Sau đó, Tần Xuyên nói tới việc đánh cuộc của hắn đối với kỳ thi sắp tới.
Lục Tích Nhan vừa nghe nói tới việc học hành, lập tức trở nên nghiêm túc, rất có thần thái của một nhà mô phạm.
- Không phải anh muốn tôi tiết lộ đề thi đấy chứ? Việc đó tôi không làm được đâu, tôi không thể vi phạm những vấn đề có tính nguyên tắc, cho dù chúng ta là bạn bè, cũng không được.
Lục Tích Nhan nói.
Tần Xuyên vội lắc đầu, cười nói:
- Tiểu Nhan Nhan, cô đừng hiểu lầm! Tôi chỉ muốn biết cụ thể sẽ kiểm tra những phần nào, để xác định trọng điểm ôn tập thôi!
- Anh…anh gọi tôi là gì?
Lục Tích Nhan cảm thấy tai nóng lên, sao anh ta lại đột nhiên đổi cách xưng hô rồi, khiến cô không kịp chuẩn bị về tâm lý.
Khuôn mặt Tần Xuyên lộ vẻ hụt hẫng:
- Gọi cô là Tiểu Nhan Nhan cũng không được sao? Tôi tưởng, tình cảm giữa chúng ta đã thân mật hơn bạn bè bình thường một chút rồi…
- Dù vậy cũng không thể như vậy được! Tiểu cái gì chứ, ngượng quá đi mất!
Lục Tích Nhan ngượng ngùng cúi đầu.
Tần Xuyên vỗ tay:
- Vậy thì bỏ chữ “Tiểu” đi vậy! Nhan Nhan, tôi đến để nói về việc thi cử, còn vấn đề xưng hô, chỉ là một cách gọi, không sao cả!
Bề ngoài, Lục Tích Nhan lộ vẻ rất bất đắc dĩ vì sự mặt dày của hắn, nhưng trong lòng cũng không thấy phản cảm đối với cách xưng hô thân thiết đó, thậm chí còn hơi vui mừng.
Cô trấn tĩnh lại, ngồi xuống, lấy ra một cuốn sách giáo khoa “Quản lý kinh tế học”, bắt đầu giảng giải những chỗ trọng điểm cần ôn tập.
Đã ngồi xuống nghe giảng, Tần Xuyên cũng nghe rất chăm chú, không tiếp tục nói đến bất cứ vấn đề gì không liên quan đến bài học, thỉnh thoảng lại hỏi một câu về những chỗ chưa hiểu rõ.
Ban đầu Lục Tích Nhan nghĩ rằng, Tần Xuyên nói tới hỏi bài mình, chỉ là lấy cớ, mà thật ra là vì cô mà tới, điều đó nghe có vẻ hơi tự đề cao mình, nhưng cũng là do từ trước đến nay, lúc nào Tần Xuyên cũng tỏ ra không thích đi học cho lắm, lại còn thường xuyên cúp học.
Những trao đổi với hắn một hồi, cô nhận thấy thật ra chàng trai này rất chuyên tâm, những câu hỏi hắn đưa ra cũng rất thích đáng, chứ không phải tùy tiện mà hỏi.
Quan trọng nhất là, ánh mắt và vẻ mặt nghiêm túc của Tần Xuyên, không hiểu vì sao lại khiến cô cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
Hóa ra anh ta còn có một khuôn mặt khác biệt như thế này đây…Lục Tích Nhan thầm nhủ.
Không tới một tiếng đồng hồ sau, những gì Tần Xuyên muốn hiểu đều đã được cô giải thích rõ ràng.
Khuôn mặt Tần Xuyên lại trở nên tươi cười:
- Nhan Nhan, tôi mời cô đi ăn cơm nha! Cô xem mình kìa, dạy học vất vả như vậy, mặt gầy hẳn đi!
Lục Tích Nhan trợn tròn mắt, cô nào có vất vả gì đâu, từ sau khi Trần Niên, tên giáo sư quấy rối cô bị đuổi khỏi trường, phía nhà trường đã làm sáng tỏ những điều tiếng không hay về cô, cuộc sống của cô rất thoải mái.
Nói cho cùng, tất cả đều là nhờ ở chàng trai trước mặt cô, khiến cô lại có thể từ địa ngục trở về nhân gian.
Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Lục Tích Nhan trở nên dịu dàng:
- Buổi chiều anh có bận không?
Tần Xuyên lắc đầu, hắn cũng không có việc gì.
- Trên đường về, tôi mua một ít thức ăn tươi làm cơm trưa cho anh ăn nhé? Để anh thưởng thức tay nghề nấu ăn của tôi?
Lục Tích Nhan nói, giọng hơi nhỏ xuống, cô không tự tin lắm, sợ Tần Xuyên sẽ từ chối.
Tần Xuyên không hề có ý đó, lập tức đồng ý:
- Hay lắm! Tôi vẫn nghĩ có lẽ Nhan Nhan rất khéo nấu ăn. Nhưng tiền mua thức ăn để tôi trả, không thể để một mình cô lo liệu hết tất cả được!
- Tùy anh thôi, dù sao anh cũng là công tử lắm tiền mà!
Lục Tích Nhan cũng không tranh cãi về việc này, chỉ cười tươi.
Hai người rời trường, trở về phòng trọ của Lục Tích Nhan. Dọc đường, có một siêu thị, hai người đi bộ tới đó.
Tần Xuyên đẩy xe đẩy, Lục Tích Nhan chọn thức ăn, dáng vẻ của hai người khiến không ít người tưởng hai người là một đôi vợ chồng trẻ, hơn nữa còn là trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi.
Lúc tính tiền, người bán hàng hỏi:
- Xin hỏi ông bà có thẻ hội viên không ạ?
Câu này khiến Lục Tích Nhan rất ngượng ngùng, bối rối nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên lại cảm thấy rất khoan khoái, người bán hàng này đúng là rất tinh mắt nha! Hắn móc trong túi ra một tờ 100 tệ, đưa qua:
- Cưng à, tiền nè!
Lục Tích Nhan cầm tiền, thanh toán xong, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Xuyên nữa.
Mãi cho tới lúc ra khỏi siêu thị, Tần Xuyên xách một túi to hàng hóa, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại một nụ cười xấu xa.
- Tần phu nhân, có muốn khoác tay anh không?
Tần Xuyên hỏi cô giáo sư đang cúi đầu đi bên cạnh.
Lục Tích Nhan quay đầu sang chỗ khác:
- Không!
- Không cần khách khí như vậy, tay tôi vững lắm, cô đu lên còn được!
- Thôi đi!
Lục Tích Nhan dở khóc dở cười, thật không hiểu nổi đầu óc của chàng trai này có vấn đề gì không, bảo mình dùng tay anh ta làm xà đơn sao chứ!?
Lần thứ hai tới căn hộ của Lục Tích Nhan, trong đầu Tần Xuyên tự nhiên miên man bất định, cảm thấy tiếc vì hắn đã nói một cách kiên quyết như vậy, phải đợi cô yêu thì hắn mới xxx, mà điều này thì không biết đợi đến lúc nào…
Lục Tích Nhan rất nhanh nhẹn, lập tức mang rau quả và thịt cá vào bếp, rất ra dáng bà chủ gia đình, trông cô lúc này, ít ai ngờ cô lại là một nữ giáo sư.
Tần Xuyên thì như một quan lớn, ngồi chễm chệ trên salon xem ti vi, không tới nửa giờ sau, đã nghe mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn bay ra.
Không bao lâu sau, thấy Lục Tích Nhan bưng thức ăn ra, lập tức hắn hấp tấp chạy tới, giành lấy đĩa thức ăn.
- Nào nào, loại việc nặng này để cho tôi, Nhan Nhan đừng động tay vào, lỡ nóng bỏng một chút da tay là tôi sẽ đau lòng muốn chết đấy!
Lục Tích Nhan buồn cười, sẳng giọng:
- Tôi làm gì lại dễ bị thương như vậy chứ!
- Hì hì, trong mắt tôi, cô là thiên kim tiểu thư, phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa…
Tần Xuyên mặt dày nói.
Lục Tích Nhan thấy hắn chạy vào chạy ra bưng thức ăn bày đầy một bàn, bất chợt nhận ra, cuộc sống của mình đã xuất hiện một bóng dáng đàn ông…
Phát hiện đó khiến cô cảm thấy rất mới mẻ và trong lòng dào dạt.
Đột nhiên cô thấy Tần Xuyên đi loanh quanh ở phía ngoài, tìm kiếm cái gì đó, liền tò mò hỏi:
- Tần Xuyên, anh tìm cái gì vậy?
- Rượu! Chẳng phải cô thích rượu sao?
Tần Xuyên đáp.
Mặt Lục Tích Nhan đỏ bừng:
- Tôi đâu phải Lưu Linh, bây giờ tâm trạng rất vui vẻ, cũng không cần phải mượn rượu giải sầu đâu! Anh cũng đừng cho tôi là loại phụ nữ thích chìm đắm trong men rượu.
- À, vậy hả? Cũng tốt, uống nhiều rượu không tốt cho da, mình ăn cơm, ăn cơm đi.
Tần Xuyên vội xới cơm cho cô.
Hai người ngồi xuống cùng ăn cơm trưa, Tần Xuyên càng không ngừng khen ngợi tài nấu ăn của Lục Tích Nhan, trên thực tế, cũng không phải hắn khen nịnh, quả là Lục Tích Nhan nấu ăn rất ngon.
Đồ ăn ở nhà Liễu Tiên Tiên làm, mang vẻ chính thống, như là món ăn đãi tiệc, còn đồ ăn do Lục Tích Nhan làm, lại như một bữa cơm gia đình, mùi vị khác hẳn.
Lục Tích Nhan nhìn hắn ăn lấy ăn để món ăn do mình tự tay làm, đôi mắt đẹp tràn đầy nét cười nheo lại, như một vầng trăng lưỡi liềm.
Nhưng đang ăn nửa chừng, đột nhiên Tần Xuyên ngừng nhai, vẻ mặt ngưng trọng.
Lục Tích Nhan thấy vẻ mặt khác thường của hắn, chớp mắt mấy cái, hỏi:
- Sao vậy? Bị nghẹn à?
Tần Xuyên nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cười nói:
- Người biết cô ở chỗ này có nhiều không?
Lục Tích Nhan ngẫm nghĩ, lắc đầu:
- Không nhiều lắm, chỉ vài ba người, là đồng nghiệp trong trường.
- Tôi hiểu rồi.
Tần Xuyên buông bát đĩa, đi về phía cửa lớn.
Đúng lúc đó, chỗ cửa lớn vang lên tiếng tiếng đập cửa “Rầm rầm rầm”, lực đập rất mạnh, khiến hai bên cửa bị chấn động, những mảng bụi trắng rơi xuống.