Không ngờ, Chu Phương Ngữ chạy quá nhanh, bị trượt chân, thân hình lảo đảo, ngã từ trên lầu xuống.
- A!
Tần Xuyên không kịp nghĩ ngợi, theo phản xạ lập tức từ tầng dưới lao lên, vượt một lúc ba, bốn bậc thang, hai tay dang ra, lấy thân mình che ở phía dưới, vừa vặn đón được Chu Phương Ngữ rơi xuống.
- A!
Lần này đến lượt Tần Xuyên kêu lên thảm thiết, đầu bút trong tay cô gái đã đâm trúng vai hắn!
Khi Chu Phương Ngữ hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhận ra Tần Xuyên đã đón được mình, thì đồng thời cũng phát hiện cây bút của mình đâm trúng người hắn.
- Xin…xin lỗi, tôi không chú ý!
Chu Phương Ngữ lính quýnh, đưa tay định kéo cổ áo Tần Xuyên xuống để xem vết thương.
Tần Xuyên vội ngăn cô lại, giữ khoảng cách nhất định, lời lẽ đầy chính nghĩa:
- Cô gái! Nam nữ thụ thụ bất thân, tuyệt đối không nên như thế!
Chu Phương Ngữ đỏ bừng mặt, mới nhận ra mình làm như vậy hơi giống một cô gái phóng đãng, trợn mắt:
- Không xem thì thôi, dù sao cái đồ xấu xa da thịt to béo như anh thì không hề hấn gì đâu!
- Bố khỉ! Tôi cứu cô, bị cô đâm trúng, mà cô còn mắng tôi?!
- Ai bảo anh dám trêu chọc tôi?
Tần Xuyên khóc dở mếu dở:
- Không phải lúc nãy tôi đã nháy mắt ra hiệu với cô sao? Cô không hiểu ý tôi? Tôi chỉ muốn giúp cô từ chối cái tên mặt trắng kia mà! Không có tôi, chẳng phải cô rơi vào thế cưỡi trên cọp hay sao?
Lúc này Chu Phương Ngữ mới hiểu ra, hóa ra trước khi “bích đông” (1) mình, Tần Xuyên đã nháy mắt ra hiệu với mình với ý như vậy, đáng tiếc là cô không hiểu ra ngay.
Nghĩ lại lúc đó mình hầu như tin là hắn thật sự tỏ tình với mình, Chu Phương Ngữ hận không thể tự cầm bút đâm cho mình một nhát, trong lòng rốt cuộc cũng không biết mình cảm thấy thế nào.
- Vì anh giúp tôi, tôi mời anh ăn cơm chiều vậy.
Chu Phương Ngữ nhìn ra chỗ khác, giọng hơi yếu ớt.
Tần Xuyên gãi gãi đầu:
- Tôi ăn rồi. Hơn nữa tôi có chút chuyện muốn nói với bạn.
- Anh ăn thêm một chút thì chết à?
Nghe hắn muốn từ chối, Chu Phương Ngữ hơi tức giận. Cô chưa bao giờ mời nam giới ăn cơm, vậy mà tên này còn dám không đi!
- Bác sĩ Chu, cô chưa ăn cơm chiều, đói bụng rồi phải không?
Tần Xuyên nháy mắt.
- Tôi…
Chu Phương Ngữ quả thật đang đói bụng, giờ cơm chiều lại phải thực hiện gấp một ca giải phẫu, hiện giờ căn tin trong bệnh viện đã quá giờ cơm rồi.
Tần Xuyên nghĩ, cũng đúng lúc mình muốn nói chuyện với cô ta về Diệp Đông Cường, vì vậy gật đầu:
- Cô đói bụng thì cứ nói ra chứ! Được rồi, tôi đồng ý!
- Hừ, đã biết loại sắc lang như anh sẽ không nhịn được đâu mà!
Chu Phương Tinh hơi đắc ý, xem ra sức quyến rũ của mình vẫn ổn!
Tần Xuyên im lặng, giải phẫu thì có quan hệ cái khỉ khô gì với sắc lang hay không sắc lang chứ?
Chu Phương Ngữ còn muốn thay quần áo, Tần Xuyên không có đồ để thay, định dọc đường mua đại một bộ mà mặc.
Hắn mượn điện thoại di động của Chu Phương Ngữ, gọi điện cho Diệp Tiểu Nhu, nói cho cô biết người chủ xe gây sự kia tên là Hậu Lượng và cả số xe của y.
Những thông tin này vừa lộ ra, hẳn là cảnh sát cũng không tiện kéo dài, dù là tên kia cũng có chút bối cảnh, nhưng cũng không thể nói trắng thành đen được.
Ngoài chuyện Diệp Đông Cường ra, hắn cũng nói về Chu Phương Ngữ, để Diệp Tiểu Nhu yên tâm.
Đối với bản lĩnh của Tần Xuyên, Diệp Tiểu Nhu đã thấy rồi, cho nên không lấy làm lạ, cũng không gặng hỏi vì sao hắn tìm ra được, dù sao bây giờ thân phận của hắn đã khác trước rồi, nhất định là có biện pháp khác.
Tần Xuyên đợi hơn mười phút, Chu Phương Ngữ mới thay xong quần áo, xách túi từ văn phòng đi ra.
Cô thay một chiếc áo ngắn tay màu xanh da trời và một cái quần lửng màu trắng, càng tôn đôi chân dài tuyệt đẹp của mình lên rất nhiều, mái tóc xõa ra, đen nhánh và mềm mại, trên người dường như vừa xịt chút nước hoa Coco Chanel, hương thơm nhè nhẹ.
Tần Xuyên nuốt nước bọt, đột nhiên một câu chợt xuất hiện trong đầu “Sắc đẹp thay được cho cơm ăn”…
Hai người tới bãi đậu xe của công nhân viên chức bệnh viện, Chu Phương Ngữ bỗng tới bên một chiếc Beetle kiểu cổ màu đỏ, mở cửa ngồi vào, ung dung chạy ra.
Tần Xuyên ngồi vào xe, đưa mắt nhìn quanh, chiếc xe này vẫn là xe số sàn, đồ nội thất của nó cũng bị hư hại nhiều chỗ.
- Bác sĩ Chu, cô lái xe này sao? Thảo nào lần trước cô còn đi taxi.
Tần Xuyên nhếch miệng.
- Xe là phương tiện để đi lại thay vì đi bộ, năm chục ngàn để mua một chiếc xe đã qua sử dụng, lái nó cũng không có vấn đề gì lớn.
Chu Phương Ngữ hơi đắc ý:
- Từ lúc lên đại học, tôi đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền, anh cho rằng tôi là cái loại con ông cháu cha, lấy tiền trong nhà để mua xe sang sao?
- Nghe ông nội cô nói, quan hệ giữa cô và họ không được tốt lắm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không cần anh quan tâm!
- Nào, hãy để cho tiểu tổ tông của nhà họ Chu các cô quan tâm một chút đi!
- Cút đi!
Chu Phương Ngữ hừ một tiếng, im lặng lái xe, không thèm để ý tới hắn nữa.
Xe chạy được nửa đường, Chu Phương Ngữ xuống xe, đi tới một tiệm bán quần áo nam ven đường, mua một cáo ngắn tay và một quần soóc, rốt cuộc Tần Xuyên đã có thể thay bộ quần áo bệnh viện ra rồi.
Hơn mười phút sau, hai người tới một khu gồm nhiều quầy bán đồ ăn đêm bên cạnh Nam Hồ, chỗ này khắp nơi thơm nồng mùi hải sản.
Tần Xuyên còn tưởng cô bác sĩ này sẽ dẫn mình tới một nơi sang trọng nào đó, không ngờ lại là một quầy bán hải sản.
Mắt Chu Phương Ngữ sáng lên đầy hưng phấn, đi tới một quầy hàng, lẹ làng gọi bảy tám phần hải sản, dường như rất quen thuộc nơi này.
- Anh có uống rượu không?
Cô hỏi.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Uống Coca Cola được rồi.
- Vô dụng thế? Đàn ông con trai mà không uống được rượu? Vậy anh biết lái xe không?
Tần Xuyên vẫn lắc đầu:
- Không có bằng lái xe, nhưng lái thì vẫn có thể lái được.
- Không có bằng lái mà đòi lái xe! Muốn bị cảnh sát bắt à? Sao anh lại vô dụng vậy? Mất hứng quá!
Chu Phương Ngữ trợn mắt.
Tần Xuyên cảm thấy oan uổng, thầm nghĩ mình có nên quấy rầy ngành hữu quan để họ cấp cho mình một bằng lái hay không.
Đợi rau cải được bưng lên, Chu Phương Ngữ vui vẻ cầm đũa gắp liên tục, nào là sò biển, tôm cá, cua…vừa nóng vừa cay, nhưng cô rất thích thú.
Tần Xuyên ăn vài miếng, thấy cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là món rau xào ở chợ đêm, buồn bực nói:
- Bác sĩ Chu, bộ cô đói lắm sao? Ăn ngon miệng dữ vậy?
Chu Phương Ngữ cầm khăn tay lau dầu mỡ dính trên miệng, nhấp một ngụm Coca Cola lạnh, vẻ mặt hoài niệm:
- Trước đây ông bà ngoại của tôi mở quán ở chỗ này, bởi vậy khi còn bé, mẹ tôi thường dẫn tôi và chị tôi tới đây ăn…
- Sau này mẹ tôi qua đời, chị bị liệt, tôi không có dịp tới đây, đã lâu lắm rồi, tôi chưa thưởng thức hương vị này…
- Tới một mình thì ngại, cô có thể gọi đồng nghiệp, bạn bè cùng tới mà?
Tần Xuyên bĩu môi.
Chu Phương Ngữ không trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn.
Trong lòng Tần Xuyên chợt xao động, đột nhiên cảm thấy có lẽ cô gái này không có quan hệ tốt đẹp gì với người thân, rốt cuộc phải ở một mình bên Mỹ nhiều năm, dù là Nhị tiểu thư của Chu gia.
Bên cạnh cô, ngoại trừ người luôn quấn lấy cô như Giang Vân Phàm, những người khác đều kính nhi viễn chi đối với cô (kính trọng nhưng không gần gũi).
Nếu vậy, cô nàng Chu Phương Ngữ này cũng rất đáng thương, trên thực tế, cô còn cô độc hơn chị cô là Chu Phương Tinh…
- Tôi chợt cảm thấy rất vinh hạnh, bác sĩ Chu chịu dẫn tôi tới đây, thật sự là coi trọng tôi.
Lúc này vẻ mặt của Chu Phương Ngữ mới tươi lên một chút:
- Hừ, bớt khách sáo đi, mau tranh thủ mà ăn, tối đa tôi chỉ có thể ăn được một phần ba thôi.
- Hả? Vậy cô gọi nhiều như vậy làm cái gì?
Mắt Tần Xuyên lập tức trợn tròn.
- Đã rất lâu không tới, người ta muốn nếm thử thôi mà!
Chuyện này Chu Phương Ngữ không lấn lướt, chỉ lẩm bẩm một câu, y như một cô bé phạm lỗi.
Tần Xuyên rốt cuộc bó tay với bà cô này, với phẩm chất cần kiệm của một quản gia tốt, Tần Xuyên đành phải bắt đầu ăn thả cửa.
Khi ăn hết một nửa, đột nhiên Chu Phương Ngữ chớp chớp mắt, hỏi:
- Này, anh chàng họ Tần, kỹ thuật ngoại khoa của anh học từ đâu vậy? Đừng nói là học từ sơn thôn đó nha!
- Cô gọi tôi một tiếng Tần ca ca, tôi sẽ nói cho cô biết.
Tần Xuyên cắn một cái chân cua, nói.
- Tần cái đầu anh á! Gọi anh là Tần Xuyên được rồi!
Chu Phương Ngữ lại khôi phục khí thế nhanh nhẹn và dũng mãnh.
Tần Xuyên miễn cưỡng nói:
- Đúng là học ở sơn thôn mà!
- Anh lừa gạt ai chứ? Thủ pháp xoa bóp tim của anh, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai có thể học được, tuyệt đối là tập luyện một thời gian dài!
Chu Phương Ngữ nổi giận, cái xã hội này có còn coi trọng hai chữ trung thực không vậy?
(1) Bích đông: “Bích” là bức tường, “đông” là từ mô tả âm thanh
Bích đông là một từ xuất phát từ các bộ manga hay phim truyền hình Nhật, mô tả cảnh một chàng trai cư xử một cách bá đạo, dồn cô gái vào sát tường, rồi một tay vỗ vào tường phía bên trên ngang đầu nhằm khiến cho cô gái không còn đường nào để thoát ra. Lúc vỗ vào tường như vậy sẽ phát ra âm thanh (đông). Các bạn có thể search từ khóa “bích đông” để xem clip minh họa động tác từng rất thịnh hành này.