Mục lục
Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy một cảnh này, trong mắt Liễu Hàn Yên như sắp phun lửa, thân thể không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt.

Không tưởng tượng nổi, Lưu Lỵ đã bị đối đãi như thế nào, một cô gái đối mặt với hơn một trăm tên đàn ông thô lỗ, chân tay bị phế, hơn nữa còn không ngừng bị giẫm đạp.

Bọn chúng căn bản không đối xử với nàng là người, mà là một công cụ để phát tiết.

Trát Tây Địch giơ tay ra vuốt cằm Lưu Lệ, bắt cô phải ngẩng đầu lên.

Trên mặt Lưu Lỵ đầy vệt nước mắt, mũi chảy máu, sưng phồng, đôi mắt cô tràn đầy vẻ tuyệt vọng và khuất nhục, khóc lóc:

- Tướng quân… mặc kệ tôi… mau trốn đi…

Trên thực tế, Lưu Lỵ đã lâm vào trạng thái thần trí hỗn loạn. Cô chỉ là một quân nhân bình thường, chưa từng nhận huấn luyện chịu đựng tinh thần của đặc công, cho nên sự lăng nhục của thân thể, tạo ra một bóng ma tâm lý không ngừng mở rộng.

Thế giới tinh thần của cô sắp sụp đổ rồi, thậm chí không chú ý đến Tần Xuyên ở phía trước Liễu Hàn Yên, tại sao lại xuất hiện ở đây.

- Ha ha ha… Liễu Hàn Yên, đây là phó quan của cô sao, là tôi bắt được, tôi cũng là người đầu tiên của cô ta!

Tiểu tiện nhân này, trông cũng chả ra sao, lại phản kháng quá kịch liệt, tôi cũng là vì tốt cho cô ta, cho nên bẻ gãy gân tay chân, như vậy liền ngoan hơn!

Trát Tây Địch vừa nói, vừa thè lưỡi liếm trên mặt Lưu Lỵ.

Lưu Lỵ rơi những giọt nước mắt thống khổ, nhưng căn bản không có cách nào phản kháng.

Phá Lãng cười to, đi đến bên cạnh, một bàn tay đánh xuống mông Lưu Lỵ, khiến chỗ đó sưng đỏ vô cùng.

- Con gái Trung Quốc các cô, mùi vị quả thật không tệ, nghe nói ở Trung Quốc cô em là đệ nhất mỹ nữ, xem ra đêm nay anh em chúng ta đều có phúc rồi…

Liễu Hàn Yên không thể nhịn được nữa, giơ khẩu súng tự động trong tay lên, muốn bắn về phía mấy người đàn ông.

Nhưng mà, liền thấy tên vác Lưu Lỵ cầm một thanh đao kề lên cổ Lưu Lệ.

- Đến đây! Nổ súng đi! Chỉ cần cô dám phản kháng, bộ hạ này của cô sẽ không ngừng chảy máu!

Trát Tây Địch nhe răng cười.

Hai tay Liễu Hàn Yên run run, cô phát hiện bản thân không làm được, một là nếu cô nổ súng cũng không cách nào làm tổn thưởng Phá Lãng và Trát Tây Địch, hai là Lưu Lệ đã thảm như vậy rồi, nếu bản thân còn không để ý đến sống chết của cô ấy thì tâm sao có thể yên?

Cô biết mình không thể bị loại cảm xúc này khống chế nhưng tại thời khắc này, lòng của cô bỗng trở lên yếu ớt và hoang mang rồi.

Tần Xuyên mặt trầm như nước, ánh mắt không chút cảm xúc mà nhìn đám người đối diện.

Chỉ tính những lời vũ nhục mà chúng nói với Liễu Hàn Yên cũng đủ để giết chúng đến ngàn vạn lần!

Hơn nữa, mặc dù hắn và Lưu Lỵ này không hề quen biết, chỉ gặp qua hai lần, nhưng một đám đàn ông dùng phương pháp này đối đãi với một nữ nhân, lại làm cho hắn càng vững thêm một suy nghĩ.

- Các người như vậy… mà còn xưng hiệu là thập tam binh vương gì đó, người bình chọn đúng là có mắt không tròng.

Tần Xuyên bình thản cất tiếng, cất bước lên trước, mỗi bước chân đều phảng phất giẫm lên nhịp tim của đám người, trầm trọng hữu lực.

- Tần Xuyên, anh đừng…

Liễu Hàn Yên lòng hoảng hốt, sợ hắn cứ đi qua như vậy thì đối phương sẽ trực tiếp giết Lưu Lệ.

Tần Xuyên giơ tay, ra hiệu cô an tâm, không có vấn đề.

Phá Lãng và Trát Tây Địch đều là võ giả đỉnh phong Tiên Thiên, mấu chốt là nhiều năm đưa quân đi tác chiến, kinh nghiệm rất phong phú.

Bọn họ vừa rồi cũng hiểu rõ, Liễu Hàn Yên bị thương không cần lo, thực sự cần cảnh giác chính là Tần Xuyên.

Thấy Tần Xuyên lại gần, sắc mặt hai người đều trở lên căng thẳng.

- Đứng lại, tiến thêm 3m thì cô ta sẽ chết!

Trát Tây Địch chỉ vào Lưu Lỵ bên cạnh.

Tần Xuyên cúi đầu, tính toán trong lòng, nếu mình xuất kiếm khí, thời gian kiếm khí đến và thời gian đối phương cần thần kinh phản xạ để hạ thủ…

Phá Lãng và Trát Tây Địch thấy hắn đứng lại bất động, cho rằng Tần Xuyên vẫn còn biết sợ, lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Quả nhiên là có con tim vẫn có ích hơn.

- Tao biết mày là một cao thủ, nhưng mày căn bản không biết, sau lưng chúng ta, người thuê chúng ta là một kẻ như thế nào, tốt nhất là mày ngoan ngoãn giơ tay lên đi.

Phá Lãng cười lạnh.

Trát Tây Địch vặn hai tay, mỗi đốt lại vang lên tiếng răng rắc.

- Mặc dù không biết tại sao mày đến đây, nhưng mà đáng tiếc, mày đến nhầm chỗ rồi, tiểu tử thối…

Lúc này, Tần Xuyên mới ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ đen tối, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Thật sao?

Đúng vào khoảnh khắc Tần Xuyên nói hai chữ này, Phá Lãng và Trát Tây Địch đột nhiên cảm thấy có một cơn lạnh buốt chạy từ sau lưng làm cho bọn chúng dựng cả lông tơ!

Chỉ trong chớp mắt, Tần Xuyên đã biến mất!

Nửa giây sau, Trát Tây Địch và Phá Lãng dựa vào bản năng chiến đấu tránh về phía sau.

Thanh liên kiếm ý, nhất bộ thập sát!!

Một tia sáng xanh xẹt qua người bọn họ, chỉ còn một ly thôi là đã lấy mạng của chúng!

Nhưng có lẽ bọn họ bởi vì tu vi cao, kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên mới có thể tránh được một kiếm này, tất cả những chiến sĩ phía sau bọn họ đều không phản ứng kịp!

Thanh liên kiếm khí giống như một tia laser, xẹt qua cổ bảy, tám tên.

- Phập phập phập

Đầu người bay lên, máu phun ra như suối.

Không biết từ lúc nào, Tần Xuyên đã từ trước mặt đi đến phía sau bọn chúng, đồng thời nắm lấy Lưu Lệ bên hông.

Cả đám lính đánh thuê sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra thì liền giống như gặp quỷ, tất cả đều rầm rầm tản đi, trốn rất xa.

Khi bọn chúng nhìn lại cành cây trên tay Tần Xuyên, thì đều vô thức nuốt nước bọt, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

- Kiếm… kiếm khách… là một kiếm khách?

Phá Lãng rút mạnh hai thanh đao bên hông ra, sắc mặt đã vì bất an mà trở nên vặn vẹo.

Tần Xuyên không chút hoang mang ôm Lưu Lỵ trở về bên cạnh Liễu Hàn Yên, giao cô gái đang run rẩy và vô cùng đáng thương giao cho Liễu Hàn Yên chăm sóc.

Liễu Hàn Yên cởi chiếc áo khoác quân nhân rách nát trên người bao gọn lấy Lưu Lệ, cảm kích gật đầu với Tần Xuyên.

Người đàn ông này, dùng chiêu với tốc độ ánh sáng, giải quyết khốn cục cứu Lưu Lệ ra!

Chỉ e Phá Lãng và Trát Tây Địch đã sớm thấy sự lợi hại của Tần Xuyên, tuyệt đối không cho Tần Xuyên có cơ hội đến gần như vậy.

Quay người, lại một lần nữa đối mặt với đám lính đánh thuê.

Tần Xuyên lộ ra một nụ cười tà khí, năng lượng kỳ dị màu đen trong mắt càng phát ra mạnh hơn.

- Làm sao bây giờ… hiện tại bọn mày không còn con tim rồi.

Cả đám lính đánh thuê đều lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như một ác ma bóng đêm, đang đứng trước bọn họ không ngừng mở rộng một cái lưới khổng lồ, túm tất cả bọn họ về địa ngục!

Ngay cả Liễu Hàn Yên khi ngoảnh đầu lại cũng nhìn thấy sát khí mạnh mẽ và áp đảo phát ra trên người hắn!

Biết rõ trên chiến trường mà khí thế yếu đi tương đương với việc thua trận, cho nên Phá Lãng cắn chặt răng, giận dữ hét lớn:

- Đừng sợ! hắn chỉ có một người! một thanh kiếm có mạnh hơn cũng chỉ là một thanh kiếm! trên đảo đều là huynh đệ của chúng ta, mỗi người một đao liền có thể biến hắn thành thịt vụn!

- Không sai! Nhiệt Phong, giết đi!

Trát Tây Địch cũng gầm lên một tiếng, chân khí bộc phát, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, hai tay vung điên loạn như điên xà.

- Tiên hạ thủ vi cường, giết!

Trát Tây Địch vừa hạ lệnh, những tên lính đánh thuê khác đều lấy lại chân khí, xông đến vay Tần Xuyên.

Nhìn đám người không hề có chút phối hợp, chỉ thuần túy lấy thịt đè người, Tần Xuyên vốn định một kiếm giải quyết.

Nhưng lại chuyển kiếm, hắn cảm thấy, không thể để cho bọn chúng chết quá dễ dàng…

Mắt thấy Xà hình trực quyền của Trát Tây Địch đang hướng đến, Tần Xuyên lùi về phía sau, thi triển bộ pháp tinh diệu Xuất kiến phùng sát trân, nhẹ nhàng tránh được, né sau lưng bao bọc của hai người.

Cành cây gãy trên tay lại liên lục xuất ra những kiếm khí mảnh không thể nhìn ra, trực tiếp công kích vào đũng quần hai tên lính đánh thuê!

Cùng với hai đường kiếm khí, giữa hai chân của hai tên lính đánh thuê phụt ra hai luồng máu, thấm ướt quần lót!

Từ trong rừng truyền ra tiếng gào thảm thiết của tên lính đánh thuê, bọn họ đều không biết Tần Xuyên làm thế nào biến bọn chúng thành thái giám!

Với cổ võ thủy chuẩn của Tần Xuyên, tuy chưa đến được mức Lô hỏa thuần thanh, nhưng muốn tránh được sự tiến công của đám người thô kệch này thì thực sự là quá đơn giản.

Hắn giẫm Du long bộ, mỗi bước đi đều như trường long, qua lại như nước lũ ập đến, khó mà ngăn cản, tiến lùi tự nhiên.

Cành cây trên tay thì thi triển Tiểu tùng kiếm pháp, lấy “ điểm”, “ đâm” làm chủ yếu. Mặc dù kiếm pháp này khá đơn giản, chỉ có thể coi là kiếm thuật cỡ trung, nhưng sau khi được Tần Xuyên tiêu sái mà thi triển ra, mỗi một kiếm đều trúng lão nhị của đám lính đánh thuê!

Kiếm khí xuyên qua đám lính đánh thuê, chưa qua một khắc, hai ba mươi tên lính đánh thuê đều ôm bộ hạ mà lăn lộn dưới đất.

Phá Lãnh nhìn bộ hạ mình đều biến thành thái giám, thẹn quá hóa giận, vung song đao lên, hướng về phía Tần Xuyên mà ập xuống như từng lớp thủy triều!

- Chó săn Trung Quốc! Nạp mạng đi.

Phá Lãng rống to.

Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của y, Loạn lưu song đao trảm!

Chỉ đáng tiếc, ngay cả đao quỷ của ý đao Tần Xuyên cũng không xem ra gì, với loại này, căn bản không xuất được loại đao pháp nào có uy hiếp.

Khóe mắt Tần Xuyên liếc một cái, đưa tay vung lên một đường kiếm “ trảm không”, tiêu sái chém ra!

Tất cả Tiên thiên chân khí, cương khí hộ thể đều vô dụng! trong khoảnh khắc đều bị xé rách phòng ngự!

Hai tiếng kim loại bị cắt đứt vang lên, hai thanh thép tinh bảo của Phá Lãnh trực tiếp bị đứt đoạn, bắn vung lên!

Mà người Phá Lãng vẫn còn trên không trung, đầu cũng bị chém đôi như quả dưa hấu bị cắt thành hai nửa, tách đôi bay ra!

Hai mảnh đầu rơi xuống đất, tròng mắt rơi ra, đường đường đội trưởng Phá lãng Cuồng triều của Thập tam binh vương chết vô cùng thê thảm.

Trát Tây Địch cùng với ba, năm tên lính ở bên đều nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy một sự tuyệt vọng phát ra từ nội tâm.

Nhưng mà Tần Xuyên vẫn chưa hả giận, đi đến chỗ thân thể của Phá Lãnh, một cước giẫm nát ngực Phá Lãnh, giẫm cho toàn bộ xương ngực đều lõm xuống, khiến nội tạng cũng bị lòi ra!

Cả người Tần Xuyên đốt lên một năng lượng màu đen đậm đặc, giống như một ác ma từ địa ngục, ánh mắt lạnh khốc khiến người khác không dám nhìn.

- Chỉ là một đám một kiếm một tên cũng dám vũ nhục người phụ nữ của ta?

Dứt lời, Tần Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng mà khát máu bắn về phía Trát Tây Địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK