Chẳng qua cũng không có biện pháp, Tần Xuyên hắn từ nhỏ đã ở trong núi, đương nhiên không hề để trong lòng nhưng lễ giáo thế tục dưới núi này.
Nhưng các cô gái dưới núi lại khác, việc này không nói rõ ràng, họ nhất định sẽ truy hỏi không yên, hoặc là rất ngờ vực trong lòng.
Kết quả là, Tần Xuyên đành phải nói giản lược chuyện mình và Liễu Hàn Yên có hôn ước gia tộc cho Chu Phương Tinh.
Cùng lúc đó, bãi đỗ xe bên ngoài bệnh viện.
Sau khi Liễu Hàn Yên cùng Y Phi trở lại trong xe Hummer, lần này là Y Phi lái xe.
Xe đi được một đoạn, Liễu Hàn Yên đột hiên nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài, thở dài hỏi một câu:
- Tại sao phải nổi giận với hắn…
- Tướng quân, ngài đang hỏi tôi chăng?
Tuy rằng Y Phi nghe rõ ràng, nhưng không biết Liễu Hàn Yên đang hỏi mình, hay đang lẩm bẩm.
Liễu Hàn Yên quay đầu lại nhìn cô:
- Cô nói, có phải vừa rồi tôi hơi quá đáng hay không?
- Nào có, là hắn tự cho là đúng! Tướng quân ngài dạy dỗ rất đúng!
Liễu Hàn Yên lắc đầu, trong mắt không biết giải quyết thế nào:
- Nhiệm vụ lần này thất bại, mặc dù nói có nhân tố khác ảnh hưởng, nhưng cuối cùng là trách nhiệm của quan chỉ huy tôi, tôi không có tư cách trách cứ Tần Xuyên… Nhưng không biết vì sao, trông thấy hắn, tâm tình của tôi lại không khống chế nổi.
- Tướng quân ngài không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, hắn vốn cũng không phải người tốt lành gì, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nằm trong bệnh viện còn muốn cùng phụ nữ, mắng hắn còn nhẹ.
Y Phi khinh thường nói.
Liễu Hàn Yên nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ thực sự vì thấy được hắn thân mật với những cô gái khác, mình ghen tị, mới nổi giận như thế?
Nhưng cô mới gặp Tần Xuyên hai lần, một chút cảm tình cũng không có, làm sao lại có thể ghen?
Lúc này, một cú điện thoại gọi tới cho Liễu Hàn Yên, điện thoại mà cô mới thay đổi.
- Cha.
Liễu Hàn Yên cũng không ngạc nhiên, là điện thoại của Liễu Trung Nguyên cha cô.
- Cha đã biết rõ xảy ra chuyện gì, may mắn Tần Xuyên không có việc gì, nếu không thì truyền ra ngài sẽ là con mưu sát vị hôn phu! Tại sao con lại đưa ra quyết đoán ngu xuẩn như vậy?
Liễu Trung Nguyên quát lớn đầu bên kia.
Liễu Hàn Yên yên lặng chấp nhận:
- Là con không đúng.
- Hừ! Hiện giờ lại để cho Sở Thiên Khoát của Sở gia nắm được cái chuôi rồi, trong cuộc họp khẩn cấp của Bộ an toàn quốc thổ, Sở Thiên Khoát đề nghị muốn tạm thời cách chức con, các Thường vụ khác đều đồng ý.
Liễu Hàn Yên nghe xong, lông mày nhíu chặt nói:
- Không thể! Nếu như tạm thời cách chức con, vậy Hàn Thứ làm sao bây giờ? Hơn nữa quân phòng giữ quân cảng còn phải lựa chọn một lần nữa, công tác phòng ngự phải bố trí lại một lần nữa, con không thể rời khỏi quân doanh vào lúc này!
- Câm mồm! Các Thường vụ Bộ an toàn đưa ra quyết nghị, lúc nào tới phiên một Thiếu tướng nho nhỏ như con chỉ trích chứ? Văn vật bị hủy, nhà kho bị nổ, chết nhiều người như vậy, lần này con phải gánh chịu tất cả các trách nhiệm chủ yếu!
Liễu Trung Nguyên hừ một tiếng:
- Hàn Thứ, tạm thời cha sẽ phái anh họ con Liễu Vân tới tiếp quản một hồi, con thừa dịp khoảng thời gian này, tỉnh táo lại.
Vừa vặn cũng có thời gian, đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với tên nhóc Tần gia, ở chung nhiều hơn, gia tăng cảm tình, cũng tiện chuẩn bị sinh con.
Liễu Hàn Yên cắn chặt hai hàm răng, bàn tay nắm điện thoại không ngừng run rẩy, nhưng Liễu Trung Nguyên bên kia đã dập máy.
Y Phi ở bên cũng nghe được những lời này, không khỏi tức giận bất bình nói:
- Tại sao Thường vụ Bộ an toàn lại có thể như vậy? Rõ ràng là tình báo mà họ nhận được có vấn đề, bị người của Thánh Giáo lừa gạt, lại giao toàn bộ trách nhiệm cho Tướng quân ngài!
Liễu lão Tướng quân cũng thế, không nói lời có ích cho Tướng quân ngài, còn tùy ý bọn họ xử trí Tướng quân như vậy… cũng không thông cảm ngài vất vả một chút.
- Đừng nói nữa.
Liễu Hàn Yên ngắt lời Y Phi, dựa đầu vào ghế.
- Quay đầu, không trở lại Bộ chỉ huy nữa, đưa tôi trở lại chỗ ở.
…
Trong phòng bệnh, sau khi Tần Xuyên giải thích một lần chuyện hôn ước, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
Chu Phương Tinh dường như cũng không còn sức lực đút cho hắn ăn, cô miễn cưỡng cười:
- Mặc kệ như thế nào, đều phải chúc mừng anh, sắp kết hôn rồi.
- Điều này có gì chúc mừng, chỉ là nhận giấy chứng nhận, cô cũng nhìn thấy, thái độ của cô ta với tôi vừa rồi, cô ta căn bản coi thường tôi mà.
Tần Xuyên bĩu môi.
Đôi mắt đẹp dịu dàng của Chu Phương Tinh lưu chuyển, thở dài nói:
- Tần Xuyên, tôi cảm thấy là anh cố ý, anh cố ý biểu hiện ba hoa trước mặt Liễu Tướng quân, không đứng đắn, chỉ là vì khiến cô ta ghét anh…
- Tôi nào có, tôi chỉ biểu diễn bản sắc.
Tần Xuyên lẩm bẩm.
- Nhưng tôi lại cảm thấy, anh như vậy rất trẻ con đấy, kỳ thật Liễu Tướng quân cũng bị gia tộc bắt buộc, anh không thể đặt những oán hận trong lòng lên người cô ta.
Tuy rằng tôi cũng không biết cô ta, nhưng tôi cảm thấy cô ta chắc chắn áp lực rất lớn, hơn nữa tuy rằng cô ta trông lạnh lùng, nhưng thật ra rất hiền lành với người khác.
Chu Phương Tinh mỉm cười.
Tần Xuyên vươn tay sờ trán Chu Phương Tinh:
- Tiểu Tinh Tinh, không phải cô trúng yêu pháp của Liễu Hàn Yên chứ? Sao lại nói chuyện giúp cô ta rồi?
- Tôi… tôi nào có!
Chu Phương Tinh đỏ mặt gạt tay hắn ra, vểnh môi nói:
- Chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cảm thấy như vậy. Còn có, không được gọi tôi Tiểu… Tiểu cái gì đó.
- Ha ha, ta đều quen như vậy rồi, còn cùng trải qua thời khắc sinh tử, gọi Tiểu Tinh Tinh có liên quan gì, cùng lắm thì cô gọi tôi "Tần ca ca", sẽ không để cô chịu thiệt!
Tần ca ca? Tình ca ca! Nghe không khác biệt lắm, Tần Xuyên hớn hở nghĩ thầm.
Hắn không phải người ngu, cô gái nguyện ý ở bên giường chờ hắn tỉnh lại, còn đút cháo đút đồ ăn, chắc chắn có ý tứ với hắn.
Chu Phương Tinh càng nghe càng e lệ, lại hơi ngọt ngào, nhưng chuyện hắn sắp kết hôn, lại khiến cô rất phiền muộn, mặc dù kết hôn kia chẳng khác gì hình thức, nhưng cũng tính nhận được giấy chứng nhận.
Loại chuyện này, trong mắt Tần Xuyên không thực tế lắm, nhưng cô là cô gái lớn lên trong thế tục, đương nhiên so sánh để ý.
- Tay của anh linh hoạt như vậy, anh tự mình ăn đi, tôi ra ngoài trước, bye bye!
Chu Phương Tinh đặt đồ trong tay xuống, đẩy xe lăn chạy trối chết, rời khỏi phòng bệnh.
Tần Xuyên mặt mũi tiếc nuối, thời gian hai người ở chung tốt như vậy, đang muốn phát triển thêm một chút, cô gái bỏ chạy rồi.
Chẳng qua hắn cũng không có cách nào, đi một bước là một bước, là phụ nữ của hắn thì tuyệt đối chạy không thoát.
Kỳ thật trong lòng Tần Xuyên còn nhớ kỹ Diệp Đông Cường trong bệnh viện này, hai ngày nay vừa vặn không đến thăm, hắn định ăn xong chạy xuống xem một chút.
Sau khi ăn no bụng, Tần Xuyên mặc áo bệnh nhân, đi tới phòng bệnh Diệp Đông Cường.
Vừa vào cửa, vừa hay nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu đang ở bên giường bệnh, còn có bác sĩ trưởng Chu Phương Ngữ!
- Anh Tần Xuyên? Sao anh lại ở đây?
Hai ngày nay Diệp Tiểu Nhu đều không thấy hắn, đang nhớ hắn đây.
Chu Phương Ngữ thấy Tần Xuyên, tức giận, mắt hạnh trừng lên:
- Tôi biết ngay cái tên này là giả bộ! Rõ ràng cũng chẳng hề tổn thương!
Tần Xuyên thản nhiên đi vào, bĩu môi nói:
- Như thế nào, chẳng lẽ tôi bị thương thì cô mới vui mừng sao? Bác sĩ Chu cô quá nhẫn tâm đi.
Diệp Tiểu Nhu ân cần hỏi:
- Anh Tần Xuyên làm sao vậy? Bị thương à?
- Không có việc gì, một chút tổn thương nhỏ, cô xem tôi hiện giờ không tốt sao.
Tần Xuyên cũng không nói nhiều về tình huống của mình, hắn ngồi trên mép giường, ôm lấy hai tay Diệp Đông Cường, mỉm cười nói:
- Hai ngày nay chú Đông Cường vẫn khỏe chứ?
Sắc mặt Diệp Đông Cường ngày càng khó coi, nhưng gã chỉ cười gật đầu:
- Không có vấn đề gì.
Chu Phương Ngữ bên cạnh chú ý tới tay Tần Xuyên, biết rõ hắn đang bắt mạch, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Tần Xuyên không còn cười đùa tí tửng nữa, lộ vẻ trầm trọng, hắn phát hiện, tình hình thân thể Diệp Đông Cường đã nhanh chóng tới điểm giới hạn, mình vừa mới khôi phục đến Ngũ Phẩm Băng Liên, có nên tiến hành điều trị cho gã hay không.
Mặc dù dưới tình huống không đủ dược vật, thuần túy dùng Liên Hoa Thần Châm hơi mạo hiểm, nhưng tính toán có tỷ lệ năm thành…
- Này! Anh cứ luôn nắm lấy tay người bệnh, nắm có đủ chưa?
Chu Phương Ngữ tức giận nói.
Tần Xuyên ngẩng đầu, suy nghĩ bị cô nàng này đánh gãy:
- Ghen à? Có muốn tôi nắm tay cô hay không?
- Anh…
Thằng này còn dám đùa giỡn cô, Chu Phương Ngữ đang muốn nổi đóa, liền có một y tá chạy vội từ bên ngoài tới.
- Bác sĩ Chu! Có một người bị thương tai nạn giao thông cần giúp đỡ! Xin cô nhanh chóng đi qua!
Chu Phương Ngữ nghe xong, cũng không mắng Tần Xuyên nữa, lập tức nghiêm túc chạy khỏi phòng bệnh.
Tần Xuyên thấy thế, kéo tay Diệp Tiểu Nhu, nói:
- Tiểu Nhu, theo tôi ra ngoài một chút, tôi có một vài chuyện muốn nói với cô.
Trước mặt cha mình, bị Tần Xuyên yêu cầu như vậy, khuôn mặt Diệp Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Đông Cường trên giường bệnh, trong mắt ngập tràn vẻ vui mừng, dường như động viên con gái đi ra ngoài.