Nhưng ở đây không ai phát ra tiếng động nào cả, vì tất cả mọi người đều còn đang sợ hãi, ngẩn ra.
Không phải là đâm xuyên tim ư, sao Tần Xuyên vẫn có thể sống lại.
Zombie!!! Trong đầu mọi người hiện lên từ này, sợ nổi da gà.
Tần Xuyên cũng không quản được nhiều như vậy, rút nhánh cây ra, máu tươi bắn thành tia. Hắn vỗ lên người Atula, xác nhận đối phương chắc chắn đã chết.
Atula ngã xuống, Chu Phương Tinh không thể tự đứng vững. Cũng may Tần Xuyên nhanh tay, một tay đỡ lấy cô, để cô trở lại xe lăn.
Chu Phương Tinh đột nhiên được cứu, có chút lúng túng không phản ứng được. Khi cô ý thức được việc Tần Xuyên không chết, còn cứu được mình, cô lập tức xoay người lại, hiện vẻ khó tin nhìn Tần Xuyên.
Cô phát hiện ngực Tần Xuyên cũng đã nhuốm máu đỏ, không biết đã chảy bao nhiêu, nói chung là rất nhiều.
- Tần Xuyên, anh sao rồi?
Chu Phương Tinh muốn đưa tay chạm vào miệng vết thương của hắn, nhưng cũng sợ nhiều máu chảy ra.
- Trái tim của anh có phải là sắp không hoạt động được nữa hay không?
Chu Phương Tinh cố gắng không khóc, nức nở:
- Vì sao anh ngu ngốc như vậy, chúng ta mới gặp nhau mấy lần, vì tôi mà làm vậy là không đáng.
Tần Xuyên không khỏi mỉm cười, hóa ra cô gái này cảm thấy hắn đã sắp chết rồi.
- Đồ ngốc, khóc gì vậy. Cô quên tôi là bác sĩ sao, trái tim của tôi không sao cả. Tôi chỉ làm bộ đâm vào tim, nhưng tôi cố ý làm chệch vài cm, chỉ là tên Atula kia nhất thời không phát hiện thôi.
Tần Xuyên sờ lên miệng vết thương của mình, cười khổ:
- Nhưng vẫn phải cầm máu cho tốt.
Chu Phương Tinh nghe xong mới biết mình đã nghĩ nhiều rồi, Tần Xuyên còn có năng lực như này.
Cô liền nín khóc mỉm cười, cao hứng, bất chấp trên người Tần Xuyên còn dính đầy máu tươi, ôm lấy hắn.
Vào lúc này, đám hạ nhân cũng đều mừng rỡ, không khỏi bội phục Tần Xuyên hữu dũng hữu mưu, như vậy cũng có thể nghĩ ra và thực hiện được.
- Không ngờ Tần tiên sinh y thuật cao minh, cổ võ cũng cao cường như vậy.
Quản gia khen từ tận đáy lòng.
Chu Phương Tinh lau nước mắt, phân phó:
- Đừng nhìn nữa, mau lấy băng gạc và thuốc tới đây để Tần Xuyên cầm máu.
Lúc này đám hạ nhân mới ý thức được việc cấp bách hiện giờ, chia nhau ra làm các việc.
Tần Xuyên thì tới trong khuê phòng của Chu Phương Tinh, ngồi trên ghế, để hạ nhân mang châm đi vào, tự thi châm cho mình.
Đợi khi đám hạ nhân lui hết ra ngoài, Chu Phương Tinh vẻ mặt trách cứ, nói:
- Anh làm tôi sợ muốn chết, về sau cũng đừng làm việc như vậy. Vạn nhất y phát hiện anh đóng giả, chẳng phải anh bị thương vô ích sao.
Tần Xuyên cười thoải mái, vận chân khí Băng liên cầm máu cho mình:
- Dù vậy cũng phải đánh cược một lần, sao tôi có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn cô chết được.
Thân thể mềm mại của Chu Phương Tinh run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên bị cô nhìn tới có mức ngượng ngùng, cười xấu hổ:
- Sao vậy hả?
- Sao anh phải làm vậy?
Chu Phương Tinh như tự thì thào với bản thân.
- Hả?
Tần Xuyên hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô.
- Rõ ràng anh đã kết hôn, còn có những hồng nhan tri kỷ khác, nhưng vẫn muốn liều mình cứu tôi, về sau tôi phải đối mặt với anh như nào. Anh không phải người đàn ông của tôi, mà là của các nàng.
Lòng Chu Phương Tinh rối loạn vô cùng.
Thân thể của cô bị Tần Xuyên nhìn qua, sờ qua, gần như trừ việc đó ra thì cái gì cũng đã làm.
Đối với cô gái truyền thống như Chu Phương Tinh mà nói, tuy rằng không đến mức bị nhìn đã lấy thân báo đáp, nhưng tâm hồn thiếu nữ cũng đã giao cho Tần Xuyên.
Nhưng người con trai này lại có vợ, thậm chí còn có tình nhân khác.
Vốn cô muốn phân rõ giới hạn với Tần Xuyên, giữ vững khoảng cách với hắn, để mình quên hắn đi.
Nhưng hôm nay Tần Xuyên không chỉ tìm kiếm sự tha thứ của cô, còn dùng phương thức đổi mạng để cứu cô.
Tính cả việc Tần Xuyên trị khỏi bệnh, Tần Xuyên cứu mình hai lần, ân tình này cho dù mình không thích hắn thì cũng đã đáng giá lấy thân báo đáp rồi.
Huống chi trong lòng cô sớm đã có cảm tình với Tần Xuyên, sớm đã không để ý tới đạo lý nữa.
- Tinh nhi, cô đừng nghĩ nhiều, tôi cứu cô là cam tâm tình nguyện.
Tần Xuyên khẽ cười nói:
- Tuy rằng thỉnh thoảng tôi nói những điều không nên, nhưng cũng không có ác ý gì. Tôi biết rõ mình có chút tham lam, thỉnh thoảng cũng không khống chế nổi, nhưng…
- Anh thích em không?!
Không đợi Tần Xuyên nói xong, Chu Phương Tinh đột nhiên cắt ngang, đột ngột hỏi một câu.
- Cái gì?
Tần Xuyên nghi ngờ mình nghe nhầm.
Ánh mắt Chu Phương Tinh dịu dàng, khuôn mặt ửng hồng, hỏi:
- Anh thích em không, Tần Xuyên?
Tần Xuyên nuốt nước miếng, quên đi cả cơn đau kịch liệt ở ngực, ngơ ngác nhìn cô gái như u lan trước mặt.
- Thích.
Tần Xuyên gật đầu, sao hắn có thể không thích được.
Cho dù mình đã có vợ, đã có bạn gái, nhưng không ai có thể chán ghét một mỹ nữ như này.
- Chỉ có điều, Tinh nhi, anh thích em nhưng không có nghĩa là anh…
Chu Phương Tinh lắc đầu, ngón tay đặt lên môi Tần Xuyên, ý bảo hắn đừng nói nữa.
- Em hiểu ý của anh, em chỉ muốn biết đáp án của anh mà không cần lời hứa của anh.
Tần Xuyên có chút to đầu, cô gái này có ý gì, trao đổi với những cô gái có văn hóa đúng là hao phí tinh lực mà.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng kêu của Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn.
- Tinh nhi… Tinh nhi…
- Tần tiên sinh…
Hai cha con vội vã trở về, đẩy cửa phòng ra, đằng sau còn có rất nhiều quân nhân, tất cả đều khí tức nội liễm, hiển nhiên là cao thủ trong quân.
Xem ký hiệu trên ngực của họ, Tần Xuyên phát hiện đều là bộ đội Hàn Thứ, cũng tương đương với việc Liễu Vân đã tới rồi.
Quả nhiên sau khi thông báo tin tức Atula xuất hiện cho cha con Chu gia, Liễu Vân đã lập tức tới.
Hai cha con xác nhận Chu Phương Tinh không có việc gì, lúc này mới nhớ tới việc Tần Xuyên cứu cháu gái cùng con gái của họ, cảm kích tới quỳ trên đất, thẳng cho tới khi Tần Xuyên tới đỡ mới đứng lên.
- Sư thúc, nếu như không có ngài, vậy Tinh nhi nhà chúng tôi đã hương tiêu ngọc vẫn, ngài đúng là cứu tinh của Chu gia..
Chu Vân Phong quỳ rạp đầu với Tần Xuyên.
Chu Thanh Sơn cũng hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng vuốt bả vai con gái, nhớ tới người vợ đã mất, càng cảm thấy thẹn với con gái, đồng thời cảm kích với Tần Xuyên.
Lúc này Tần Xuyên đã cầm máu xong, khống chế miệng vết thương, khoát tay, để cho hai cha con này ngừng nói mấy lời cảm ơn buồn nôn nữa.
Hắn đứng dậy, nói:
- Hiện giờ tôi bị thương, không tiện trị liệu lần cuối cho Tinh nhi, hôm nào lại tới. Giờ tôi về trước.
- Sư thúc, tôi đi tiễn ngài.
Chu Vân Phong cũng không dám lưu Tần Xuyên lại, quả thực có lòng muốn để hắn nghỉ ngơi.
Tần Xuyên lắc đầu, đi ra ngoài phòng, trực tiếp đi về phía Liễu Vân mặc quân trang thiếu tướng.
Liễu Vân đứng cạnh thi thể Atula, sắc mặt âm trầm, mặt ủ mày chau.
Gã tìm Atula mấy ngày nay vẫn không thấy chút manh mối, ai lại nghĩ ra y trốn trong nhà thị trưởng được.
Hiện giờ Atula thân bị trọng thương đã chết, nhưng người đánh chó mù đường không phải gã mà là em rể Tần Xuyên.
Việc này chẳng khác nào miễn phí đưa tặng công lao, sao gã có thể không tức giận.