Mục lục
Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt xinh đẹp của Chu Phương Tinh nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ. Rốt cục người con trai trước mặt ẩn dấu bao nhiêu bổn sự mà cô không biết, thực muốn tiếp xúc nhiều với hắn, nghe hắn kể về văn hóa lịch sử mà cô không biết…

Nghĩ đến đây, Chu Phương Tinh lại cảm thấy thẹn thùng, chính mình đang nghĩ ngợi linh tinh gì chứ. Bọn họ mới gặp mặt hai lần, Tần Xuyên tới chỉ vì chữa bệnh cho cô mà thôi.

Tôn Vĩ không còn cách nào vãn hồi, ra vẻ thành khẩn:

- Tinh nhi, anh thực không biết đây là đồ giả. Em phải tin anh, anh không hề nghĩ lừa gạt em.

Chu Phương Tinh mềm lòng, mỉm cười lắc đầu:

- Không có chuyện gì đâu, cho dù không phải bút tích thực thì cũng là một tác phẩm thư pháp tinh mỹ, đã khiến anh tốn kém rồi. Em sẽ cất kỹ bức thư pháp này.

Chu Vân Phong cũng an ủi:

- Tiểu Vĩ, đừng suy nghĩ nhiều, quan trọng là tấm lòng của cháu. Chỉ tiếc 2 triệu bảng Anh của cháu mà thôi.

- 2 triệu bảng Anh? Hừ, chưa tới 2 vạn bảng Anh mà thôi!

Tôn Vĩ thầm cười lạnh trong lòng.

Chỉ có điều biểu hiện bên ngoài, Tôn Vĩ không ngừng cảm ơn, lén lút dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Tần Xuyên. Nếu không phải thằng này làm rối, thứ đồ dỏm mà mình sai người chuẩn bị này cũng sẽ không bị nhìn thấu.

Sự bất mãn của hắn với Tần Xuyên ngày càng mãnh liệt.

Tần Xuyên cũng không thèm quan tâm, tiếp tục trở lại bàn ăn, ăn từng miếng thật lớn. Hắn đang rất đói bụng, lại thêm nguyên khí đại thương, cần bồi bổ thân thể.

- Lão Chu, tôi ăn xong thì ông phái ngươi đưa tôi về đi, buổi chiều tôi còn có việc.

Tần Xuyên gắp đồ ăn nói.

Tôn Vĩ ở bên cau mày:

- Bác sĩ Tần, cậu quá không biết lớn nhỏ rồi! Ông Chu là trưởng bối, sao cậu có thể gọi ông như vậy?

- Ha ha, không có việc gì đâu, chuyện phải như vậy.

Chu Vân Phong vội vàng khoát tay, ra hiệu không sao. Đừng nói gọi ông là lão Chu, cho dù gọi là tiểu Chu cũng là đúng lý.

Tôn Vĩ nghẹn họng nhìn, cờ lờ gờ tờ? Chu Vân Phong nổi danh với tính cách thối, rất chú ý tới truyền thống, lễ tiết bối phận, nhưng lại cho phép Tần Xuyên tùy tiện gọi mình như vậy?

- Tần tiên sinh, sao lại không thể lưu lại thêm? Nếu như phải đi làm, vậy tôi sai người đi nói một tiếng. Tôi có không ít vấn đề y học muốn thỉnh giáo.

Chu Vân Phong cười nói.

- Sau này hãy nói, buổi chiều tôi đã đồng ý đi mua sắm với mỹ nữ, phải nhanh chóng trở về.

Tần Xuyên nói.

- Hả, vậy đúng là không có biện pháp…

Chu Vân Phong vẻ mặt tiếc hận.

Chu Vân Phong thầm nhìn Tần Xuyên, hắn đã có bạn gái sao?

Cũng không biết vì sao, khi nghe được tin tức này, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Tôn Vĩ ở một bên khi thấy biểu lộ thất lạc của Chu Vân Phong, ánh mắt càng thêm phức tạp và phiền muộn.

Gã hít một hơi sâu, khôi phục phong độ, nói:

- Ông Chu, Tinh nhi, buổi chiều cháu còn phải họp, không ở lại ăn cơm nữa, xin phép đi trước.

- Vội như vậy sao, vậy hôm nào tiểu Vĩ lại tới.

Chu Vân Phong mỉm cười nói.

Tôn Vĩ gật đầu, quay người rời khỏi đại viện Chu gia, lên một chiếc Bentley màu đen.

Sau khi ngồi vào, một nữ trợ lý dáng người nóng bỏng, mặc đồng phục OL, đeo kính đen, khuôn mặt vũ mị, rất tự nhiên sà vào lồng ngực Tôn Vĩ.

- Tôn tổng, sao đi ra sớm như vậy, còn xụ mặt nữa? Chuyện gì xảy ra?

Tôn Vĩ dùng sức ôm nữ trợ lý, một tay lại bóp mạnh cục thịt bên ngực phải, khiến nữ trợ lý không ngừng kêu ‘ưm a’.

- Tiểu Lam, hôm nay em đi tra giúp anh tên tiểu tử thối Tần Xuyên kia có lai lịch gì, thoạt nhìn thì không giống Trung y bình thường.

Tôn Vĩ âm trầm nói.

Nữ trợ lý tiểu Lam cười kiều mỵ:

- Hóa ra là tên bác sĩ kia chọc ngài, yên tâm đi, về công ty em sẽ phái người tìm hiểu.

Tôn Vĩ nghiến răng nghiến lợi:

- Một thằng nhóc nghèo kiết xác mà dám phá hỏng chuyện tốt của anh, còn thông đồng với người phụ nữ anh muốn. Anh nhất định phải khiến hắn hiểu được thân phận của bản thân!

Nói xong, Tôn Vĩ tức giận quá, dùng sức ấn đầu nữ trợ lý tiểu Lam về phía giữa hai chân mình.

Tiểu Lam yêu kiều hô một tiếng, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của tổng giám đốc, sau khi cười ngon ngọt, dùng lưỡi liếm bờ môi đỏ mọng, đưa tay mở dây lưng của Tôn Vĩ…

Khi Tần Xuyên quay lại tiệm Net, Diệp Tiểu Nhu đã đang chờ hắn về.

Cô bé mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, tóc kết bím, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, giống như một bông sen giữa ngày hè.

Tuy không mặc hàng hiệu, không dùng đồ trang điểm nhập khẩu, nhưng bề ngoài thiên sinh lệ chất khiến cho cả đám FA trong tiệm Net chảy nước miếng.

Tần Xuyên đi vào cửa, hai mắt liền tỏa sáng, cảm thán:

- Tiểu Nhu, em xinh đẹp như vậy, vạn nhất công ty bách hóa không có quần áo xứng với em, liệu có phải chúng ta tốn công đi một chuyến hay không.

- Nào khoa trương như vậy, anh Tần Xuyên lại trêu chọc em.

Diệp Tiểu Nhu vẻ mặt thẹn thùng, nhưng trong lòng vui thích.

Ông chủ Khâu Minh dường như vô cùng cao hứng:

- Ha ha, Tần Xuyên rốt cục cũng muốn qua lại với tiểu Nhu rồi hả? Đây đúng là chuyện vui!

- Không… không phải. Chú Khâu Minh, là cha bảo cháu đi mua một ít quần áo mới, anh Tần Xuyên đi cùng cháu thôi.

Diệp Tiểu Nhu vội vàng giải thích.

- Ai nha, không cần khẩn trương, chú hiểu mà.

Khâu Minh cười khà khà, hiển nhiên là không tin.

Tần Xuyên ngược lại không quan tâm cái nhìn của người khác, hắn nắm tay Diệp Tiểu Nhu, nói:

- Tiểu Nhu, chúng ta đi xe bus nhé.

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy ngoài ý muốn:

- Hôm nay không đi xe đạp sao?

Trong lòng Tần Xuyên cười khổ, bản thân hắn có nội thương chưa khỏi hẳn, lại nguyên khí đại thương, đi xe đạp cũng cảm thấy mệt.

Nhưng hắn không thể nói ra như vậy, tránh cho Diệp Tiểu Nhu lo lắng, vì vậy nói:

- Đợi chút nữa mua đồ, đi xe đạp không tiện. Hơn nữa tiểu Nhu bị đen, anh sẽ đau lòng.

Diệp Tiểu Nhu nghĩ lại cũng thấy đúng, vì vậy mỉm cười vui vẻ.

Tần Xuyên không nói hai lời, nắm tay cô bé đi ra cửa. Hai người đã hôn môn qua, nắm tay không là chuyện gì cả.

Thân thể mềm mại của Diệp Tiểu Nhu run run, có chút bối rối nhìn Tần Xuyên, nhưng vẫn yên lặng không nói gì, ngượng ngùng tới không dám ngẩng đầu.

Từ bé đến lớn, ngoại trừ cha thì chưa từng có người con trai nào dẫn cô đi dạo phố. Cảm giác an toàn khi được nắm tay này, cô rất hưởng thụ.

Cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố Đông Hoa chính là Vân Sơn building.

Tần Xuyên dẫn Diệp Tiểu Nhu tới dưới tòa building 68 tầng này mới nhớ ra trước đây vừa gặp cô nàng Bạch Dạ.

Tập đoàn Vân Sơn đúng là tập đoàn khổng lồ, sản nghiệp trải rộng trên khắp các lĩnh vực, không biết Bạch Dạ có bối cảnh gì.

- Anh Tần Xuyên, em nghe nói một bộ quần áo trong cao ốc Vân Sơn đắt hơn bên ngoài 10%, không bằng chúng ta đổi cửa hàng khác đi.

Diệp Tiểu Nhu vẫn đau lòng vì tiền.

- Không phải mỗi ngày đều tới, lần này do cha em ra lệnh. Em chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp, khiến chú Đông Cường được vui vẻ, vậy quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì.

Tần Xuyên cười nói, kéo tay cô bé đi vào cửa hàng.

Tần Xuyên ăn mặc quê mừa nắm tay Diệp Tiểu Nhu dễ thương đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Hai người giống như một cặp tình nhân, tuy rằng không xác định quan hệ, nhưng thân mật khăng khít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK