Đã vào đêm, cánh cửa phòng mở ra, Chu Phương Ngữ mặc áo khoác trắng, cô bưng một khay đồ ăn, trên đó là những món ăn đủ dinh dưỡng đơn giản của bệnh viện.
Mấy chuyện đưa cơm lặt vặt này, mấy y tá bình thường làm là được, nhưng Liễu Hàn Yên quá đặc biệt, y tá bình thường cũng không dám tới gần, Chu Phương Ngữ lại quen biết với Tần Xuyên, nên viện trưởng đặc biệt giao việc này cho Chu Phương Ngữ phụ trách.
Chu Phương Ngữ cảm thấy đúng là chuyện bé xé ra to, nhưng không biết trong lòng nghĩ gì, cũng đồng ý.
Lúc này, nhìn vị trí bên cạnh giường bệnh, một nữ tướng quân nhan sắc tuyệt đẹp, sống lưng thẳng tắp, Chu Phương Ngữ khẽ thở dài một hơi.
Dù cô mặc quân trang, dù cô có lai lịch hiển hách, nhưng cuối cùng, cô vẫn là một người phụ nữ bình thường lo lắng khi chồng bệnh.
Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Phương Ngữ lại thấy tâm tình bình thãn, cảm thấy nói chuyện với Liễu Hàn Yên không phải là gánh nặng nữa.
-Liễu... Liễu tiểu thư, cô vẫn chưa ăn cơm tối, tôi đem đến cho cô.
Chu Phương Ngữ cười dịu dàng bước đến, đem khay đồ ăn đặt sang một bên.
Liễu Hàn Yên lạnh nhạt nhìn cô, lễ phép nói một câu “Cảm ơn”.
Có điều, cô cũng chẳng có tâm tình mà ăn.
-A... rất nhiều người không thích đồ ăn bệnh viện, đúng là mùi vị không được ngon lắm...
Chu Phương Ngữ định khuyên một câu.
-Tôi không kén ăn.
Liễu Hàn Yên trực tiếp trả lời:
-Chỉ không muốn ăn thôi.
Chu Phương Ngữ im lặng, mấp máy môi, cô đã hiểu thế nào gọi là “khó nói chuyện”.
Nhìn Tần Xuyên nằm trên giường, Chu Phương Ngữ đổi chủ đề:
-Cô yên tâm đi. Sau khi kiểm tra tất cả các chức năng cơ thể của Tần Xuyên đều rất bình thường, chỉ mệt mỏi quá độ, suy nhược tinh thần, có lẽ tối nay sẽ tỉnh lại.
-Ừ.
Liễu Hàn Yên trả lời, không nói gì khác.
-Sao anh ấy lại bệnh? Sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Chu Phương Ngữ biết Tần Xuyên nằm viện chỉ chưa đầy mấy phút, nên cũng không hiểu rõ tình hình lắm.
Trong mắt cô, Tần Xuyên y thuật cao, lại có cổ võ, không thể nào mắc mấy loại bệnh này.
Liễu Hàn Yên im lặng, cô cảm thấy trả lời câu hỏi này quá dài, hơn nữa còn dính đến quá nhiều bí mật và vấn đề riêng tư, mà cô lại không muốn lừa người khác, cho nên, lựa chọn trầm mặc không nói.
Chu Phương Ngữ trong lòng tuy không thoải mái, nhưng cũng ngại quấy rầy tiếp, đành im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Nhìn người đàn ông trên giường, trong đôi mắt của nữ bác sĩ hiện lên sắc thái u oán.
Có một người vợ xinh đẹp như tiên yêu thương hắn, lại còn trêu chọc phụ nữ xung quanh, khiến các cô ấy điên loạn vì hắn, tên này đúng là quá thất đức... Chu Phương Ngữ thầm nghĩ.
Nửa đêm, có một cú điện thoại gọi đến di động của Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên liếc nhìn, là cha Liễu Trung Nguyên gọi đến, đành phải nghe máy.
-Ba.
-Hừ!
Trong giọng nói của Liễu Trung Nguyên mang theo sự tức giận,
-Trong đầu con đang nghĩ gì vậy! Sao lại từ chối lãnh công lao?!
Liễu Hàn Yên đáp:
-Vì... con không có công.
Cô nhìn Tần Xuyên trên giường, rất muốn nói, thật ra đây đều là công lao của Tần Xuyên, là công lao của thiếu gia phế vật trong mắt người ngoài...
Không chỉ thế, kẻ đột nhập vào kho quân cảng đã bị hắn đánh chêt, Atula do hắn đánh bại, cha con Iga cũng đều do hắn giết...
Nhưng, cô không thể nói ra, không phải chỉ vì Tần Xuyên không cho cô nói, mà vì những tin tức này, sẽ mang đến cho Tần Xuyên rất nhiều phiền phức, tạo ra nhiều cơn sóng dữ.
-Cho dù trong việc bảo vệ an toàn con có thiếu sót, nhưng đã khen thưởng thì con cứ nhận đi, còn lại Liễu gia tự dọn dẹp cho! Đúng là ngu ngốc!
Ba hỏi con lần nữa, vì sao từ bỏ quyền chỉ huy công tác bảo vệ lần này?! Con có biết đây là cơ hội rất tốt để con nâng cao kinh nghiệm lý lịch không! Và nó cũng sẽ là thời cơ tốt để tiếp cận và tìm hiểu bảo vật kia!?
Đứng nói với ba, là con muốn đi chăm sóc Tần Xuyên kia, báo cáo kiểm tra sức khỏe của nó ba đã xem rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì! người của Tần gia không ai đến chăm sóc, con đến đó làm quái gì!?
Liễu Trung Nguyên giận không có chỗ trút, nếu không phải ban ngày ông bận duyệt binh, thì ông hận không thể lập tức bay ngay đến thành phố Đông Hoa để dạy dỗ đứa con gái lớn này một trận.
Liễu Hàn Yên cắn môi, yên lặng một lát, hít sâu một hơi...
-Bởi vì... anh ấy là chồng con.
Liễu Trung Nguyên ở đầu kia điện thoại dường như không ngờ con gái sẽ trả lời như vậy, cứng ngắc một lúc lâu.
Cuối cùng, Liễu Trung Nguyên khẽ hừ một tiếng,
-Hôm nay muộn rồi, tháng sau con về lại Bắc Kinh, ba mới dạy dỗ con lần nữa!
Nói xong, cúp điện thoại.
Tuy rằng đã gác máy, nhưng Liễu Hàn Yên vẫn nói câu “Tạm biệt ba”.
Trong phòng bệnh lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng, ngoại trừ tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu ngoài cửa sổ thì không còn gì khác.
Mãi cho đến hai giờ sáng, Tần Xuyên trên giường cuối cùng cũng giật giật bờ môi khô khốc, mở mắt ra.
Tần Xuyên như mới mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, hắn hình như nhìn thấy vợ mình vừa khóc lại vừa cười, sau đó hắn cảm thấy hình như giấc mơ này không tệ, dù sao mơ cũng trái với sự thật.
Nhìn thấy mình đang ở bệnh viện, Tần Xuyên biết là mình đã sống, sau đó lắc đầu, nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt Liễu Hàn Yên rất bình tĩnh, có điều khóe môi hơi nở nụ cười.
-Anh tỉnh rồi...
Tần Xuyên cảm thấy cơ thể không vấn đề gì, từ từ chống người ngồi dậy, cười hỏi:
-Vợ, em không sao chứ? Cái Huy chương Hải Thần gì đó không làm gì em chứ?
Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu, trong mắt có ánh sáng lấp lánh:
-Em đã trả lại nó cho Bộ an ninh rồi.
-Vậy à...
Tần Xuyên bĩu môi, cảm thấy đáng tiếc, hắn nhớ rõ trước khi hôn mê, mình đã thử được năng lượng gì đó từ trong Huy chương Hải Thần, năng lượng đó to lớn dị thường, mặc dù tương đối nguy hiểm, nhưng hắn có thể đoán ra, thứ này thực sự có ẩn chứa uy lực cường đại.
Nếu có thể chiếm được, nghiên cứu cẩn thận, không chừng có thể có được thu hoạch khác.
-Đúng rồi, vợ, hình như anh thấy em ôm anh khóc hu hu, trên mặt còn rất nhiều máu nữa, có thật vậy không?
Tần Xuyên quả thực không nhớ rõ, lúc hắn tỉnh lại, mọi thứ rất mơ hồ.
Liễu Hàn Yên mặc không biểu tình, hỏi lại:
-Anh cảm thấy có thật không?
-Hì hì... em đừng giận, anh cũng nghĩ là mình nằm mơ, đùa thôi mà.
Tần Xuyên khoát tay.
Đang nói chuyện, Tần Xuyên đánh giá Liễu Hàn Yên, ồ lên một tiếng.
-Vợ, chân khí của em hình như mạnh hơn rồi, hình như Huy chương Hải Thần kia đã làm thay đổi cơ thể em! Em có cảm thấy tu vi của mình thăng tiến không?
Liễu Hàn Yên gật gật đầu, cô cũng cảm nhận được,
-Đúng vậy.
-Haha, không ngờ anh mày mò tìm cách cứu em thử, vậy mà thành công thật, Tiểu Yên Yên, có phải em cảm động lắm không? Cho nên mới ngồi bên giường của anh chờ anh tỉnh lại?
Tâm tình của Tần Xuyên khá tốt, dù sao Liễu Hàn Yên cũng tình nguyện ngồi bên giường bệnh với hắn, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người có tiến bộ rồi!
Liễu Hàn Yên ánh mắt buồn bã,
-Anh có từng nghĩ, anh làm lung tung như vậy có thể sẽ chết không?
-Cái này mà nghĩ cái gì, anh cũng đâu thể trơ mắt nhìn em chết được chứ.
Tần Xuyên cười nói.
Liễu Hàn Yên đột nhiên đứng dậy, xoay người về hướng khác, quay lưng về phía Tần Xuyên.
Cô không muốn để người đàn ông này thấy, trong mắt mình đã lấp lánh nước mắt.
Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói:
-Anh đúng là ngu xuẩn...
-A?
Tần Xuyên sững sờ, không hiểu vì sao không khí đột nhiên thay đổi rồi.
-Tôi kết hôn với anh, chỉ vì hoàn thành sứ mạng gia tộc, tôi căn bản không hề thích anh, cho dù anh có cứu tôi, tôi cũng chẳng cảm kích gì lắm... vì tôi không nhờ anh cứu tôi.
Sở dĩ tôi ở đây chờ anh tỉnh lại, là vì cha tôi muốn tôi diễn một vở kịch cho Tần gia nhà anh xem, giờ vở diễn “người vợ tốt” đã kết thúc, tôi còn có quân vụ, đi trước đây.
Nói xong, Liễu Hàn Yên bước đến trước cửa, mở cửa, trước khi đi, còn quẳng lại một câu:
-Chuyện về Huy chương Hải Thần, không được phép tiết lộ, nếu xảy ra chuyện, liên lụy đến tôi, đừng trách tôi trở mặt.
Cửa nặng nề đóng lại, trong phòng chỉ còn mình Tần Xuyên, thần sắc hoang mang, lẻ loi trơ trọi ngồi đó.