới thư pháp như này tuyệt đối không phải là một thằng nhóc sống trên núi tầm thường.
- Có cần khoa trương như vậy không, chẳng phải chỉ là vài đơn thuốc sao. Các người cho Cầm nhi uống nhiều loại thuốc mạnh như vậy, ngực em ấy cho đến giờ vẫn phẳng chính là vì tác dụng phụ của những phương thuốc này…